Tào cha mặt đầy khó xử, nói:
“Sự đời vô thường, chuyện này cũng không phải điều chúng ta có thể lường trước. Khê ca nhi là một ca nhi tốt, nhà chúng ta cũng vô cùng hài lòng, Bân nhi trong lòng cũng có Khê ca nhi. Chỉ là ai có thể đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra? Chúng ta cũng không thể bị đổ lỗi. Nói thật lòng, vẫn nên lui đi thôi.”
Lưu Tú Phượng thương xót con mình, nhìn đám người nhà họ Tào mà giận đến mức không kiềm chế được, quát lớn:
“Các ngươi nói cứ như thể mình rất ấm ức, cứ như các ngươi khó xử lắm vậy! Không biết lòng dạ các ngươi hiểm độc thế nào, ghét bỏ con ta bây giờ bị thế này, lại còn muốn đổ lỗi sang chúng ta! Nếu các ngươi có lương tâm, thì phải đường đường chính chính đón Khê ca nhi nhà ta vào cửa! Chứ không phải kéo cả đám người đến đây để từ hôn!”
Vương bà mối kêu lên một tiếng, vội vàng đỡ lấy Lưu Tú Phượng, nhẹ giọng khuyên:
“Lưu tẩu tử, đừng nóng giận, chúng ta đang thương lượng đàng hoàng mà, chuyện của bọn trẻ gấp gáp cũng không được.”
Diệp Sơn cũng nhịn không được mà xông vào nhà chính, hán tử cao lớn vững chãi, nổi giận nói:
“Khê ca nhi nhà ta bây giờ là không thể xuất đầu lộ diện nữa sao? Các ngươi nói lui liền lui, tháng sau chính là hôn kỳ rồi! Các ngươi đây là vả vào mặt nhà ta! Sau này Khê ca nhi nhà ta còn biết để mặt mũi ở đâu?”
Nương của Tào Bân không phải người hiền lành gì, bà ta quản lý tiền bạc trong nhà mấy chục năm, tính tình cũng mạnh mẽ, không còn chút dáng vẻ ôn hòa khi đến cầu hôn trước đây. Giọng bà ta the thé:
“Chuyện này các ngươi đừng có mà đổ vạ lên nhà ta! Mặt của Khê ca nhi là tại nhà ta làm sao? Rõ ràng là do các ngươi không chăm sóc cẩn thận, để nó bị thương! Bây giờ dung mạo hủy hoại, hoàn toàn không còn ra hình người, nhà ta sao có thể để nó vào cửa? Nếu để con ta cưới nó, chẳng phải nhà ta sẽ thành trò cười sao?”
Lưu Tú Phượng tức đến phát run, nghe bà ta nói vậy liền xông lên định đánh, nhưng bị Vương bà mối và mấy người nhà họ Tào kịp thời ngăn lại, nhà chính tức khắc ồn ào một trận.
Diệp cha đập mạnh xuống bàn, quả quyết nói:
“Từ hôn cũng được! Nhưng danh tiếng của Khê ca nhi nhà ta, các ngươi phải bồi thường một chút!”
Thái độ của nhà họ Tào hôm nay như vậy, rõ ràng là thà hủy hôn cũng không chịu nhận Khê ca nhi. Sau này dù Khê ca nhi có gả qua cũng khó mà sống yên, chi bằng cứ theo ý bọn họ mà lui hôn. Chỉ là, hôn này không thể lui một cách vô ích.
Lưu Tú Phượng nói:
“Đúng vậy! Các ngươi phải bồi thường cho Khê ca nhi nhà ta, ít nhất cũng phải có một khoản trợ cấp cho nó!”
Tào thị tiếc tiền, bà ta trước nay vẫn nắm chặt bạc trong tay, liền phản đối:
“Nếu không phải do ca nhi nhà các ngươi bị thương mặt, thì chuyện hôn nhân này đã xong từ lâu rồi! Giờ còn muốn chúng ta bồi thường? Đừng có mơ!”
Diệp cha cứng rắn nói:
“Nếu vậy, chúng ta sẽ không lui hôn! Chuyện này mà làm lớn lên nha môn thì cũng là các ngươi đổi ý trước!”
“Đúng vậy, muốn ầm ĩ thì cứ ầm ĩ, dù sao lỗi không phải ở nhà ta! Là các ngươi đến cửa đòi từ hôn!” Lưu Tú Phượng tiếp lời.
