Buổi chiều ánh nắng ấm áp, xuyên qua những ô cửa sổ hình vuông lát kính lưu ly lớn, chiếu nghiêng lên mặt bàn gỗ đàn hương.
Hai vị công tử trẻ tuổi, tinh thần phơi phới, ngồi chen vai thích cánh sau bàn, tắm mình trong nắng vàng. Không biết từ đâu mà lại có nhiều chuyện để nói đến vậy, hết cười lại đùa, hoàn toàn không thấy lúc nào yên tĩnh.
Nghe kỹ thì toàn là mấy chuyện nhảm nhí vô nghĩa, thế mà bọn họ lại vẫn nói vô cùng hứng khởi.
Tô Vân Nhiễu tay phải bị thương, vậy mà vẫn cầm một cây bút lông cỡ nhỏ cán ngọc, nghiêm túc phác thảo hình tượng “Tả hữu thừa tướng” trên giấy Tuyên Thành.
Sài Nhiễm ngồi cạnh y, một tay đặt trên lưng ghế, đổi một tư thế nhìn nghiêng qua, trông như thể đang ôm Tô Vân Nhiễu vào lòng.
Sài Nhiễm từng nuôi ca múa nhạc công, nuôi vẽ tranh, nuôi chim hoàng yến, trong điện Trọng Hoa thậm chí còn nuôi cả hai con chim ưng tuyết. Bởi vậy đối với những vết thương do mỏ nhọn gây ra, hắn rất quen thuộc.
Trước đó không để ý, lúc này thấy vết thương trên tay Tô Vân Nhiễu, sắc mặt Sài Nhiễm hơi trầm xuống, giọng thấp hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT