Lâm Vân Khê nhìn người em trai ngơ ngác ngây ngốc trước mắt này, chậc hai tiếng, đưa tay vỗ vỗ cậu ấy: “Không phải vội đến trường học sao, thất thần làm gì?”
“A a.” Lâm An Tô phục hồi tinh thần, hoảng hốt đạp xe đạp đi, ngay cả người quen trên đường gọi cũng không nghe thấy.
Hai mươi phút sau, Lâm An Tô đỗ xe đạp vào bãi đỗ xe, mang theo túi đồ chị cậu đưa đi về ký túc xá.
Cậu ấy tiện tay lắc lắc, khỏi phải nói, rất nặng.
“Tô Tử, hôm nay cậu tới hơi muộn.”
Thấy Lâm An Tô vào cửa, bạn cùng phòng Triệu Càn ngồi ở trên giường của cậu ấy trêu chọc.
Lâm An Tô buông đồ xuống, ôm cổ người anh em tốt đè xuống: “Moè, nhà cậu cách trường học mới xa đó.”
Hai người đùa giỡn trong chốc lát, cuối cùng Triệu Càn đơn phương nhận thua kết thúc.
“Chờ một chút, các cậu ai mang theo bánh bao thịt sao, thơm quá đi.” Triệu Càn hít hít cái mũi ngửi, nhìn chung quanh.
Nghe vậy, Lâm An Tô thầm mắng một câu mũi chó, bọc kín như vậy cậu ấy cũng có thể ngửi thấy, không hổ là người tham ăn đã được công nhận.
“Là tôi.” Nói xong cậu ấy mở gói hàng ra, bắt đầu từng chút từng chút lấy đồ ra ngoài.
Mấy người khác trong ký túc xá ngửi thấy mùi thơm trong không khí, cũng chậm rãi vây quanh giường Lâm An Tô.
Lâm An Tô Khả lúc này cũng không để ý tới các bạn cùng phòng bên cạnh, dọc theo đường đi cậu ấy ngửi mùi thơm phảng phất của bánh bao thịt, thèm chết người.
Buổi trưa Lâm An Tô ăn bánh ngô kèm dưa muối, lại đạp xe thời gian dài như vậy.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi sức ăn lớn, tiêu hóa lại nhanh, đến bây giờ đã sớm đói bụng đến nỗi da bụng dán da lưng.
Mở bao ra, đầu tiên là dùng giấy dầu bọc bánh bao, một đống trắng nõn, mập mạp.
Giống như bảo tháp, ngay cả nếp nhăn trên bánh bao cũng giống như được phục chế.
Nếu đếm cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện mỗi cái bánh bao đều có 15 cái nếp gấp đều tăm tắp, có thể thấy được tài nghệ của người làm bánh bao là cao siêu cỡ nào.
Lúc lấy bánh ra, mùi thơm trong nháy mắt quanh quẩn trong ký túc xá.
Lâm An Tô cùng một đám bạn cùng phòng nhịn không được nuốt nước miếng xuống, tiếp theo là hai gói điểm tâm: một gói bánh vừng, một bịch chè đậu xanh.
Đợi bóc lớp vật chắn bên ngoài ra, Lâm An Tô thấy rõ đồ vật phía dưới cùng, lập tức nhanh tay che miệng túi lại.
“Được rồi, vậy là đủ rồi, mọi người tản ra đi.”
Triệu Càn cũng không phải dễ lừa, hướng mọi người nháy mắt, giây tiếp theo tất cả mọi người trong ký túc xá chen chúc mà lên.
Lâm An Tô sợ đè hỏng đồ bên trong, vội vàng đưa tay ngăn lại: “Đừng, tôi mở ra là được.”
“Ồ!” Miệng túi vải vừa mở ra, mọi người đều phát ra cảm thán.
Chỉ thấy bên trong chứa bảy tám quả táo đỏ và hai chùm nho lớn trong suốt, hai loại trái cây này ở đây có người trồng, cho nên Lâm Vân Khê mới yên tâm bỏ vào.
“Đồ ngon nha!”
Nhà Triệu Càn là gia đình cán bộ, thứ tốt gì cũng thấy qua.
Nhưng nhìn thấy chất lượng tốt như vậy, hoa quả to như thế, vẫn là nhịn không được kinh ngạc hô ra tiếng.
Cậu ấy thường xuyên ăn táo, nhưng đều là quả bằng nắm tay nhỏ, chưa nói thịt quả không dầy, vị rất là chua.
Cậu ấy còn chưa từng thấy qua quả táo vừa to vừa đỏ như hôm nay, chỉ nhìn, ngửi mùi thơm đã cảm thấy ngon.
Nho thì càng không cần phải nói, trong sân nhà Triệu Càn trồng một gốc nho, kết quả tỷ lệ ra trái không tệ, nhưng hương vị có thể chua rụng răng, cuối cùng đều tặng cho người khác. Lúc này thức ăn rất trân quý, tất cả mọi người đều là của ai ăn nấy ăn, sẽ không chia sẻ thức ăn với nhau.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lâm An Tô vẫn lấy ra một quả táo tách ra, để cho mỗi người trong ký túc xá đều nếm thử.
Những người khác đều rất ngượng ngùng, nhao nhao lấy lương khô nhà mình làm hoặc là dưa muối nhà làm trao đổi, Lâm An Tô cũng vui vẻ nhận lấy.
Triệu Càn ngược lại không chút khách sáo, cầm lên là ăn, vừa ăn vừa hài lòng gật đầu.
“Ừ! Ăn ngon, mọng nước, hương vị trái cây nồng đậm, thanh ngọt giòn tan!”
“Tô Tử, cậu lấy trái cây này ở đâu vậy?”
Nghe nói như thế, mấy người khác trong ký túc xá cũng tới hứng thú, lỗ tai cũng đều nhao nhao dựng thẳng lên.
Nhất là mấy người gia cảnh tốt một chút, trong lòng âm thầm tính toán tiền riêng mình để dành coi đủ mua được mấy quả, có đủ chia cho người nhà hay không.
“Còn có thể lấy ở đâu, hợp tác xã cung tiêu cũng không có hoa quả chất lượng tốt như vậy.” Lâm An Tô liếc cậu ấy một cái.
Vậy cũng chỉ có một nơi - - chợ đen, tất cả mọi người ngầm gật đầu.
Hợp tác xã cung tiêu và trạm lương thực vật tư khan hiếm, trong nhà bọn họ không có ai không đi chợ đen đổi đồ, nói ra cũng không sợ người có ý xấu tố cáo.
Đạp xe lâu như vậy, Lâm An Tô vừa mệt vừa đói, cậu ấy lấy ra một cái bánh bao thịt lớn bắt đầu ăn ngon lành.
Nếu không phải chị cậu nói, bánh bao phải mau chóng ăn hết, sợ để lâu sẽ thiu, cậu ấy thật đúng là không nỡ ăn hết một lần.
Bánh bao là nhân thịt heo hành tây, nhân bánh thơm nồng, cắn một miếng, nước canh ngon ngọt trong nháy mắt lan tràn trong miệng, siêu cấp đã nghiền.
Lâm An Tô lúc này cũng không để ý tới hình tượng của mình, ăn từng ngụm một, hương vị thơm ngon làm cho người ta không dừng lại được.