Trời nóng, việc đồng áng lại nhiều, trong nhà quần áo hai ba ngày đã chất thành một chậu lớn. Từ đầu hè đến nay, bờ sông trong thôn chỗ nào tốt đều không đủ chỗ trống, ai nấy đều vội vàng mang đồ đi giặt.
Bước trên con đường rợp bóng cây đến bờ sông, Diệp Khê thấy chỗ tốt đã sớm có người ngồi kín. Các phụ nhân và tiểu ca nhi trong thôn tụm năm tụm ba ngồi xổm trên những tảng đá ven sông, tay ngâm trong nước, vung vẩy từng tấm vải, miệng thì trò chuyện, trêu ghẹo nhau.
Diệp Khê ôm chậu gỗ đi một vòng nhưng không tìm được chỗ thích hợp để đứng, chỉ nhận về một đống ánh mắt đánh giá.
Cậu giả vờ như không thấy. Từ sau khi lui thân với nhà họ Tào, trong thôn vẫn có người lôi chuyện này ra bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Hơn nữa, mặt cậu bị bỏng, quấn vải trắng, càng khiến người khác chú ý.
Không muốn để những lời đàm tiếu làm phiền sự yên tĩnh của mình, Diệp Khê đơn giản ôm chậu gỗ đi xa hơn dọc bờ sông.
Đi được chừng vài chục mét, Diệp Khê đã không còn nhìn thấy đám phụ nhân và tiểu ca nhi kia nữa. Nước sông róc rách, bên bờ lau sậy mọc xanh rì.
Diệp Khê tìm một chỗ nước cạn rồi ngồi xuống, đặt chậu lên bờ, bắt đầu giặt quần áo bằng chày gỗ.
Bồ kết để giặt đồ có thể hái trên núi, không cần tốn tiền mua, nhưng cũng không dư dả để dùng thoải mái. Người trong thôn đông, ai cũng dựa vào cây bồ kết để giặt giũ, gội đầu. Diệp Khê vừa vò áo vừa nghĩ, mấy ngày nữa nên tranh thủ lên núi hái một ít về, tránh để trong nhà thiếu dùng.
Mải nghĩ chuyện nhà, Diệp Khê nhất thời không chú ý, một chiếc áo giặt xong đã bị dòng nước cuốn đi. Nước sông không quá xiết nhưng chảy khá nhanh, cậu vội vươn tay vớt lấy nhưng không kịp nữa rồi.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn áo trôi theo dòng nước.
Nhà nông không giàu có, một chiếc áo cũng phải mất nhiều năm mới mua thêm được, mặc rách lại vá thêm, đến khi không mặc nổi nữa mới đem làm giẻ lau nhà.
Không thể để mất một chiếc áo như vậy được!
Diệp Khê chạy dọc theo bờ sông đuổi theo, giẫm qua những bụi cỏ lau, mặc kệ lá sắc cứa vào chân.
Nhìn thấy chiếc áo sắp trôi vào khúc sông rộng phía trước, Diệp Khê vén quần lên, định nhảy xuống vớt.
Nhưng ngay lúc cậh chuẩn bị xuống nước, có người đã nhanh hơn một bước.
Lâm Tương Sơn dứt khoát lội xuống sông. Nước sông không sâu, mà hắn lại cao to, nên nước chỉ đến ngang eo. Hắn bước ngược dòng nước mà không hề có vẻ chật vật, rất nhanh đã ra đến giữa sông. Một tay vớt lên, liền tóm được chiếc áo của Diệp Khê.
Diệp Khê ngẩn người đứng trên bờ, nhìn hắn quay lại từ giữa sông.
"Cho ngươi." Lâm Tương Sơn đưa chiếc áo về phía cậu.
Diệp Khê đưa tay nhận lấy, khẽ nói lời cảm tạ, nhưng hai tai lại đỏ lên. Không vì điều gì khác, mà bởi bây giờ cậu mới nhận ra chiếc áo bị trôi đi chính là áo trong của mình.
