Trong đầu cậu bé hiện tại thật sự không lọt nội dung giáo viên giảng trên bục, một lòng chỉ lo nghĩ về bữa tiệc lớn tối nay,

Đợi mười phút cuối cùng trôi qua, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Cố Gia Hào lập tức lao ra khỏi phòng học. Tốc độ cực nhanh, thậm chí ngay cả bài tập về nhà giáo viên giao cũng không nghe rõ.

“Thím Hai, Ngôn Ngôn, con tan học về rồi.” Ngửi mùi thơm trong không khí, Cố Gia Hào càng thêm hưng phấn.

Chưa thấy người, chỉ nghe tiếng trước. 

Từ xa, Lâm Vân Khê đã nghe thấy tiếng gọi tràn đầy sức sống của cậu bé. Cô buồn cười lắc đầu, nhìn cậu bé nhanh chóng vọt vào trong sân.

“Coi con chạy kìa, thịt ở trong nồi cũng không chạy đi đâu được, có bao giờ thím hai hứa với con mà không làm đâu?”

Nói xong, Lâm Vân Khê cầm lấy khăn mặt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu bé. Cố Gia Hào cười ha ha, ngẩng khuôn mặt tươi cười ửng đỏ lên, tùy ý để thím hai "chà đạp", vô cùng hưởng thụ. Cậu bé thật sự rất thích thím hai của mình, nói chuyện làm việc luôn nhẹ nhàng dịu dàng.

Khi cậu bé làm tốt, thím hai sẽ không keo kiệt mà khích lệ cậu bé. Khi cậu làm sai, thím hai cũng sẽ không trực tiếp giáo dục bằng đòn roi, mà là tận tình khuyên bảo giảng đạo lý với cậu bé.

Lần này viết văn, đề bài là người tôi yêu quý nhất, Cố Gia Hào không chút suy nghĩ điền thím hai của mình vào.

Thím hai Lâm Vân Khê đối với cậu bé mà nói là người lớn, là cô giáo, cũng là bạn bè. Cậu bé có điều gì khó nói ở trước mặt cha mẹ đều có thể phàn nàn, hỏi ý kiến thím hai.

“Được rồi, con và Ngôn Ngôn dọn dẹp bàn một chút, mang bát đũa ra ngoài, chúng ta chuẩn bị ăn cơm."

Vị bữa tiệc lớn này, giữa trưa hôm nay Cố Gia Hào cũng không ăn mấy miếng cơm, bụng đã sớm đói đến kêu ùng ục.

“Vâng, Ngôn Ngôn mau tới giúp anh trai cầm đũa.”

“Đến đây, đến đây.” Ngôn Ngôn rất nghe lời anh trai, bước từng bước nhỏ đi phụ giúp.

Dọn dẹp bàn xong, Cố Gia Hào hiểu chuyện bưng thức ăn trên thớt lên bàn.

Lâm Vân Khê múc giò heo kho tàu và canh đậu đũa giò heo đang ninh trong nồi ra, bưng lên bàn.

Tôm rang, cá chẽm hấp, giò heo om, khâu nhục cải muối, cà tím xào và canh đậu đũa hầm móng heo bày đầy một bàn. Cái bàn nho nhỏ chứa đựng quá nhiều món, thiếu chút nữa ngay cả bát cơm và đũa cũng không có chỗ để.

Trước khi múc thức ăn, Lâm Vân Khê chia ra một ít, bỏ vào trong nồi hâm nóng.

Hôm nay bọn họ ăn cơm chiều rất sớm, đợi lát nữa sau khi ăn cơm xong, bảo Gia Hào mang về nhà cũ, đem ít cơm cho cha mẹ Cố, đỡ lát nữa hai người họ mất công nấu cơm.

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ Lâm Vân Khê động đũa trước.

“Có thể ăn rồi!” Cô gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát, sau đó nói.

Cố Gia Hào lập tức hô to một tiếng: “Thím hai vạn tuế!”

Thanh âm cao vút vang dội, khiến Ngôn Ngôn cũng lớn tiếng hô theo: “Mẹ vạn tuế!”

Lâm Vân Khê cười nhìn hai đứa nhỏ: “Được rồi được rồi, mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon đâu.”

Sau khi Cố Gia Hào ùng ục uống xong một chén canh móng heo nhỏ, không chút do dự đưa đũa về phía giò heo om màu đỏ hồng bóng loáng mà mình nhớ mãi không quên đã lâu.

Cậu bé lớn từng này vẫn chưa từng được ăn cục thịt lớn như vậy đâu, dù là món ngon nhất cuối năm, có thể ăn được một cái đùi gà hoàn chỉnh thôi đã là không tệ rồi.

“Thím Hai, thím làm món giò heo om ăn ngon quá luôn, từ đó gọi là gì nhỉ?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Gia Hào ăn đến bóng loáng dầu mỡ, giơ ngón tay cái, vắt hết óc nhớ lại những từ ngữ đã học ở trường.

Lâm Vân Khê cũng không nhắc nhở, cổ vũ nhìn cậu bé, để cậu bé tự nghĩ ra.

Một lát sau, Cố Gia Hào nuốt thức ăn trong miệng xuống, bừng tỉnh hiểu ra nói.

