Mãi đến khi nhìn thấy con gái bình yên vô sự, còn làm cơm tối cho bọn họ, hai vợ chồng lúc này mới yên lòng.

Từ khi gương mặt Triệu Tuyết Như hủy hoại tới nay, hai vợ chồng bình thường đều nơm nớp lo sợ. Sợ mình không chú ý một cái, con gái sẽ tự vẫn.

Triệu Tuyết Như nhìn thái độ cẩn thận từng li từng tí của cha mẹ, mũi hơi cay cay.

Cô ấy ngửa đầu ngăn nước mắt sắp chảy “Cha mẹ, cha mẹ yên tâm, sau này con sẽ sống thật tốt, sẽ không tự sát nữa.”

Đây là lần đầu tiên sau khi gương mặt Triệu Tuyết Như bị hủy có thể cười thoải mái như vậy, cha mẹ Triệu kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.

Không biết chắc là con gái mình có phải lại bị cái gì đó kích thích hay không, cuối cùng vẫn là Triệu Kiến Quốc mở miệng nói trước:

“Tiểu Tuyết, có phải thằng hèn hạ Trịnh Tử Hoa nói gì với con không? Con nói với cha, bây giờ cha đi xử nó.

Sau khi nghe được ba chữ Trịnh Tử Hoa, cảm xúc của Triệu Tuyết Như rõ ràng sa sầm xuống, nhưng cô ấy lập tức lấy lại tinh thần.

Trịnh Tử Hoa là vị hôn phu cũ của cô ấy, cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Ông bà hai bên nhà Triệu Trịnh khi còn trẻ giao ước, định bằng miệng hôn nhân từ nhỏ cho cháu trai. Vốn Trịnh Tử Hoa và Triệu Tuyết Như hai người cũng hiểu rõ tường tận, trai tài gái sắc, hai nhà đều dự tính trước cho mối hôn sự này.

Nghĩ đợi bọn họ đến tuổi, sẽ để cho hai người đi đăng ký kết hôn. Nhưng ngày mai và tai nạn, tai nạn lại tới trước.

Hai ngày trước khi đăng ký kết hôn, Lâm Tuyết Như và em họ Triệu Tuyết Tuyết cùng nhau kết bạn ra ngoài mua kẹo cưới cần dùng để kết hôn. Ai ngờ, hai người ở cửa hợp tác xã cung tiêu gặp một con bò nổi điên, thấy con bò sắp húc về phía Triệu Tuyết Tuyết.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Tuyết Như đẩy em họ một cái. Bản thân lại bị bò húc một cái, mặt trực tiếp đụng vào cây đinh nhô lên trên khung cửa, vì thế mà gương mặt bị hủy hoại.

Chuyện tức giận nhất còn ở phía sau, sau khi nghe nói Triệu Tuyết Như bị hủy dung, thái độ nhà họ Trịnh bên kia trở nên mập mờ.

Chưa tới vài hôm, Trịnh Tử Hoa kéo tay Triệu Tuyết Tuyết, đến nhà họ Triệu từ hôn.

Cha Trịnh mẹ Trịnh lại dõng dạc nói, dù sao lúc trước ông cụ hai nhà ước định hai nhà Triệu Trịnh kết làm thông gia, cũng không có nói rõ là đứa con gái nào của nhà họ Triệu.

Trịnh Tử Hoa và Triệu Tuyết Tuyết ở bên nhau, coi như hoàn thành tâm nguyện của hai ông cụ. Sau khi xảy ra chuyện, cha Triệu cũng từng nghi ngờ có phải nhà họ Trịnh và nhà Triệu Tuyết Tuyết động tay động chân hay không.

Vì thế từng nhờ bạn bè của mình ở cục công an điều tra chuyện này, cuối cùng xác nhận là chuyện ngoài ý muốn

Gương mặt bị hủy cộng thêm bị vị hôn phu và em họ phản bội, khiến cho Lâm Tuyết Như lúc ấy còn ở trên giường bệnh đau đớn đến nỗi không muốn sống, từ đó về sau không gượng dậy nổi.

Cảm nhận được tâm trạng Triệu Tuyết Như sa sút rõ ràng, Triệu Kiến Quốc đột nhiên nhận ra mình nói sai, lập tức nhìn về phía con gái bảo bối của mình bằng ánh mắt xin lỗi.

Mà Đàm Xuân Mai lại trừng mắt nhìn chồng mình chọc trúng nỗi đau của con gái, vội vàng an ủi.

“Tiểu Tuyết, ba con là một người thô lỗ, nói chuyện không xuôi tai, con nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra.”

Đàn ông cặn bã không đáng để cô ấy đau lòng!

Đối mặt với cha mẹ quan tâm mình như thế, Lâm Tuyết Như hít sâu một hơi, trịnh trọng nói. “Cha mẹ, cám ơn cha mẹ, con không sao, con muốn sống thật tốt, trước giờ chưa từng nghĩ như vậy.”

Sau đó cô ấy kể lại chuyện mình gặp Lâm Vân Khê từ đầu tới cuối.