Thấy người nhà họ Diệp cứng rắn như vậy, Tào cha lên tiếng:
“Bồi thường cũng được, sính lễ các ngươi giữ lại một hai lượng, còn bốn lượng kia thì trả cho chúng ta.”
Lưu Tú Phượng nghe vậy càng tức giận:
“Một hai lượng? Các ngươi tưởng bố thí cho ăn mày à? Chúng ta giữ ba lượng, trả lại hai lượng cho các ngươi!”
Tào thị không chịu:
“Các ngươi cướp bóc à? Dám đòi ba lượng! Nhà các ngươi có chôn đầu xuống đất làm cả năm cũng chưa kiếm nổi ba lượng! Đây chẳng phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”
Diệp Sơn, một hán tử, cũng nhịn không được mà khẩu chiến với bà ta, anh giận dữ nói:
“Danh tiếng của Khê ca nhi nhà ta chẳng lẽ không đáng tiền sao? Trong vòng mười dặm này chưa có ca nhi nào từng bị từ hôn! Các ngươi làm vậy chẳng khác nào tát vào mặt đệ đệ ta! Đòi ba lượng bạc là hoàn toàn hợp lý!”
Người nhà họ Tào cũng không chịu thua, đứng lên cãi nhau với nhà họ Diệp. Diệp Sơn tức giận, định lao ra ngoài tìm trưởng bối trong thôn phân xử. Chẳng lẽ họ nghĩ nhà bọn họ không có ai hay sao?
Vừa mới xoay người, Diệp Sơn liền thấy Diệp Khê không biết từ khi nào đã bước ra khỏi phòng. Cậu lặng lẽ đứng ở cửa, ánh mắt dừng trên cảnh tượng hỗn loạn trong nhà chính.
“Khê ca nhi.” Diệp Sơn thấp giọng gọi, sợ cậu nhìn thấy cảnh này mà đau lòng, “Vào phòng đi, ở đây đã có chúng ta làm chủ, đừng sợ.”
Diệp Khê lắc đầu. Chuyện này là do cậu mà ra, huống hồ bên ngoài sân có không ít người trong thôn đang đứng xem náo nhiệt, cậu sao có thể trốn trong phòng?
“Đại ca, đây là chuyện hôn sự của ta, ta không nên trốn tránh.”
Nói xong, Diệp Khê bước qua ngạch cửa, đi vào nhà chính:
“Các vị thúc thúc thẩm thẩm, đừng tranh cãi nữa, việc hôn nhân này lui đi.”
Lời vừa dứt, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, mọi người lau mặt rồi lần lượt ngồi xuống.
Diệp Khê nhìn cha nương mình, rồi tiếp tục nói:
“Nếu Tào gia không muốn ta, hôn sự này cứ dây dưa mãi cũng chẳng có ích gì. Nhà chúng ta không phải loại người mặt dày, cứ cố bám víu vào để bị chê cười.”
Tào thị lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Diệp Khê, thấy cậu mang khăn che mặt, bèn cười lạnh:
“Đúng vậy, vẫn là Khê ca nhi hiểu chuyện. Nếu không phải ngươi không cẩn thận bị phỏng mặt, ta chắc chắn sẽ vui vẻ đón ngươi vào cửa.”
Diệp cha đau lòng con mình, nói:
“Khê ca nhi, hôn có thể lui, nhưng bồi thường thì ta vẫn muốn đòi.”
Diệp Khê lắc đầu:
“Cha, dù sao nhà ta cũng không phải bán nhi cầu tài, chỉ cần một lời công bằng là được. Tào gia cũng không phải hoàng thân quốc thích, ta không gả vào cũng chẳng sao. Nhưng Tào gia phải làm rõ chuyện này trước mặt mọi người, chủ động xin lỗi ta. Để tất cả biết rằng vấn đề không nằm ở phẩm hạnh của ta, mà là do Tào gia chỉ coi trọng bề ngoài, thấy ta không còn dung mạo nên chê bỏ.”
Lưu Tú Phượng lau nước mắt, gật đầu nói:
“Đúng! Vậy thì một lượng bạc cũng không cần!”
