Chuyện Diệp gia bị từ hôn trở thành đề tài bàn tán trong thôn một thời gian, nhưng rồi dần dần lắng xuống. Người dân làm nông không có nhiều thời gian để lo chuyện nhà người khác, vụ tiểu thử vừa qua đi, ai nấy lại bận rộn.

Thời tiết bắt đầu nóng lên, Diệp cha và Diệp Sơn ra đồng bón phân, làm cỏ, phòng chống sâu bệnh để đảm bảo mùa vụ thu hoạch kịp thời khi đại thử đến. Diệp Khê sau khi cho gà vịt ăn xong liền chuẩn bị lên núi nhặt củi về.

Mỗi ngày trong nhà đun cám cho heo tiêu tốn không ít củi lửa, mà đại ca và cha bận chăm sóc hoa màu, nên mấy việc lặt vặt này Diệp Khê tự nhiên phải gánh vác.

Khóa cửa cẩn thận, Diệp Khê đeo sọt lên lưng rồi rời nhà. Cậu đi dọc theo chân núi sau thôn, vừa đi vừa nhặt củi. Ban đầu chỉ nhặt được mấy cành khô nhỏ lẻ, nhưng cây cối trong rừng tươi tốt, tán lá um tùm che khuất ánh mặt trời, khiến không gian dưới tán cây dịu mát. Đi trên thảm lá rụng, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Càng lên cao, nhánh khô càng nhiều. Diệp Khê nghĩ hôm nay nhặt nhiều một chút để mai khỏi phải đi nữa. Đến khi cột chặt một bó lớn bỏ vào sọt, cậu mới nhận ra bầu trời đã u ám từ lúc nào. Mặt trời chói chang ban nãy đã bị mây đen che kín, ánh sáng mờ dần, không khí mang theo hơi nước báo hiệu cơn mưa lớn sắp trút xuống.

Không kịp nhặt thêm, Diệp Khê vội cõng bó củi lên, nhanh chóng quay xuống núi. Nhưng đi chưa được bao xa, cậu đã nghe tiếng mưa rơi trên lá cây, lúc đầu lác đác, rồi dần dày đặc hơn.

Từng hạt mưa lớn táp vào mặt, vào vai cậu. Cùng lúc đó, những tiếng sấm chớp giật đùng đoàng trên bầu trời, chấn động cả khu rừng. Thú rừng bị hoảng sợ liền bỏ chạy toán loạn.

Mưa càng lúc càng nặng hạt. Diệp Khê hoảng hốt không kịp chọn đường, cứ thế chạy xuống núi. Nhưng bó củi trên lưng nặng khiến cậu còng cả người, mỗi bước đi đều thêm phần khó nhọc.

Đường núi bị nước mưa làm cho trơn trượt, Diệp Khê sơ ý để chân mắc vào dây leo ven đường, loạng choạng vài bước rồi trượt ngã nhào xuống đất. May mắn cậu kịp bám vào một bụi cỏ bên đường, nếu không đã lăn thẳng xuống triền núi.

Bó củi nặng đè lên lưng Diệp Khê, khiến cậu không thể đứng dậy ngay. Đầu gối và khuỷu tay truyền đến cảm giác nóng rát. Cậu nhăn mặt, nước mưa ào ào trút xuống, nhỏ từ hàng mi xuống trước mắt.

Giữa màn mưa, một bóng người cao lớn xuất hiện phía trước. Người ấy khoác áo tơi, đội nón cói rộng vành, trên tay xách hai con gà rừng.

Diệp Khê cứ thế quỳ rạp trên đất nhìn người kia chậm rãi tiến đến. Nước mưa từ áo tơi hắn tí tách nhỏ xuống, cho đến khi đôi giày rơm kia dừng lại ngay trước mặt.

Diệp Khê ngước lên nhìn, thấy dưới vành nón là một gương mặt cương nghị, đường nét rõ ràng. Tuy vẻ ngoài có chút nghiêm nghị dọa người, nhưng vẫn mang theo sự trầm ổn. Nhìn qua đã biết là một hán tử có thể gánh vác mưa gió.

Người kia không nói gì, chỉ đặt hai con gà rừng xuống rồi cúi người nhấc bó củi trên lưng Diệp Khê. Một bó củi lớn vậy mà hắn lại nhẹ nhàng dịch sang một bên như không có gì. Diệp Khê chợt cảm thấy lưng mình nhẹ bẫng.

Cậu vội vàng bò dậy. Bộ quần áo vải thô dính đầy bùn đất, trông vô cùng chật vật. Đầu gối cậu thậm chí còn bị rách một mảng lớn, chắc là do va phải đá lúc ngã.

