Người lớn bị chọc cười ha hả, Lâm Vân Khê cũng cười vô cùng vui vẻ.
Vẻ mặt Cố Gia Ngôn lên án nhìn mẹ, cả khuôn mặt viết cục cưng không vui.
“Được rồi, mẹ không đùa con nữa.”
Lâm Vân Khê cho cậu bé chút nước, bẻ nửa cái bánh nhân thịt cho cậu bé ăn, về phần nửa cái bánh bao kia tất nhiên bỏ vào bụng của cô.
Ăn cơm xong, Lâm Vân Khê dẫn Ngôn Ngôn trở lại dưới tàng cây.
Có thể là buổi sáng chơi quá mệt mỏi, sau khi ăn cơm xong, Cố Gia Ngôn không chịu nổi nữa.
Một lát sau, chưa đến vài phút cậu bé đã nằm trên vải dã ngoại thở phì phò ngủ say.
Lâm Vân Khê cầm mũ rơm quạt gió cho con trai, thuận tiện xua muỗi.
Phóng mắt nhìn lại, chỗ râm mát của đồng ruộng đã đầy người ngồi, thời gian làm việc buổi chiều bắt đầu khá sớm, phần lớn mọi người lựa chọn ăn cơm trưa ở chỗ râm mát, như vậy có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.
Không bao lâu, trong loa lớn truyền đến tiếng chuông báo hiệu cho công nhân, tất cả mọi người cầm lấy nông cụ một lần nữa hòa nhập vào trong đội ngũ thu hoạch vụ thu.
Có kinh nghiệm buổi sáng, Lâm Vân Khê tìm được tiết tấu của mình, kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi cộng với sự kiên trì.
Bận rộn cả ngày, đến khi về đến nhà, Lâm Vân Khê đã mệt mỏi không nhấc nổi cánh tay.
Cô vớt một con cá chẽm và một cân nghêu từ trong không gian, hai món ăn này làm rất đơn giản, không đến hai mươi phút đã làm xong toàn bộ.
Cá chẽm làm thành cá chẽm hấp, hương vị thanh đạm, dinh dưỡng phong phú, chủ yếu là cho Ngôn Ngôn ăn.
Về phần nghêu sông thì được làm thành món nghêu xào cay, cho vào miệng hơi cay, thịt hến béo ngậy, ngọt ngào nhiều nước, làm món khai vị rất ngon.
Cuối cùng lại dùng thịt nghêu khô làm một món canh nghêu bí đao, ngọt ngào ngon miệng, bổ dưỡng trừ phong thấp lại giải nhiệt.
Ăn cơm tối xong, Lâm Vân Khê đổ nước nóng trong bếp vào thùng tắm, còn bỏ thêm một nửa nước linh tuyền, hai mẹ con thoải mái tắm rửa.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, tuy rằng mỗi ngày ăn chay mặn phối hợp, Lâm Vân Khê vẫn gầy đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Một mặt là do mỗi ngày lao động chân tay rất nhiều , mặt khác là do thời tiết nóng và ít thèm ăn.
Ngược lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Gia Ngôn chậm rãi mượt mà lên, đôi mắt to chớp chớp, làm cho cậu bé càng thêm đáng yêu.
Còn có một điểm đáng khích lệ, trải qua khoảng thời gian này ở chung, Cố Gia Ngôn đã không còn lo được lo mất như lúc đầu, cả người trở nên càng thêm hoạt bát.
Điểm này Lâm Vân Khê tự hào nhất, đồng thời tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Ngôn Ngôn là món quà quý giá nhất trong cuộc đời cô đơn không thay đổi của cô.
Lâm Vân Khê không cầu tương lai cậu bé có thể đạt thành tựu vĩ đại lớn lao bao nhiêu, chỉ hy vọng cậu bé có thể trải qua một tuổi thơ tự do vui vẻ, trở thành người trong lòng mình muốn trở thành nhất.
Sau cơn mưa, trong không khí xen lẫn mùi bùn đất tươi mát, giản dị lại ngọt ngào, làm cho tâm hồn người ta bị vây trong một mảnh yên tĩnh.
“Thím Hai, Ngôn Ngôn, cháu tới rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng Cố Gia Hào hô to.
Cố Gia Ngôn nghe được giọng nói của anh trai, sốt ruột không nhịn được từ trên ghế phía sau bếp lò nhảy xuống, kích động hô.
“Anh ơi, em ở chỗ này.”
Bọn họ vài ngày trước đã hẹn nhau, đợi đến sau khi trời mưa, đến trong rừng cây nhỏ ngoài thôn đào nhộng ve sầu.
Cố Gia Ngôn còn nghe đồng bọn nói, rửa sạch nhộng rồi xâu lại, nướng chín trên lửa, mùi vị rất ngon, cực kì ngon.
Cậu bé vô cùng chờ mong, chờ đợi nhiều ngày, xế chiều hôm nay rốt cục trời mưa.
Sau khi trời mưa, trên mặt đất dưới tàng cây sẽ xuất hiện một ít lỗ nhỏ, theo lỗ mà đào bảo đảm đào là có.
“Thím Hai, chúng cháu đi nha?” Cố Gia Hào kéo tay em trai, thử di chuyển ra cửa.
Lâm Vân Khê bận gói bánh bao trong tay, mắt cũng không ngước lên: “Không được, quên mất lần trước hai đứa bị đánh như thế nào rồi à?”
Lần trước không để ý, Cố Gia Hào đã dẫn theo Ngôn Ngôn và mấy đứa nhỏ khác đến đầu thôn trong sông nghịch nước, bắt cá tôm hùm đất.
Dòng nước của con sông kia tuy rằng không chảy quá xiết, nhưng vị trí ở giữa có thể chìm đến eo của người đàn ông trưởng thành, trẻ con không chú ý có thể sẽ chết đuối.
May là bị mấy thím giặt quần áo bên bờ sông phát hiện, quát bọn họ dừng lại, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi sự việc xảy ra, mấy người lớn tới trực tiếp cho bọn họ ăn một bữa thịt băm xào măng trúc (Đánh nát mông).
Cố Gia Ngôn cũng không tránh được, Cố Gia Hào lại bị cha mẹ bắt được đánh hai anh em một trận.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân Khê đánh trẻ con, bình thường cô cưng chiều trẻ con thế nào cũng được, một khi vượt qua giới hạn, cô sẽ không nương tay chút nào.
Đương nhiên, sau khi đánh, Lâm Vân Khê hiểu đạo lý trong đó, không cưng chiều, cũng không lạnh lùng.
Cố Gia Hào nghe thím Hai nhắc tới chuyện ngày đó, trong nháy mắt có chút thẹn quá hóa giận.
“Thím Hai, không được nói nữa, nếu không cháu sẽ không để ý tới thím.”
Cậu bé hiện tại đã lên lớp ba, chuyện bị lột quần đánh mông trước mắt bao người truyền đi, sau này sao cậu bé còn lãnh đạo đám đàn em được chứ.