Tiểu ca nhi không thể để lộ áo trong ra ngoài, vậy mà giờ đây, áo của cậu lại bị nam nhân này cầm trong tay. Diệp Khê không khỏi xấu hổ, tai đỏ bừng.
Nhưng Lâm Tương Sơn thì không có phản ứng gì đặc biệt, dường như chỉ thuận tay giúp đỡ mà thôi, cũng chẳng để tâm đến đó là thứ gì.
Đưa áo xong, hắn cúi xuống vắt khô gấu quần, rồi nhấc rổ cá đặt xuống bụi lau, chuẩn bị rời đi.
"Ngươi bắt cá à?" Diệp Khê nhìn thấy trong tay hắn có mấy con cá buộc bằng dây cỏ, đuôi cá còn vẫy vẫy, có vẻ vừa vớt lên, rất tươi.
Lâm Tương Sơn gật đầu: “Dùng lưới vớt, xem như có lộc ăn.”
Trong thôn không có nhiều người biết đánh cá, đây cũng được coi như một tay nghề. Cá bán trên trấn, một con cũng phải ba mươi đồng tiền.
Vì vậy, trong mắt Diệp Khê không khỏi ánh lên chút khâm phục.
“Ngươi bắt cá giỏi thật, bắt được nhiều như vậy. Mấy người bắt cá trong thôn ta còn chưa chắc một ngày bắt được từng đó.”
Lâm Tương Sơn vốn không giỏi nói chuyện, nghe khen thì có hơi lúng túng, không biết đáp lại thế nào, chỉ im lặng nhìn cậu, trong đôi mắt đen phản chiếu bóng hình Diệp Khê.
Hắn mím môi, một lúc lâu sau, cầm hai con cá đưa ra trước mặt Diệp Khê.
Diệp Khê sững sờ, nghi hoặc nhìn hai con cá trước mặt: “Ngươi muốn cho ta?”
Lâm Tương Sơn khẽ gật đầu: “Ừm.”
Hai con cá này cũng không rẻ, cậu sao dám nhận? Diệp Khê vội xua tay từ chối: “Ta không phải muốn cá của ngươi, chỉ là khen ngươi giỏi thôi. Ngươi không cần tặng ta đâu.”
Chẳng lẽ hắn nghĩ mình nói chuyện với hắn chỉ để xin cá?
Nhưng Lâm Tương Sơn không rút tay về, chỉ cúi xuống đặt cá bên chân Diệp Khê, trầm giọng nói: “Dù sao ta cũng ăn không hết, ngươi mang về đi.”
Hắn một người ăn uống không lo, một ngày một con cá là đủ, mỗi lần bắt cá đều có thể ăn được một thời gian dài. Ăn không hết thì hắn dùng muối ướp thành cá mặn, chỉ là tay nghề không tốt, mỗi lần làm ra đều có vị đắng, đến mức hắn không thể nào nuốt trôi.
Nhận lễ lớn như vậy, Diệp Khê làm sao không thấy ngại, liền đỏ mặt nói:
“Kia ta trả ngươi tiền cá, chỉ là bây giờ trên người không mang tiền đồng, ngày khác trả ngươi được không?”
Lâm Tương Sơn đáp:
“Tiền thì miễn đi, ta tiện tay vớt từ sông lên, không dựa vào cái này mà sống.”
Nói xong hắn định đi, nhưng Diệp Khê chợt nhớ ra gì đó, vội vàng gọi hắn lại:
“Kia ta tặng ngươi một hũ dưa chua được không?”
Lâm Tương Sơn lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
Diệp Khê mím môi, hỏi:
“Ngày ấy ta đưa ngươi hũ dưa chua, nếu ngươi thấy ngon, vậy ta lại mang ít đến, coi như là trả tiền cá.”
Hũ dưa chua lần trước Diệp Khê tặng, vị chua thanh giòn ngon miệng, ăn kèm với cháo trắng hay bánh bao đều rất hợp. Không đến hai ngày đã bị Lâm Tương Sơn ăn sạch.
