Lâm Vân Khê biết trẻ con sĩ diện, nhất là con trai.

“Được, thím không nói nữa. Lát nữa trong nhà sẽ hấp bánh bao, cháu xác định muốn ra ngoài chơi?”

Cố Gia Hào có chút dao động, thím Hai làm có món nào không ngon, nhất là hôm nay còn gói bánh bao nhân thịt heo.

Ngửi mùi thịt trong không khí truyền đến, cậu bé bất giác nuốt nước miếng.

“Mẹ, không ra bờ sông, không trèo cây, không lên núi.”

Cố Gia Ngôn thấy anh trai không nói lời nào, trong nháy mắt nóng nảy, cậu bé chờ mong đã lâu.

Lâm Vân Khê ngẩng đầu nhìn con trai một cái, cũng không khó xử nữa: “Được, nếu con vi phạm ước định của chúng ta thì sao?”

“Mẹ đánh.” Cố Gia Ngôn vừa nói vừa phất tay bắt chước động tác đánh mông.

“Anh trai, trước tiên đào nhộng ve sầu, trở về rồi ăn bánh bao.”

Anh trai này đúng là không bớt lo, quá không có nguyên tắc, mấy cái bánh bao khiến anh trai đổi ý rồi.

Đúng vậy, chờ chơi xong lại trở về ăn cũng không muộn, Cố Gia Hào sau khi suy nghĩ cẩn thận, trực tiếp lôi kéo em trai chạy ra ngoài.

“Đội đào nhộng ve sầu đã tập trung xong, xuất phát!” Cố Gia Hào lớn giọng, ra lệnh.

"Đi thôi!" Ngoài cửa vang lên tiếng reo hò của những đứa trẻ.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Vân Khê nghiễm nhiên đã trở thành người mà bọn trẻ thôn Cố gia thích nhất.

Sau khi Cố Gia Ngôn thân quen với trẻ con trong thôn, chúng luôn chơi với nhau, còn thường xuyên bắt những thứ nhỏ nhỏ như lươn đất nướng ăn.

Lâm Vân Khê lo lắng bọn họ nướng không chín sẽ có ký sinh trùng, cho nên đề nghị cầm về tự mình giúp bọn họ nấu nướng.

Cứ như vậy, Lâm Vân Khê trở thành đầu bếp của bọn nó, sân trong nhà cũng trở thành cứ điểm nhỏ của bọn nhỏ.

Sau khi đội đao nhộng ve sầu đi, Lâm Vân Khê bỏ lồng bánh bao cuối cùng vào trong nồi hấp, đồng thời bỏ chè đậu xanh đã nấu xong vào trong giếng đá.

“Chị, em tới rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói, một thiếu niên đẩy xe đạp đi vào trong sân.

Nghe thấy tiếng động, Lâm Vân Khê từ phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái đã nhận ra thiếu niên đứng giữa sân là Lâm An Tô, em trai nhỏ nhà họ Lâm.

Tầm mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, nhìn kỹ ngũ quan rất giống Lâm Vân Khê, là một thanh niên tỏa sáng rực rỡ.

Lúc này quần áo của cậu ấy bị mồ hôi làm ướt, ướt sũng dán lên người, có chút chật vật.

“Chị, chị thất thần làm gì, mau tới giúp em một tay.” Lâm An Tô lau mồ hôi trên trán, nói.

“Đến đây.” Lâm Vân Khê phục hồi tinh thần, cô nhanh chóng tiến lên, hai người hợp lực nâng một cái túi da rắn ở ghế sau xuống.

Cô mở ra nhìn, có hai quả dưa hấu, hai quả bí đỏ và dưa chuột, củ cải, cải trắng và một số loại rau thường gặp, ngoài ra còn có một túi bột gạo nhỏ.
 

 “Dưa hấu chúng ta tự trồng kết quả rồi, nhưng không nhiều lắm, cha mẹ bảo em đưa cho chị hai quả. Một cho em ăn, một cho nhà ông bà nội Ngôn Ngôn.”

“Ngôn Ngôn đâu?” Lâm An Tô nhìn quanh bốn phía, không phát hiện bóng dáng nhỏ khiến mình thường xuyên nhớ nhung kia, lập tức hỏi.

Lâm Vân Khê vội vàng sửa sang lại rau dưa, thuận miệng nói: “Đi theo anh Gia Hào đào nhộng ve sầu.”

“Được, lần sau em lại tới. Đúng rồi, ở đây còn có túi bột gạo này để lại cho Ngôn Ngôn nấu lên ăn.”

Lâm An Tô vội vàng dặn dò xong, đẩy xe đạp bắt đầu đi ra ngoài.

Nhà họ Lâm cách thôn Cố gia một đoạn, hơn nữa nguyên chủ vẫn oán giận cha mẹ ép buộc cô gả cho Cố Tranh.

Bởi vậy trên hầu như không trở về, bình thường lễ mừng năm mới mới về nhà mẹ đẻ một lần, ngây người nửa ngày rồi đi.

Vừa hay mỗi tuần Lâm An Tô đều phải đến thị trấn học, trên đường đi ngang qua thôn Cố gia.

Cha mẹ Lâm lo lắng cho con gái, cho nên thường xuyên bảo con trai nhỏ đưa lương thực rau dưa cho Lâm Vân Khê.

“Chờ một chút.” Nhìn em trai Lâm đã đi tới cửa, Lâm Vân Khê ngăn cậu ấy lại.

“Chị, sao vậy, em còn phải đi học.” Lâm An Tô có chút khó hiểu.

Trước kia cậu ấy đều là đưa đồ liền đi, chị của cậu ấy cũng chưa bao giờ nói thêm một câu, hôm nay sao thế?

Lâm Vân Khê nhìn mồ hôi trên trán em trai nhỏ, liếc cậu ấy một cái: “Chị là chị em, cũng không phải yêu quái, còn có thể ăn thịt em sao?”

“Chờ chị một chút.” Dứt lời, đi lấy chè đậu xanh ướp lạnh trong giếng ra, múc cho cậu ấy một chén.

“Uống chút canh đậu xanh giải nhiệt trước đã, xem em còn thấy nóng không.”

Lâm An Tô tiện tay lau mồ hôi, chẳng thèm để ý nói: “Cái này có gì đâu? Em da dày lắm.”

Mặc dù ngoài miệng cậu ấy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút vui mừng.

Đây là lần đầu tiên sau khi chị cậu ấy trở mặt với gia đình, thẳng thắn quan tâm cậu ấy như vậy.

Lâm Vân Khê nhìn em trai mạnh miệng, sau đó bước nhanh vào phòng ngủ, lúc đi ra cầm trong tay một cái túi vải, bên trong trống rỗng.

Tiếp theo cô lại đi tới phòng bếp, cầm sáu cái bánh bao thịt lớn dùng giấy dầu bọc lại, bỏ vào túi vải.

“Em đem chút đồ ăn, bánh bao bên trong nhớ phải ăn hết càng sớm càng tốt, đừng để hư.” Lâm Vân Khê cột túi vải lên ghế xe, dặn dò.

Lâm An Tô sững sờ tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được, chị cậu mấy ngày nay ít khi để ý đến cậu ấy nhất, sao hôm nay mặt trời lại mọc ở đằng Tây rồi?

Không chỉ chủ động mở miệng quan tâm cậu ấy, còn cho cậu ấy đồ ăn mang về, ngửi mùi thơm này, hẳn là bánh bao thịt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play