Trước kia, khi còn là Ngụy Uyển Hoa làm chủ, trong phủ Xương Bình Hầu riêng chừa lại cho Tô Vân Nhiễu một viện, tên gọi là Bích Đào Các – cũng là do chính tay y đặt.
Trong các có một rặng trúc phỉ thúy, ống trúc vàng óng, tỏa màu xanh thẫm. Dẫu giữa ngày đông giá rét, trúc vẫn tươi biếc, từng trận gió bắc thổi qua, ngàn vạn ngọn trúc xao động, bông tuyết chất đọng trên ngọn rơi xuống lớp lớp, hệt như bọt sóng trắng xóa, vừa dậy lên liền tan biến.
Trước đó, Tô Vân Nhiễu chỉ ở lại Bích Đào Các một thời gian ngắn, hình như là vào tháng trước, khi y cùng tổ mẫu và đại tẩu dâng kịch bản tân tu như 《Họa Bì》, 《Tân Thập Tứ Nương》.
Người với người, tình cảm vốn là ở chung lâu ngày mà thành. Ngụy Uyển Hoa chưa từng ép buộc Tô Vân Nhiễu phải thân cận hơn với phủ Xương Bình Hầu. Việc này vốn chẳng thể cưỡng cầu, nên y xưa nay vẫn ở Hạnh Lâm Uyển.
Chỉ có Tô Ngạn Khải cùng Tô Dung Chương – tổ tôn hai đời là lại nghĩ khác. Đã là huyết mạch nhà mình, cớ gì phải để cháu chắt ủy khuất ở nhờ nhà người khác, huống hồ tòa viện kia vốn cũng là đi thuê, nào có thể gọi là nhà?
Nếu đã bỏ lỡ mười lăm năm, nay lại càng nên ở chung nhiều hơn, chẳng phải tự khắc tình thân sẽ đến sao?
Tô Vân Nhiễu không chịu nổi sự bịn rịn của vị đại ca, một thân tráng hán uy vũ, mắt đỏ hoe lôi kéo y vừa tự trách vừa đau lòng, khiến người không đành lòng cự tuyệt. Rời đi thì biết nói làm sao đây?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play