“Cảm ơn mẹ, chúng con về trước, Ngôn Ngôn chào tạm biệt bà nội.” Lâm Vân Khê mỉm cười nói.
Ngôn Ngôn là một cục cưng lễ phép, cậu nhóc vươn bàn tay nhỏ bé, ngoan ngoãn vẫy vẫy với bà nội.
“Tam biệt bà nội, hôm nào cháu lại đến chơi với bà nội.”
Giọng điệu non nớt chọc cho mẹ Cố nở nụ cười: “Được, tạm biệt Ngôn Ngôn, bà nội chờ con tới tìm bà chơi.”
“Được.”
Trên đường đi, bàn tay nhỏ bé của Cố Gia Ngôn nắm chặt bàn tay lớn của mẹ, dọc theo đường đi nhảy nhót như một con thỏ nhỏ.
Lâm Vân Khê nhìn đứa con đang nhảy nhót vui vẻ, lên tiếng hỏi.
“Ngôn Ngôn, sáng nay mẹ không nói với con đã đi ra ngoài, con có trách mẹ không?”
Nghe vậy Ngôn Ngôn bước chậm lại. ngẩng đầu nhìn mẹ vẻ mặt trinh trọng nói.
“Không trách mẹ, mẹ có việc.”
Mẹ ra ngoài làm việc, không phải cố ý để cậu bé ở nhà. Bà nội nói rồi, bởi vì buổi sáng Ngôn Ngôn còn đang ngủ, cho nên mẹ mới không nói với cậu bé một tiếng. Chỉ có điều Ngôn Ngôn xoắn xuýt trong chốc lát, nhẹ giọng thương lượng với mẹ.
“Mẹ, lần sau mẹ đi làm việc có thể nói với Ngôn Ngôn một tiếng không, Ngôn Ngôn ở nhà ngoan ngoãn chờ mẹ về.”
Từ sau khi Lâm Vân Khê tới, Ngôn Ngôn cảm nhận được tình thương của mẹ. Con người thường sau khi có được người mình thật sự quý trọng sẽ sợ mất đi, dễ trở nên lo được lo mất.
Nghe con trai thương lượng một cách cẩn thận, Lâm Vân Khê nhẹ giọng nói xin lỗi:
“Hôm nay là mẹ không đúng, lần sau mẹ lại lên huyện, nhất định sẽ bàn bạc với cục cưng của chúng ta được không?”
"Được ạ”
Sau khi về đến nhà, Ngôn Ngôn ngoan ngoãn tự mình chơi đùa ở trong sân, vừa chơi vừa ăn đồ ăn vặt mẹ làm.
Thời gian làm việc đồng áng đã qua, Lâm Vân Khê cũng có thể dành nhiều thời gian nghiên cứu đồ ăn ngon hơn, đồ ăn vặt của Ngôn Ngôn chính là một trong số đó.
Cái gì mà bánh trứng phồng, bánh bích quy sữa dừa, bánh su kem đủ vị, bánh sữa, bánh pudding hoa quả và phô mai... Lâm Vân Khê đó giờ không ngại phiền phức, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng.
Cho nên chuyện Ngôn Ngôn mỗi ngày mong đợi nhất chính là ăn các loại đồ ăn vặt mẹ làm và chờ anh trai Gia Hào tan học chơi với cậu bé.
Nhìn con trai ngoan ngoãn chơi đùa, Lâm Vân Khê yên tâm đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Nếu là thức ăn bình thường, hiện tại chuẩn bị có hơi sớm. Chẳng qua lúc trước cô đồng ý với Gia Hào, nếu như lần này cậu bé giữa kỳ thi, thành tích có thể lọt vào lớp top 10, cô sẽ làm cho cậu bé ăn món mà cậu bé ngày nhớ đêm mong đó là giò heo om mềm mại núng na núng nính và khâu nhục cải muối.
Cố Gia Hào vì bữa ăn ngon này đã trải qua khoảng thời gian trước học tập vô cùng cực khổ, những chuyện đó cô đều nhìn thấy. Kết quả cũng không ngoài dự đoán của mọi người, bạn nhỏ Cố Gia Hào thành công đạt được thành tích tốt thứ năm trong lớp. Cho nên là hôm nay đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.
Không nói đến học tập, lúc nghỉ hè Cố Gia Hào vẫn dắt theo Ngôn Ngôn chơi đùa, hơn nữa còn chăm sóc em trai rất tốt. Dù là khai giảng, buổi chiều sau khi tan học cũng sẽ tới dẫn Ngôn Ngôn đi chơi, thời gian còn lại còn rất hiểu chuyện giúp cô nhóm lửa rửa rau. Giúp cô không ít việc, khiến cho cô thoải mái hơn rất nhiều.
Khoảng thời gian trước chị dâu cô còn nói đùa, Lâm Vân Khê cướp đi con trai bảo bối của cô ấy, dứt khoát sau này để Gia Hào làm con trai cô luôn. Chủ yếu là Cố Gia Hào mỗi ngày ở nhà cứ thím hai dài thím hai ngắn, làm cho người mẹ ruột là cô ấy ghen tị.
Đối với việc này, Lâm Vân Khê đương nhiên là giơ hai tay đồng ý, nuôi một đứa con trai là nuôi, nuôi hai đứa con trai cũng là nuôi, quan trọng là cô nuôi nổi.
