Editor: Quỳnh Anh 💕

“Nghiên cứu viên đi theo”, nhìn vào cái tên cũng đủ hiểu — chính là cùng đội săn giết tiến vào khu ô nhiễm để nghiên cứu.

Trương Lâm hiển nhiên hiểu rõ ý nghĩa của điều đó.

Anh ta sững lại, đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng lưng Lương Nhiên ngày càng xa dần.

Trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời, ánh trăng đỏ rực như nhuộm máu chiếu xuống mặt đất.

Trên đường trở về, đầu óc Lương Nhiên bất giác nghĩ về Jasmine.

Từ vài lời kể của Trương Lâm về người vợ quá cố, cô mơ hồ phác họa trong đầu một hình ảnh — một cô gái kiên cường, dũng cảm, có chính kiến.

Dù chưa từng có ai dạy cho cô ấy thế nào là yêu, nhưng Jasmine đã dạy Trương Lâm cách yêu cô ấy. Quan trọng hơn cả, cô ấy cũng biết cách yêu chính mình.

Xe đến. Lương Nhiên quẹt thẻ lên xe, vừa bước qua cửa, cô mơ hồ nghe thấy giọng Trương Lâm vang lên trong gió. Anh ta có vẻ không quen với việc chúc phúc, giọng điệu hơi ngập ngừng:

“Nếu… nếu có thể…”

Anh ta nâng cao giọng một chút:

“Tôi hi vọng một ngày nào đó… sẽ nhìn thấy tên cô trong danh sách những người trở về.”

Lương Nhiên xoay người, lễ phép gật đầu:

“Cảm ơn.”

Về đến nhà, cô nhanh chóng thu dọn mọi thứ. Sau đó, bưng một ly cà phê vừa pha, cô đi thẳng đến kệ sách trong phòng ngủ. Cô cúi xuống, kéo ra từ tầng dưới cùng hai chồng notebook dày cộp.

Thời đại hậu tận thế, mọi tài nguyên thiên nhiên đều khan hiếm đến cực độ. Hạt cà phê từ lâu đã không còn nơi sinh trưởng. Loại cà phê tồn tại đến bây giờ đều là hàng công nghệ cao, được bảo quản bằng phương pháp đặc biệt. Tất nhiên một người như Lương Nhiên không đủ tư cách sở hữu loại xa xỉ phẩm này. Những túi cà phê trong nhà cô đều là đồ cô lén lấy từ Viện Nghiên cứu. Thay vì truy cứu thì Viện Nghiên cứu chọn cách làm ngơ với hành vi này. Dù sao thì đánh đập con lừa cũng phải cho nó một chút cỏ ngọt. Từ trước đến nay, cô đều làm việc không công, ít nhất cũng nên có chút tiền bồi thường tinh thần.

Cô pha một ly cà phê thật đậm. Ngồi xếp bằng trên giường, cô đặt hai cuốn bút ký ngay ngắn trước mặt, tư thế sẵn sàng cho một đêm học tập thâu đêm.

Chính xác mà nói là một đêm hồi tưởng.

Từ những lời cuối cùng giữa cô và Trương Lâm, cô đã hiểu rõ thế nào là “Đi theo nghiên cứu viên”. 

Và cô cũng hiểu ra — đây chính là một trong những cách để trốn khỏi “Ghép đôi" của tử *.

Sự thật đúng là như vậy.

Lương Nhiên không phải đột nhiên ngộ ra chân lý, cũng không phải có hormone adrenaline bùng nổ khiến cô chợt nghĩ đến chuyện đi theo nhóm nghiên cứu viên.

Cô đã sớm biết đến cách làm này.

Ban đầu cô tìm hiểu nó từ nhật ký của nguyên chủ. Đó từng là lý tưởng của nguyên chủ, là con đường mà người kia khao khát theo đuổi. Về sau cô lại ngẫu nhiên nghe được từ những cuộc thảo luận kín giữa các nghiên cứu viên khác. Họ bàn tán rất nhiều về nhóm đi theo nghiên cứu viên, nhưng chưa bao giờ nói thẳng ra. Thậm chí, trong suốt ba năm qua, không ít người suy đoán rằng sớm muộn gì Lương Nhiên cũng sẽ trở thành một trong số họ.

Bởi vì mạng sống của cô, trong mắt họ, không đáng giá một xu.

Nghe nhiều rồi, cô bắt đầu cẩn thận nghiên cứu về công việc này.

Cô phát hiện ra, đi theo nghiên cứu viên có thể tạm thời giúp cô thoát khỏi lệnh sinh sản của tử *.

Vì theo quy định của Chủ thành, tất cả thành viên trong đội săn giết dị chủng đang trong nhiệm vụ đều được miễn trừ một số nghĩa vụ, trong đó bao gồm nghĩa vụ sinh sản.