Nghĩ đến đây, hắn cuối cùng cũng gật đầu, giọng khàn khàn nói:
“Đa tạ.”
Diệp Khê cười cười, đôi mắt cong như trăng non:
“Dưa chua so với cá thì không đáng bao nhiêu tiền.”
Lâm Tương Sơn khẽ động nét mặt, không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Lúc này Diệp Khê mới vội giặt nốt đống quần áo còn lại, rồi mang hai con cá về nhà.
Vừa hay sắp đến trưa, cần phải nấu cơm.
Trong thôn, khói bếp nhà ai cũng đã bay lên. Diệp Khê nghĩ cha và đại ca làm việc cả buổi sáng, lát nữa sẽ về ăn trưa, liền nhanh chóng phơi quần áo lên giá trúc trong sân rồi chui vào bếp.
Trong nhà có một chum lớn đựng đầy bột ngô mới xay, cậu múc một gáo lớn, trộn thêm nửa bát bột mì, hòa với nước giếng rồi nhào thành khối bột vàng óng.
Tranh thủ lúc bột lên men, cậu nhanh chóng mổ bụng cá, đánh vảy, vảy cá đem chôn trong vườn rau làm phân bón, nội tạng cá thì ném vào chuồng gà.
Cá là món mặn hiếm có, Diệp Khê định chuẩn bị đủ gia vị để làm một món ngon ăn kèm cơm. Vừa hay trong nhà có một hũ ớt chua giòn đỏ rực, gừng cũng tươi non, băm nhỏ trộn vào cá, vừa chua vừa cay, thơm nức mũi.
Dầu trong nồi nóng lên, cậu thả cá đã khía hoa vào chiên, rồi thêm nửa bát ớt băm, đổ nước bột khoai lang vào xào. Khói bốc nghi ngút, mùi thơm của cá lan ra ngoài cửa sổ.
Diệp cha và Diệp Sơn vừa khiêng nông cụ về đến sân, còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Hai người không nhịn được hít hít mũi, bụng đói cồn cào, nuốt nước bọt mấy cái.
“Tiểu Khê, cơm trưa nấu món gì mà thơm thế?” Diệp Sơn không chờ nổi liền chui vào bếp.
Diệp Khê vừa đảo ớt đỏ xanh băm nhỏ trong nồi, vừa cười đáp:
“Làm cá xào ớt băm đấy. Hôm nay có đủ gia vị, mùi vị chắc chắn không sai.”
Diệp Sơn ghé mắt nhìn vào nồi, reo lên:
“Không ngờ hôm nay lại có món ngon thế này! Nấu cơm trắng không? Ta chắc chắn phải ăn hết ba bát!”
Diệp Khê cười:
“Gạo không còn nhiều lắm, nên ta hấp bánh bắp, ăn cũng no bụng.”
Nói xong, cậu mở cái nắp chõ hấp bằng cỏ đan bên cạnh, hơi nóng bốc lên nghi ngút, bên trong là những chiếc bánh bắp vàng óng, mềm thơm.
“Ngon quá! Ta phải ăn ba cái!” Diệp Sơn phấn khởi chạy ra sân rửa tay.
Diệp Khê vội bày thức ăn, dọn cơm trưa lên bàn trong bếp.
Lưu Tú Phượng cũng vừa từ trấn trên về, chiếc rổ trên vai trống không, trông có vẻ hôm nay buôn bán khá tốt.
“Hôm nay trên trấn đông người, ta giành được chỗ tốt, rau bán cũng nhanh!”
Diệp cha cười ha hả, nhận lấy rổ từ tay bà:
“Hẳn là rau nhà ta tươi ngon nên mới bán nhanh vậy, cũng không uổng công nàng ngày đêm chăm bón.”
Lưu Tú Phượng liếc ông một cái, nhưng trong lòng lại rất vui:
“Ta không trồng rau thì nhà ăn cái gì? Các ngươi giờ mới biết trồng rau vất vả à?”