Đương nhiên, vì không để cho cha mẹ lo lắng, Lâm Tuyết Như tự giác bỏ qua khúc mình muốn treo cổ.

Nhưng cô ấy cũng luôn luôn ghi nhớ lời dặn dò của chị Lâm, không nói ra thân phận thật sự của Lâm Vân Khê, mà khắc họa cô thành một thần y bí hiểm.

Lâm Vân Khê thừa nhận hôm nay mình có vài phần xúc động, không hiểu rõ bản tính của Triệu Tuyết Như, đã tùy tiện đưa thuốc cho cô ấy.

Nhưng không thể phủ nhận, cô quả thật đã đánh cược đúng. Triệu Tuyết Như giữ kín như bưng, thậm chí ngay cả cha mẹ của mình cũng không nói. Không phải là không tin họ, mà một mặt là bởi vì mẹ Triệu ngày thường không biết giữ mồm giữ miệng, Triệu Tuyết Như sợ bà ấy không cẩn thận nói ra chuyện này, mang đến phiền phức cho chị Lâm. Mặt khác là cô ấy cảm thấy ít đi một người biết là bớt một phần nguy cơ chị Lâm bị lộ.

Chị Lâm tin tưởng cô ấy như vậy, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện gây hại tới chị Lâm. Từ sau khi dùng thuốc mỡ, Triệu Tuyết Như về nhà soi gương hơn chục lần.

Mỗi lần đều cảm giác vết sẹo của mình khá hơn một chút, đương nhiên đây chỉ là tác dụng trong lòng của cô ấy.

Kem trị sẹo do Lâm Vân Khê tự chế tuy có hiệu quả, nhưng cũng không có thay đổi quá rõ ràng sau khi bôi một lần. Cần sử dụng liên tục không gián đoạn, mới có thể dần dần nhìn thấy hiệu quả rõ ràng.

Thấy cha mẹ không tin, Lâm Tuyết Như tiến đến trước mặt hai người, chỉ vào vết sẹo của mình vui vẻ trình diễn.

“Không tin cha mẹ tự mình xem, màu đen đen xanh xanh chung quanh vết sẹo có phải nhạt đi một chút hay không?”

Cha Triệu mẹ Triệu nghi ngờ nhìn về phía vết sẹo trên mặt con gái nhà mình, nhìn một lần là khiến cho người ta đau lòng một lần, cũng không phát hiện có sự thay đổi gì rõ ràng.

Thật sự không thể trách hai người không tin thần y kia, cha Triệu mẹ Triệu đời này chỉ có một đứa con bảo bối. Bình thường cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Sao mà bọn họ chưa từng cố gắng, lúc mới hủy dung, hai người đã xin nghỉ dài hạn dắt con gái đi khắp nơi tìm thầy thuốc giỏi.

Cũng mặc kệ là trung y hay là tây y, đều không có cách nào xử lý vết sẹo này, còn thiếu nước nói thẳng ra là hãy bỏ cuộc đi, kỹ thuật hiện nay không có khả năng làm được chuyện này.

Dần dần, bọn họ chấp nhận, một lòng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền để dành cho con gái, đến lúc bắt rể tới nhà cũng được.

Chỉ cần cậu ta có thể thật lòng đối đãi với Tiểu Tuyết, mặc kệ là điều kiện gì, hai vợ chồng bọn họ đều sẽ đồng ý.

Mà thần y trong miệng con gái nghe thế nào cũng không đáng tin, ngay cả chuyên gia uy tín nhất trong bệnh viện lớn thành phố còn bó tay.

Vị thần y đột nhiên xuất hiện có vài phần độ tin cậy này, chẳng qua là lừa gạt tiền học sinh mà thôi.

Nhìn ánh mắt chờ mong của con gái, Triệu Kiến Quốc và Đàm Xuân Mai không đành lòng làm cho con gái đau lòng khổ sở, cho nên cùng nhau cười ha ha. Có thể làm cho con gái vui vẻ một lát cũng tốt.

“Con nói như vậy, đúng là nhạt hơn một chút, đúng không ông Triệu?”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, rõ ràng không còn đen như trước nữa.”

Sau khi được cha mẹ xác thực, Triệu Tuyết Như càng thêm tin tưởng chắc chắn vào tác dụng của thuốc mỡ.

Thậm chí vào buổi tối lúc ngủ, đều nắm chặt bình thuốc trong tay, sợ ngày hôm sau tỉnh lại sẽ không thấy tăm hơi.

Thời gian nửa tháng sau đó, Lâm Tuyết Như kiên trì tuân theo cách sử dụng, một ngày không bỏ sót cẩn thận bôi thuốc mỡ.

Nửa tháng sau, vết sẹo trên mặt cô thay đổi hoàn toàn, màu sắc nhạt dần, vết sẹo co lại từng chút một.

Triệu Kiến Quốc và Đàm Xuân Mai thấy vô cùng may mắn, may mắn lúc trước không ngăn cản con gái dùng thuốc, đương nhiên đây là chuyện sau này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play