Thế nhưng, đây chưa bao giờ là lựa chọn ưu tiên của cô, cô sẽ chỉ lựa chọn nó khi không còn đường lui. Bởi vì xét cho cùng, cô chỉ là một công dân hạng ba bình thường nhất.

Dù là sức mạnh, tốc độ hay khả năng hồi phục, cô hoàn toàn không có bất kỳ ưu thế nào so với những con dị chủng trong khu ô nhiễm.

Thế giới này khiến cô kiệt quệ. Cô không quan tâm mình sẽ chết ra sao. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn tự sát. Không có nghĩa là cô muốn bị lộ thân phận rồi bị cắt thành từng mảnh để nghiên cứu. Càng không có nghĩa là cô muốn bị dị chủng xé xác và nuốt chửng.

Nói tóm lại…

Cô có thể mong rằng ngày mai thế giới này sẽ sụp đổ, nhưng hôm nay thì tuyệt đối không có chuyện cô nhảy lầu tự sát.

Dù vậy, không thể phủ nhận rằng, bầu không khí trong tử * vừa rồi thực sự khiến cô khó chịu đến cực điểm.

Nghĩ đến đây, Lương Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.

Trước kia, cô từng nghĩ khu ô nhiễm là thứ đáng sợ nhất trong thế giới hậu tận thế.

Nhưng với tư cách một người hiện đại xuyên việt, cô chợt nhận ra — 

Cảm giác bất lực trước chế độ áp đặt, cảm giác bị tước đoạt quyền tự quyết, mới là thứ khiến tay chân cô tê dại hơn cả đối mặt với lũ dị chủng. Vậy nên, lúc này, cô cấp thiết muốn rời khỏi tất cả những thứ này. Cô không muốn một lần nào nữa vì chuyện ghép đôi mà bước chân vào tử *, ít nhất là trong tương lai gần.

Tham gia đội nghiên cứu viên có thể giúp cô thoát khỏi tình cảnh hiện tại ngay lập tức.

Đây là cách nhanh nhất mà cô có thể nghĩ ra để rời khỏi tử *.

Lúc này, đồng hồ đã điểm 12 giờ khuya. Màn đêm phủ xuống, những dải cực quang tím lam bắt đầu lan rộng trên bầu trời, hòa quyện với ánh sáng đỏ rực của trăng máu, tạo thành một khung cảnh kỳ ảo. Nhưng Lương Nhiên chẳng có tâm trí nào để ngắm nhìn vẻ đẹp ấy. Cô nhấp một ngụm cà phê, rồi nghiêm túc mở trang đầu tiên của hai cuốn sổ.

Chúng được ghi chú một cách rõ ràng, gãy gọn:

“Hướng dẫn trở thành nghiên cứu viên hậu tận thế”

“Làm thế nào để gia nhập đội Thần Hi”

Cuốn thứ nhất giải thích khái niệm nghiên cứu viên, cũng như cách sống sót trong khu ô nhiễm. Cuốn thứ hai phân tích làm thế nào để một công dân hạng nhất có thể gia nhập đội ngũ có gen cao cấp, trở thành một đồng đội được công nhận.

Thần Hi là đội săn giết dị chủng của Lương Điểm. Vậy nên, không còn nghi ngờ gì nữa — hai cuốn sổ tay này chính là do “Lương Nhiên trước kia" viết. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, lên kế hoạch cẩn thận để trở thành nghiên cứu viên đi theo đội của chị gái.

Ba năm sau, giờ đây, Lương Nhiên một lần nữa nghiên cứu lại những trang sách này.

Trước kia, cô chỉ đọc qua để bắt chước nét chữ của nguyên chủ. Nội dung đối với cô chỉ là thứ yếu.

Nhưng bây giờ…

Nội dung mới là điều quan trọng nhất.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng kim giây đồng hồ “Tích tắc” vang vọng.

Lương Nhiên nhanh chóng lật từng trang, đọc kỹ những phần quan trọng.

Mọi thứ về nghề nghiên cứu viên đi theo đều được ghi chép rõ ràng, chi tiết.

 — Nghiên cứu viên đi theo là nhóm người có giá trị không thể thay thế.

Khi đội săn giết dị chủng tiến vào khu ô nhiễm, sinh vật biến dị (dị chủng) có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Không ai có đủ thời gian để tra cứu tài liệu hay xác định cách tiêu diệt tối ưu. Tệ hơn nữa, trong khu ô nhiễm luôn tồn tại những loài chưa từng được ghi nhận, hoặc đã bị biến dị hoàn toàn. Điều đó có nghĩa là, nhóm săn giết thường phải đánh đổi mạng sống của mình để thử nghiệm cách tiêu diệt chúng.