Diệp Khê gọi:
“Mau vào ăn cơm kẻo nguội.”
Lưu Tú Phượng vừa vào bếp đã kêu lên:
“Oa, bữa trưa nay sang thế, các ngươi nhặt được tiền chắc? Thế mà mua cá à?”
Diệp Sơn đáp:
“Là Khê ca nhi mua, chắc là thấy chúng ta làm việc vất vả.”
Diệp Khê xếp bánh bắp vào bát, đưa cho mỗi người một cái, cười nói:
“Ta thì làm gì có tiền mà mua cá, là người khác cho.”
Diệp cha cắn một miếng bánh bắp, tò mò hỏi:
“Ai hào phóng vậy? Lại chịu tặng hai con cá?” Người trong thôn vì một tấc ruộng còn tranh đến sứt đầu mẻ trán, ai lại vô duyên vô cớ tặng cá cho nhà khác ăn?
Diệp Khê bưng bát sành, mím môi, thành thật nói:
“Là người mới chuyển đến trên sườn núi kia.”
Lưu Tú Phượng nghe xong liền nhíu mày, lớn tiếng quát:
“Không phải đã bảo ngươi tránh xa hắn một chút sao! Một người xa lạ, gốc gác không rõ, còn cao to cường tráng như thế, lại sống một mình trên sườn núi xa thôn, ai biết hắn làm gì! Còn tặng cá cho ngươi, ai biết trong bụng hắn có ý gì!”
Diệp Sơn cũng nghiêm mặt:
“Nương nói đúng đấy, chúng ta cũng nên cẩn thận, đừng để mắc bẫy người ta.”
Diệp Khê cúi đầu không nói, nhưng trong lòng cậu vẫn tin rằng người kia là người tốt.
Diệp cha thương tiểu ca nhi nhà mình, thấy Diệp Khê bị nói đến mức cúi gằm mặt, liền dùng đũa gõ nhẹ vào bát, nói:
“Sao lại trách Khê ca nhi? Nó được tặng cá mang về làm cho chúng ta ăn, các ngươi còn trách nó làm gì? Ta nói này, người đó chưa chắc đã là kẻ xấu. Đã có quan phủ cấp văn thư cho phép hắn ở lại trong thôn, vậy tức là có lý do chính đáng. Chúng ta đừng vội nghe miệng lưỡi thiên hạ mà vội kết luận.”
Diệp Khê nghe cha nói xong, tinh thần phấn chấn hơn, liền giải thích:
“Người đó tên là Lâm Tương Sơn, không phải đại ca bảo hắn đầy râu trông như hồ mọi rợ sao? Còn biết bắt cá nữa. Hôm nay ta giặt đồ bên bờ sông, có quần áo bị trôi đi, hắn còn xuống nước vớt giúp ta. Chưa kể hắn tự đánh cá, nói ăn không hết, nên chủ động cho ta hai con. Ta muốn trả tiền mà hắn không nhận.”
Diệp cha nghe xong, giọng dịu lại:
“Người này tính tình nhiệt tình, ra tay hào phóng, xem ra là người ngay thẳng, không giống kẻ xấu. Sau này chúng ta đừng theo miệng đời mà đặt điều về người khác.”
Lưu Tú Phượng bĩu môi:
“Mới hai con cá mà đã thu phục được ngươi rồi sao? Tiêu Khê là ca nhi, ai biết hắn có ý đồ gì.”
Diệp Khê chỉ vào mặt mình:
"Nương, con như thế này rồi, hắn có thể nhắm vào con cái gì chứ?”
“Khê nhi…” Lưu Tú Phượng nghe vậy lòng chợt nhói đau.
Diệp Sơn mím môi, nói:
“Ăn cơm đi, đừng nói chuyện này nữa. Ngày khác ta gặp người đó, sẽ đích thân cảm ơn hắn.”
Trên bàn cơm, tiếng động bỗng lặng xuống. Cả nhà an tĩnh ăn hết bữa trưa.