Hơn nữa Cố Gia Hào bình thường mặc dù nghịch ngợm một chút, nhưng thật sự là một đứa trẻ ngoan, tính tình cũng rất hợp ý cô.
Học sinh cấp 2 và học sinh cấp 3 có thể sẽ cảm thấy chơi với trẻ con rất nhàm chán, nhưng điều này đối với Lâm Vân Khê mà nói thì lại rất ổn. Hai thím cháu bọn họ quên đi khoảng cách tuổi tác, ngày thường vẫn có thể bàn bạc một số vấn đề và thể hiện tình cảm sâu kín trong lòng mình.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nói đùa mà thôi, rốt cuộc vẫn là đứa con mình mười tháng hoài thai sinh ra, làm sao cam lòng tặng cho người khác. Hơn nữa Chu Xuân Phân bình thường phải đi làm, quả thật cũng không có bao nhiêu thời gian chăm sóc con trai.
Mỗi ngày tan học Cố Gia Hào đều chạy đến chỗ Lâm Vân Khê, hơn nữa không cần lo lắng vấn đề an toàn, cũng khiến cô ấy bớt nhọc lòng hơn không ít.
Lại nói, điều kiện sống trong nhà Lâm Vân Khê rất tốt, con trai mình lại thường xuyên ở lại đó ăn cơm. Thỉnh thoảng có thể cải thiện cơm nước một chút, cứ nhìn khuôn mặt ngày càng mập mạp của con trai cô ấy là hiểu.
Nghe Gia Hào nói, mỗi lần cậu bé ăn thức ăn ở nhà thím hai đều rất ngon, chủ yếu là thím hai cậu bé mỗi lần làm đồ ăn ngon đều nhớ tới cậu bé. Cô ấy làm mẹ vui vẻ còn không kịp, sao có thể trách ngược người ta.
Lâm Vân Khê chỉ gọi Gia Hào tới nhà ăn cơm cũng không phải thiên vị, cô cũng thử thân cận Đại Ny và Nhị Ny. Nhưng lá gan của hai bé gái quá nhỏ, tính tình có chút nhăn nhó. Mỗi lần ở trước mặt cô đều không thả lỏng phòng bị được, Nhị Ny thường xuyên trốn ở phía sau Đại Ny, chắc là vì sợ cô. Cho nên theo thời gian trôi qua, Lâm Vân Khê cũng không kiên trì nữa.
Về phần Tam Ny và Cố Gia Kiệt của Tam Phòng, dùng chân nghĩ cũng biết, Lưu Xảo Xảo không có khả năng để cho hai đứa con của mình thân thiết với cô. Thậm chí, cô còn thường xuyên nói xấu Lâm Vân Khê trước mặt hai đứa trẻ. Khiến cho lúc hai đứa nhỏ gặp mặt cô, ngay cả thím hai cũng không thèm gọi, đối với chuyện này, Lâm Vân Khê đương nhiên sẽ không tự tìm chuyện khiến mình mất mặt.
Những điều này đều là Gia Hào vô tình nghe được, lại lặng lẽ nói cho cô biết. Nhưng Lâm Vân Khê tự biết bản thân không phải nhân dân tệ, không phải ai cũng thích, bởi vậy nên không chú ý cũng không quan tâm.
Trở lại chuyện chính, Lầm Vân Khê đang nhìn nguyên liệu nấu ăn trong bếp, bắt đầu xác nhận danh sách chọn món tối nay. Đầu tiên là Cố Gia Hào nói muốn ăn giò heo om và khâu nhục cải muối, còn Ngôn Ngôn lại thích ăn tôm và cá.
Hai thứ này tất nhiên không hề thiếu, chỉ cần làm tôm rang và cá chẽm hấp, món mặn như vầy là đủ rồi.
Vườn rau lúc trước bị bỏ hoang, nhờ có Lâm Vân Khê dày công chăm sóc nên bây giờ rau dưa trong vườn lớn lên vô cùng tươi tốt. Rau dưa trái cây đủ mọi màu sắc, giống như từng dãy cầu vồng phủ kín cả vườn rau.
Dù bà Cố làm ruộng nhiều năm và có kinh nghiệm phong phú, nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn không khỏi phải thán phục một phen, thẳng thắn khen ngợi Lâm Vân Khê trời sinh có một đôi tay khéo léo. Nhất là cà tím trong sân, căng bóng mọng nước, Lâm Vân Khê lập tức quyết định món chay đêm nay là: cà tím xào.
Cuối cùng là canh, dù là ở hiện đại hay sau khi xuyên qua, mỗi bữa cơm tối Lâm Vân Khê đều giữ thói quen ăn một chén canh trước bữa cơm.
Ăn canh trước bữa cơm không chỉ có thể tẩm bổ tỳ vị, làm ấm dạ dày chống lạnh, còn có tác dụng khai vị rất nhiều lợi ích khác nhau.
Đúng lúc hôm nay cô vừa mới vào không gian giết một con heo, móng heo có thể dùng để làm món canh đậu đũa hầm móng heo.
Món này phải hầm lâu một chút, hầm tới khi nước canh trắng trong và móng heo thật mềm ăn mới ngon.
Bên này Lâm Vân Khê đang bận rộn thì Cố Gia Hào đang đi học trên trường cũng không kiên nhẫn được nữa.