Nhưng nếu trong đội có một nghiên cứu viên, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Bởi vì họ đã dành cả đời để nghiên cứu dị chủng, hiểu rõ các triệu chứng đặc trưng của từng loài. Ngay cả khi đối mặt với một sinh vật hoàn toàn xa lạ, họ vẫn có thể suy luận, so sánh dữ liệu, rồi nhanh chóng đưa ra phán đoán. Nhờ đó, họ có thể cung cấp cho nhóm săn giết chiến lược tối ưu nhất ngay lập tức.

Số liệu thống kê cho thấy những đội ngũ có nghiên cứu viên đi theo, tỷ lệ sống sót của thợ săn giết dị chủng tăng lên đáng kể.

Nhưng vấn đề là số lượng nghiên cứu viên lại quá ít mà với họ việc sinh tồn trong khu ô nhiễm gần như là điều không thể.

Dù Viện Nghiên cứu hiện tại chủ yếu gồm công dân hạng nhất, nhưng phần lớn bọn họ chỉ có mức gen trung bình, gần như không có ai đạt cấp A, chứ đừng nói đến cấp S – thứ vốn đã cực kỳ hiếm hoi.

Đây là hệ quả tất yếu của những quyết định từ giai đoạn đầu của Chủ thành.

Trước kia, để bảo vệ thành phố, đồng thời nhanh chóng huy động nhân lực vào khu ô nhiễm tìm kiếm vật tư, chính quyền đã điều động toàn bộ những công dân mạnh nhất vào quân đội, đào tạo họ trở thành chiến binh chuyên nghiệp. Những người còn lại – hạng nhất nhưng yếu hơn – được phân bổ vào Viện Nghiên cứu.

Hậu quả, một vòng luẩn quẩn hình thành.

Hiện tại, phần lớn nghiên cứu viên chỉ thuộc cấp B hoặc C. Nếu họ gặp phải dị chủng biến dị cường đại, hoặc một đàn sinh vật số lượng khổng lồ, thì gần như không có cơ hội sống sót.

Vì lý do đó, các đội săn giết ngày càng ít sử dụng nghiên cứu viên đi theo. Dù vậy, vẫn có tồn tại một số ngoại lệ. Ấy chính là những đội ngũ tiềm năng, những hạt giống tương lai. Chính quyền khuyến khích nghiên cứu viên tham gia cùng họ, đổi lấy lợi ích hấp dẫn, hoặc thậm chí dùng chính gia đình của họ làm đòn bẩy ép buộc.

Vậy ai là những nghiên cứu viên bị đưa vào đội mới?

Họ là những người đã đánh mất khả năng nghiên cứu.

Là những người đã già, thể trạng suy yếu, không còn đủ năng lực phân tích dữ liệu sâu. Hoặc đơn giản hơn những người mà hệ thống không còn xem là có giá trị.

Lương Nhiên lật nhanh từng trang giấy.

Trí nhớ của cô rất tốt, cũng đặc biệt giỏi thức đêm. Trước kia, khi còn ở thế giới cũ, cô luôn đứng đầu trong lĩnh vực của mình. Khi ở giai đoạn đỉnh cao, cô có thể chỉ ngủ vài tiếng vẫn có thể nắm vững toàn bộ kiến thức của cả một khóa học trong vòng hai ngày một đêm.

Rồi lại tiếp tục dành cả ngày dài trong phòng thí nghiệm.

Thời gian trôi qua. Bên ngoài cửa sổ, cực quang dần tắt. Mặt trời nhân tạo được Đội Chấp pháp kích hoạt. Ánh sáng mạnh mẽ xé toạc bóng tối. Thế giới chuyển từ cực ám sang cực sáng, đột ngột và chói lòa. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng ngủ. Trên mặt bàn, những vòng nước nhỏ khẽ lay động.

Lương Nhiên ngáp dài, đưa tay đẩy nhẹ chiếc ly trong suốt. Những vệt nước nhảy múa trong ánh nắng.

Cô mỉm cười cúi xuống, vươn tay đuổi theo bóng nước đang dao động.

“Chào buổi sáng."

nhẹ nhàng nói sau đó sắp xếp lại những cuốn sổ tay, đặt chúng về đúng vị trí.

Bước ra khỏi phòng, cô cúi đầu, vừa đi vừa mơ màng vì thiếu ngủ. Bắt gặp ống kính camera theo dõi, cô lười biếng ngước lên, chậm rãi để lộ quầng thâm mắt dưới ánh sáng chói lòa.

“Lần sau không thức cả đêm nghiên cứu dị chủng nữa."

Cô lẩm bẩm, giọng khàn khàn vì mệt mỏi.

“Đến cái ly cũng xuất hiện ảo ảnh chồng lên nhau rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play