Diệp Sơn cũng phụ họa:
“Khê ca nhi nói rất đúng! Các ngươi đừng hòng chiếm hết lợi ích! Nếu đã từ hôn, vậy thì hãy chủ động xin lỗi, trả lại danh dự cho đệ đệ ta!”
Người nhà họ Tào tất nhiên không chịu. Chuyện mất mặt như vậy, bọn họ sao có thể đồng ý? Nếu để người ngoài biết, chẳng phải sẽ bị chê cười sau lưng sao?
Tào thị hừ lạnh một tiếng, kiên quyết phản đối:
“Không bao giờ! Chúng ta tuyệt đối không chịu! Các ngươi không sợ gánh không nổi cái danh bồi tội này sao?”
Tào cha cũng dứt khoát từ chối, tuyệt đối không làm chuyện mất mặt như thế.
“Vậy thì cứ theo ý ta, các ngươi bồi thường ba lượng bạc trợ cấp đi.” Diệp Khê không tức giận, chỉ thản nhiên nói.
Tào thị vốn xót tiền, vừa nghe nói phải đưa ra ba lượng bạc, lòng bà ta như rỉ máu, cắn môi suy nghĩ một lúc rồi thương lượng:
“Ba lượng thì tuyệt đối không được, nhiều nhất là một hai thôi.”
Chuyện đến đây liền rơi vào bế tắc, hai nhà không ai nhượng bộ ai. Mặt trời sắp lặn, bỗng bên ngoài có người hô lớn:
“Tào gia tiểu tử tới rồi!”
Tào Bân vừa tan học từ tư thục liền chạy đến. Hắn biết hôm nay cha mẹ dẫn theo mấy vị thúc bá đến Sơn Tú thôn tìm Diệp gia từ hôn, mà Diệp gia chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý.
Vừa bước vào nhà chính Diệp gia, thấy bên trong đứng đầy người, nương hắn lập tức quát:
“Ngươi tới làm gì? Chuyện này có ta, cha ngươi và các thúc bá lo liệu, không cần ngươi ra mặt.”
Tào Bân mím môi, đáp:
“Dù sao cũng là hôn sự của con, vẫn nên tự mình đến một chuyến thì tốt hơn.”
Diệp Khê đứng bên cạnh nhìn vị hôn phu của mình Tào Bân trong bộ áo dài màu xanh lơ. Lần trước sau khi định hôn, Tào Bân từng đến nhà cậu một chuyến. Khi đó, cậu chỉ dám trốn sau cánh cửa, lén nhìn vài lần. Người này trông có vẻ ôn tồn lễ độ, trên người mang khí chất của người đọc sách, cậu vẫn rất hài lòng.
Giờ đây, lần đầu tiên hai người mặt đối mặt, Diệp Khê cúi mắt, trong lòng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ hắn đến để đích thân từ hôn?
Tào Bân cũng đưa ánh mắt dừng lại trên người Diệp Khê. Cậu đứng bên cạnh Diệp Sơn, vóc dáng nhỏ nhắn hơn, vòng eo thon gọn, dáng người thanh tú. Dù có mang khăn che mặt, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ mỹ mạo hiếm có. Tào Bân âm thầm thở dài đáng tiếc, Diệp Khê vốn có dung mạo tuấn tú, hắn cũng rất vừa ý, chỉ là gương mặt kia… sao lại bị hủy hoại như vậy chứ?
Tào Bân chắp tay thi lễ với Diệp Khê, giọng ôn hòa:
“Việc này là nhà ta mạo phạm, mong Diệp gia rộng lòng bỏ qua.”
Người nhà họ Diệp nghe vậy cũng nguôi giận đôi chút, cảm thấy nhà họ Tào cuối cùng cũng có chút thành ý.
Diệp Khê cũng hành lễ đáp lại.
Tào Bân nói:
“Kỳ thật, hôn sự này cũng không phải không thể giữ lại. Việc Diệp gia tiểu ca nhi bị phỏng mặt cũng chỉ là lời đồn bên ngoài. Nếu có thể chữa trị, chẳng phải sẽ càng tốt sao? Nếu chữa khỏi, ta nguyện ý cưới Diệp ca nhi.”
Trong lòng hắn thật sự không nỡ từ bỏ một người có dung mạo như Diệp Khê. Ngay cả tiểu thư con nhà phú hộ trên trấn chỉ e cũng kém vài phần so với hàng chân mày và ánh mắt này. Một tiểu ca nhi đẹp như vậy thật sự rất khó tìm.