“Đa... đa tạ.” Diệp Khê nhỏ giọng nói lời cảm ơn, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào đối phương. Người này quá cao lớn, cậu chỉ cao đến ngang vai hắn.

Người nọ không đáp, chỉ lặng lẽ nhặt gà rừng lên rồi tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Khê vừa cất bước định đi nhặt lại cái sọt, nhưng mới đi được hai bước đã không nhịn được mà hít một hơi đau đớn. Đầu gối và khuỷu tay cậu đau nhói, huống hồ gì còn phải cõng bó củi lớn về nhà.

“Cái đó... ngươi có thể giúp ta một chút không?” Diệp Khê nhẹ giọng gọi người kia.

Người khoác áo tơi dừng bước, hơi nghiêng người, như đang chờ cậu nói tiếp.

Diệp Khê cắn môi, nói: “Ta bị thương đầu gối và khuỷu tay, không cử động được. Có thể giúp ta chuyển sọt củi đến chỗ nào khuất một chút không? Ngày mai ta sẽ đến lấy.”

Nam nhân kia trầm ngâm một lát, ánh mắt sâu thẳm quét qua vết thương trên đầu gối Diệp Khê, rồi gật đầu: “Được.”

Diệp Khê lúc này mới lần đầu nghe giọng hắn, không ngờ lại trầm ấm và dễ nghe đến vậy.

“Vậy, cảm ơn ngươi.”

Nam nhân quay lại, nhìn Diệp Khê cả người ướt sũng, tóc dính bết vào mặt, mảnh lụa trắng cũng bết vào da, khuôn mặt cúi xuống, trông chẳng khác nào một con thỏ nhỏ bị thương.

Hắn duỗi tay gỡ nón cói trên đầu, đưa cho Diệp Khê.

Diệp Khê thoáng sững sờ. Cậu đã làm phiền người ta rồi, sao có thể lấy thêm nón cói của hắn nữa? Vội vàng xua tay từ chối: “Không cần đâu, ngươi cứ đội đi, ta cũng đã ướt hết rồi.”

Người nam nhân cầm chiếc nón cói, bàn tay khựng lại trong chốc lát giữa không trung, sau đó thả chiếc nón xuống dưới chân Diệp Khê, rồi nhặt bó củi lên, nhanh chóng nói:

“Khi trời quang hãy đến lấy, giữa sườn núi, căn nhà kia.”

Nói xong liền rời đi.

Diệp Khê nhặt chiếc nón cói lên, lúc này mới phản ứng lại, người vừa rồi chính là người từ nơi khác chuyển đến thôn bọn họ.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Khê vội vã xuống núi. Khi về đến nhà, cậu mới phát hiện cánh tay và khuỷu tay bị trầy xước một mảng lớn, máu chảy ra bị nước mưa làm ướt, thấm đỏ cả áo.

Lưu Tú Phượng vội bưng nước ấm đến lau vết thương cho cậu, sau đó ra vườn cắt một ít thảo dược cầm máu, giã nhuyễn rồi đắp lên miệng vết thương của Diệp Khê.

Đến bữa tối, khi cả nhà ăn cơm, mọi người hỏi cậu vì sao bị thương, Diệp Khê dùng đũa khuấy nhẹ chén cơm lức, qua loa đáp:

“Chỉ là lúc lên núi nhặt củi, gặp trời mưa, vội xuống núi nên bị ngã.”

Cậu cố tình giấu chuyện gặp người kia.

Diệp Sơn nghe xong, đau lòng nói:

“Vậy đệ cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lên núi mang bó củi về cho đệ.”

Diệp Khê giật mình, vội nói:

“Đại ca không cần, hôm nay ta cũng không nhặt được bao nhiêu củi, ngày mai ta tự đi lấy là được.”

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Khê rửa mặt rồi về phòng nằm trên giường, nhưng lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Lúc xoay người, khuỷu tay vô tình cọ vào chăn, khiến cậu đau đến hít một hơi. Trong đầu bỗng dưng lại hiện lên bóng dáng cao lớn của nam nhân trong cơn mưa, đôi mắt đen sâu thẳm, dáng vẻ có chút lạnh lùng dọa người, nhưng không ảnh hưởng đến cảm giác rằng người đó là một người tốt.

Không biết vì sao, dù chỉ mới gặp lần đầu, ngay cả tên đối phương cậu cũng không biết, càng đừng nói đến những chuyện khác, nhưng cậu vẫn cảm thấy người kia là người tốt.

Diệp Khê nhìn lên nóc nhà đen nhánh, lẩm bẩm:

“Người này chỗ nào giống như ca ca nói là kẻ hồ mọi rợ, trông lại có vài phần tuấn tú giống như lời Li ca nhi nói.”

Huống hồ, người đó còn giúp cậu, còn đưa cho cậu chiếc nón cói. Một người có lòng tốt như vậy, sao có thể là kẻ hồ mọi rợ được chứ?

Sau trận mưa lớn hôm ấy, trời liên tiếp nắng đẹp mấy ngày. Cỏ trong ruộng mọc vươn cao, ngoài việc xuống ruộng giúp đỡ, Diệp Khê còn phải dựng giàn cho mướp trong vườn. Đậu que trên giàn lớn rất nhanh, hái được một rổ đầy mang về nhà, ngoài việc luộc ăn hằng ngày, còn có thể muối chua để làm món ăn kèm cháo sáng hoặc trộn với mì.

Diệp Khê muối dưa rất khéo, nước ngâm trong veo, không bị nổi váng, dưa chua giòn ngon, vị chua vừa phải, không quá gắt mà cũng không nhạt nhẽo.

Cậu rửa sạch hai chiếc vại còn dư trong nhà, sau đó lấy muối rắc đều thành ba lớp, bỏ dưa leo xanh biếc đã trụng nước sôi vào, đổ thêm nước trong, đậy kín lại, bốn năm ngày sau là có thể ăn.

Làm xong dưa chua, mặt trời mới lên đến giữa trời, thời gian vẫn còn sớm. Diệp Khê chợt nhớ tới bó củi hôm trước để lại trên núi, suy nghĩ một chút rồi ôm theo một vại dưa chua nhỏ đi cùng.

Đi đường núi mất nửa canh giờ, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy căn nhà trên sườn núi.

Từ sau khi lão Lưu mù qua đời, Diệp Khê rất ít khi đi ngang qua nơi này. Nghe nói nó bị bỏ hoang lâu rồi, mái nhà cỏ mọc um tùm, đêm đến gió thổi qua còn phát ra những tiếng rợn người.

Diệp Khê ôm chặt vại dưa chua trong lòng, rón rén bước đến cửa lớn. Cửa không đóng, cậu thò đầu vào nhìn quanh.

Sân quét dọn rất sạch sẽ, dưới mái hiên còn phơi mấy con cá ướp muối. Những viên ngói vỡ trên mái nhà đã được sửa chữa, không còn vẻ hoang tàn như trước. Trông qua, đây vẫn là một căn nhà khá tốt.

"Có ai không?" Diệp Khê khẽ gõ cửa, dùng xương ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa trẩu đã được quét dầu.

Bên trong yên lặng, trong rừng có một đàn chim bất chợt bay vọt ra, vỗ cánh rời đi, làm Diệp Khê giật nảy mình.

Cậu lại gõ hai tiếng, vẫn không có ai trả lời, liền quyết định rời đi.

Vừa bước ra khỏi phạm vi căn nhà chưa được mười mét, cậu đã thấy một người từ đường núi đi tới, mặc áo vải thô màu nâu, tay xách một chiếc giỏ.

Diệp Khê lập tức nhận ra đó chính là người mà cậu đã gặp hôm trời mưa hôm trước.

Đối phương cũng thấy Diệp Khê, hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục tiến về phía trước, gương mặt không chút biểu cảm.

Diệp Khê càng lúc càng căng thẳng, vô thức siết chặt bình dưa chua trong tay.

“Cái đó... ta đến lấy củi.”

Nam nhân chỉ khẽ ừ một tiếng, sau đó đi thẳng vào sân. Diệp Khê đành phải theo sau.

Vào đến sân, nam nhân đi thẳng đến nhà kho, nhặt bó củi lên, rồi ngồi xuống dưới mái hiên, thuận tay dùng dây cỏ bó lại.

Hôm đó rõ ràng cậu đã bó xong, sao bây giờ lại bung ra rồi?

Nam nhân ngẩng đầu thấy Diệp Khê đang nhìn chằm chằm vào bó củi, liền giải thích:

“Mưa lớn, củi bị ướt, ta phơi giúp ngươi.”

Sau mấy ngày nắng, củi đã khô ráo, có thể mang về dùng ngay.

Diệp Khê cảm kích nói:

“Cảm ơn, làm phiền ngươi rồi.”

Nhớ ra mình có mang theo bình dưa chua, Diệp Khê liền sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói:

“Ta làm chút dưa chua, nếu ngươi không chê, ta mang cho ngươi một vò.”

Nam nhân nhìn lướt qua chiếc bình trong tay cậu, không từ chối, chỉ nghiêng đầu chỉ về phía nhà bếp:

“Nhà bếp ở bên kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play