Người đọc sách thì lấy việc học làm trọng. Sáng sớm hôm sau, Lưu Văn Hiên liền thay một bộ xiêm y chỉnh tề, mang theo công văn cử nhân cùng thư tiến cử của Học chính Kim Lăng, một mình lên đường đến Thái Học tại kinh thành.
Nói theo lẽ thường thì đến Quốc Tử Giám cũng được, nhưng Lưu Văn Hiên từ đầu đến cuối lại chưa từng nghĩ đến chọn con đường đó.
Bởi vì trong Quốc Tử Giám phần lớn là con cháu nhà quyền quý, còn hắn – hàn môn cử tử – thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Giống như con ngỗng lớn chẳng có lý gì lại chen vào đàn vịt, người ta đều “cạc cạc”, còn ngươi ở đó “oa oa”, đến tiếng kêu cũng chẳng giống, phối sao cho được!
Giống như ngọn núi lớn đè lên đầu vừa mới dời đi, ba đứa em còn lại trong nhà lập tức có thể tự tung tự tác, chỉ cần không tự chuốc họa vào thân thì muốn đi đâu chơi cũng được.
Lưu Văn Hiên tự ra ngoài ăn sáng, hoàn toàn không bận tâm ba đứa em còn đang ngủ nướng có đói chết hay không.
Đến tận khi ánh mặt trời đã lên cao, ba người Tô Vân Nhiễu, Lưu Văn Anh và Tô Vân Đình mới lần lượt rời giường, chỉ tùy tiện đun nước rửa mặt, đánh răng, rồi vào bếp nấu mì lát ăn sáng.
Mì là vừa thái vừa xắt, dùng nước canh dương nồi còn thừa tối qua để nấu, còn bỏ thêm mầm đậu, phù trúc, nấm hương… cũng đều là đồ ăn còn dư lại – một nồi lẩu thập cẩm trộn đủ mọi thứ, nhìn chẳng khác gì bán tương, nhưng hương vị lại rất ổn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play