Diệp Khê nghe xong, ánh mắt dần cụp xuống, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười tự giễu. Cậu còn tưởng Tào Bân là người có chút chân tình, hóa ra cũng chỉ là kẻ coi trọng ngoại hình.
Cậu cười nhạt, hỏi:
“Vậy nếu vết sẹo trên mặt ta không thể chữa khỏi, ngươi có nguyện ý cưới ta không?”
Tào Bân mở miệng, nhưng nhất thời không biết trả lời thế nào, gương mặt lộ vẻ lúng túng khó xử.
Thấy vậy, trong lòng Diệp Khê đã có đáp án. Cậu vươn tay, chậm rãi tháo khăn che mặt xuống.
Người nhà họ Diệp kinh hãi, vội vàng kêu lên:
“Khê ca nhi!”
Nhưng đã không kịp nữa, Diệp Khê đã tháo khăn che mặt bên má trái xuống.
Trong phòng vang lên một loạt tiếng hít khí. Diệp Khê có thể nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt từng người, từ kinh ngạc, sững sờ, cuối cùng dừng lại ở sự ghét bỏ.
Tào Bân là người đứng gần nhất, vừa nhìn thấy vết sẹo lớn trên má trái của Diệp Khê liền giật mình, vô thức lùi một bước, thậm chí không muốn nhìn thêm lần nữa.
Diệp Khê cười nhạt, đeo lại khăn che mặt, giọng nói nhẹ nhàng:
“Ngươi còn nguyện ý chờ ta chữa khỏi rồi cưới ta sao?”
Tào Bân khẽ ho một tiếng, không đáp.
Tào thị lập tức đứng dậy, vẻ mặt đầy chán ghét:
“Theo ta thấy, khuôn mặt của Khê ca nhi sợ là không thể chữa được nữa. Chuyện này không thể trách nhà ta, ngay cả mấy lão hán độc thân trong thôn cũng không muốn cưới. Bân nhi nhà ta chẳng bao lâu nữa sẽ đi khoa khảo, nếu đậu tú tài mà cưới một vị phu lang có bộ dạng thế này, chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?”
Người nhà họ Diệp tức giận muốn quát mắng bà ta, nhưng Diệp Khê vẫn bình tĩnh nói:
“Vậy thì, mời Tào gia ca chắp tay thi lễ bồi tội với ta, hôn sự này coi như từ bỏ.”
Tào Bân ban đầu còn lo từ hôn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, nhưng bây giờ tận mắt thấy gương mặt Diệp Khê, hắn cũng chẳng màng nữa. Hắn vội vàng chắp tay, nói:
“Là lỗi của nhà ta, xin tiểu ca nhi lượng thứ. Mong ngươi sau này bảo trọng.”
Diệp Khê bình thản đáp:
“Tiền đính hôn nhà ta sẽ giữ lại. Nhà các ngươi đã không chịu bồi tội công khai, vậy thì bù vào bằng bạc đi. Không cần nhiều, nhà ta giữ hai lượng là được.”
Diệp Khê đã lên tiếng, Diệp cha và Lưu Tú Phượng cũng không nói thêm gì. Dù sao, chuyện này đến đây coi như đã có một kết cục.
Tào thị vẫn không muốn chịu thiệt, nhưng bị Tào cha quát một tiếng, đành câm miệng. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Hai nhà đạt thành thỏa thuận, Vương bà mối liền xé bỏ thư đính hôn, hai bên in dấu tay làm chứng, chính thức từ hôn.
Người nhà họ Tào vội vã rời đi, có lẽ là vì gương mặt của Diệp Khê thật sự đã dọa sợ Tào Bân.
Diệp Sơn thương tiếc vỗ vỗ lưng đệ đệ mình:
“Khê ca nhi, ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Diệp Khê lại khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thậm chí còn có chút may mắn:
“Ta lại cảm thấy đây là chuyện tốt.”
Nếu không phải vì ngoài ý muốn bị thương mặt, cậu cũng sẽ không thấy rõ bộ mặt thật của nhà họ Tào, một bà bà cay nghiệt, một vị hôn phu chỉ coi trọng bề ngoài. Nếu thật sự gả qua đó, không biết sẽ còn phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Bây giờ đã từ hôn, cậu lại trở thành một người tự do rồi.