 “Mềm nát ngon miệng, thơm mà không ngấy, thím hai thấy cháu nói có đúng hay không?”

Lâm Vân Khê gật đầu đồng ý, bóc một con tôm lớn bỏ vào trong bát của cậu bé.

“Đúng. Gia Hào nói rất đúng, thím Hai thưởng cho cháu ăn một con tôm bự nè.”

Bạn nhỏ Ngôn Ngôn thấy thế cũng không chịu yếu thế, động tác cậu bé vụng về dùng thìa múc một miếng thịt cá mẹ đã tách xương. Nhét một ngụm lớn vào trong miệng, nhai say sưa.

Bởi vì lượng từ vựng quả thật khá thiếu thốn, nghẹn nửa ngày, mới dùng giọng nói ngọt ngào chết người của mình, thật lòng thật dạ khen ngợi.

“Mẹ nấu cơm ngon lắm, Ngôn Ngôn thích ăn nhất."

Nghe em trai nghẹn lâu như vậy, mới nói ra một câu. Cố Gia Hào buồn cười nói: “Ngôn Ngôn, em nói cũng không rõ ràng lắm, em phải nói thím hai làm cá tươi mới ngon miệng.”

Ngôn Ngôn bị anh trai cười nhạo nên không vui, lập tức vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên án nhìn anh mình.

Cố Gia Hào không chịu được ánh mắt công kích của em trai, lập tức an ủi.

“Ngôn Ngôn, em đã rất giỏi rồi.”

Sợ em trai không tin, cậu bé còn bổ sung một câu: “Thật sự, anh có tài văn chương như vậy là bởi vì anh đã đi học rồi.”

“Chờ sau khi em đến trường học, cũng có thể giống như anh trai, xuất khẩu thành thơ.”

Cố Gia Hào dõng dạc ca ngợi bản thân, không hề cảm thấy mình nói lố xíu nào, bởi vì nhật ký hàng tuần tuần trước của cậu bé đạt được điểm cao.

Thầy giáo còn ở trên bục giảng, trước mặt cả lớp, đọc to bài văn của cậu bé, đây không phải là có tài văn chương thì là cái gì?

Nghe anh trai nói, Ngôn Ngôn có chút an ủi, nhưng cậu bé lại nhìn về phía người mẹ đáng tin cậy nhất để xác minh.

Nhận được tín hiệu của con trai, Lâm Vân Khê vội vàng lau khóe mắt do cười mà chảy nước mắt, gật đầu lia lịa.

“Anh Gia Hào con nói đúng, chờ cục cưng của chúng ta lớn thêm một chút, mẹ sẽ đưa con đi học được không?"

“Được!” Ngôn Ngôn vui vẻ nhếch khóe miệng.

Chỉ có biểu cảm trên mặt Cố Gia Hào là một lời khó nói hết, tại sao lại có một đứa trẻ thích đi học? Mỗi ngày phải làm bài tập về nhà, đi học có câu nào không biết trả lời, sẽ bị giáo viên đánh roi. Cố Gia Hào thật sự không biết, Ngôn Ngôn vốn không biết đi học là có ý gì.

Cậu bé chỉ biết sau khi đi học là có thể cùng anh trai chơi đùa trong trường học, không cần mỗi ngày đợi đến buổi chiều anh trai tan học.

Đương nhiên, Cố Gia Hào chỉ thắc mắc một giây thôi rồi xoay người vùi đầu vào đồ ăn ngon. Ai bảo thím hai cậu bé nấu cơm ngon như vậy, Cố Gia Hào ôm cái bụng ăn no nê của mình, vừa thỏa mãn vừa lo lắng nghĩ.

Thỏa mãn là bởi vì cậu bé học ở trường tiểu học nông thôn, có thể thường xuyên ăn cơm nước thím hai làm. Lo lắng là vì chờ cậu bé lên cấp 2, sẽ bắt đầu ở lại trường, một tuần chỉ có thể trở về một lần, thời gian dài như vậy bảo cậu bé chịu đựng như thế nào bây giờ.

Không thể không nói suy nghĩ của trẻ con phong phú giàu sức tưởng tượng, nếu Lâm Vân Khê biết lo lắng nho nhỏ của Cố Gia Hào, nhất định sẽ gõ gõ cái đầu nhỏ của cậu bé, hiện tại cậu bé mới lên lớp ba, bây giờ nghĩ đến chuyện hai ba năm sau có hơi sớm.

Sau khi tan làm, cha Cố cầm đám rau lang tươi ngon từ trong ruộng đi về nhà, chuẩn bị buổi tối xào rau ăn.

Ông ấy vừa đi vào trong sân, thấy bà vợ già nhà mình không ở trong phòng bếp bận rộn giống mọi ngày, mà là đang cầm một cái đế giày luồn kim xỏ chỉ.

“Nấu cơm xong chưa?” Ông Cố thò đầu vào trong bếp xem xét, cũng không có dấu vết nhóm lửa, lập tức nghi ngờ hỏi.

Sau khi bọn họ ở riêng, ba nhà dùng chung một phòng bếp, cha mẹ Cố bọn họ dùng trước, hai đứa con trai khác thay phiên nhau dùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play