Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Cơn bão dữ dội kéo đến. Bên trong viện nghiên cứu, Lương Nhiên đang thực hiện ca phẫu thuật thực nghiệm cuối cùng trong ngày.

Cô đã làm việc liên tục suốt mười hai tiếng đồng hồ, nhưng khuôn mặt vẫn không hề lộ vẻ mệt mỏi. Ngược lại, ánh mắt cô còn có chút phấn khích. Nhân lúc con quái vật vừa bị đẩy vào phòng, cô khẽ xoay vai, xoa dịu sự căng cứng của cơ thể, giọng trầm ổn cất lên:

“Là con nhân ngư mới đưa đến sao?”

Trợ lý bên cạnh không lập tức trả lời.

Lương Nhiên hơi cau mày, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn:

“Tôi hỏi ——”

“Là con bò sát hai sừng phải không?”

Giọng nói đanh thép làm trợ lý giật mình tỉnh táo, thoát khỏi trạng thái thẫn thờ.

Cậu ta luống cuống đứng thẳng người:

“Vâng… đúng vậy! Vừa rồi tôi ra ngoài chính là để xử lý con quái vật này.”

“Theo đúng yêu cầu, tôi đã dùng sóng siêu âm phá hủy hệ thống phát âm của nó. Tứ chi và phần đầu đều đã được cố định bằng khóa cơ giới. Nhưng để đảm bảo an toàn, tôi còn dùng xuyên cốt cơ khóa chặt phần vây đuôi. Như vậy, nó tuyệt đối không thể gây tổn thương ——”

“Ai cho cậu quyền tự ý quyết định?”

Giọng nói của cô cắt ngang, mang theo sự lạnh lùng đầy khó chịu.

Ba ngày trước, trợ lý cũ của cô đã bị một loài nhện ký sinh tấn công và bị Đội Chấp pháp bắn hạ ngay tại chỗ. Nhân lực tại trung tâm huấn luyện đã sớm cạn kiệt, mãi mới điều được một người mới đến viện nghiên cứu hỗ trợ.

Thời đại mạt thế, các nhà nghiên cứu khoa học trở thành nguồn nhân lực khan hiếm bậc nhất. Những người tham gia thí nghiệm thường xuyên đối mặt với nguy cơ bị ký sinh, bị ăn tươi nuốt sống… nên số lượng nghiên cứu viên sống sót ngày càng ít. Để tồn tại, ngoài trình độ chuyên môn cao, họ còn cần đến sự cẩn trọng, gan dạ và cả một chút may mắn.

Cũng chính vì vậy, chẳng ai còn mặn mà với công việc này. Hiện tại, viện nghiên cứu chỉ có thể điều chuyển nhân sự từ căn cứ đến, bất kể chuyên môn có phù hợp hay không. Hầu hết bọn họ đều bị cưỡng ép nhận nhiệm vụ, hoàn toàn là kiểu "bắt trâu đi cày ruộng chó" (ý chỉ làm công việc không phù hợp với năng lực).

Lương Nhiên hiểu rất rõ tình trạng này, vì vậy điều duy nhất cô yêu cầu ở trợ lý là biết nghe lời. Nhưng hiển nhiên, kẻ mới đến này ngay cả yêu cầu tối thiểu đó cũng không làm được.

Cậu ta sợ quái vật đến mức chỉ cần nó liếc mắt một cái cũng tưởng như mạng sống của mình sắp chấm dứt. Nếu có thể, cậu ta hẳn đã giết chết nó ngay bên ngoài phòng thí nghiệm trước khi nó kịp phát ra bất cứ âm thanh nào.

Dưới ánh mắt chăm chú của Lương Nhiên, cậu ta khẽ rùng mình, run rẩy đến mức không dám thở mạnh, chỉ biết cúi đầu, môi mím chặt. Một lát sau, cậu ta lắp bắp, giọng nói lộ rõ vẻ hoảng sợ:

“Tôi… tôi vốn học về nuôi cấy vô thổ*. Thật sự là… móng vuốt của nó sắc bén quá! Còn miệng thì… thối kinh khủng… Nếu để nó ăn thịt, tôi thà chết đuối trong hệ thống nước thải còn hơn… Tôi… tôi…”

*Vô thổ: kỹ thuật nuôi cấy không cần sử dụng đất.

Thôi được. Nuôi cấy vô thổ.

Thôi thì cũng được.

Lương Nhiên thở dài, bất đắc dĩ cúi đầu: “Thôi bỏ đi.”

Giọng cô trở lại bình tĩnh: “Sau này cứ làm theo lệnh của tôi, đừng tự ý hành động.”

Nghĩ đến đây, Lương Nhiên quyết định ưu ái cậu ta một chút.

Dù sao đi nữa, đây đã là trợ lý thứ năm của cô trong vòng nửa năm qua. Những trợ lý trước có kẻ giỏi giang, cũng có kẻ vụng về, nhưng dù tốt hay xấu, tất cả đều có một điểm chung: từ lúc bước vào phòng thí nghiệm, trung bình họ chỉ sống thêm được ba mươi sáu ngày. Tốc độ thay người còn nhanh hơn cả quân đội đổi súng đạn.

Chính vì vậy, mỗi nhân viên đều cần được "quan tâm nhân văn".

Cô rất ít khi nổi giận với bọn họ, như ngay lúc này chẳng hạn.

Nghĩ vậy, Lương Nhiên khẽ xoay con dao mổ trong tay. Cô siết chặt chuôi dao, nhanh chóng và tàn nhẫn đâm sâu vào lồng ngực con quái vật vừa bị đưa đến. Chỉ một nhát dao sắc bén, trên lớp da màu nâu vàng lập tức xuất hiện một vết rạch dài ba mươi centimet.

Phần ngực con quái vật đã chịu nhiều vết thương từ đạn pháo, lớp vảy gần như bị lột sạch. Hiển nhiên, nó vẫn còn cảm giác đau. Dưới động tác dứt khoát, không chút chần chừ của cô, nó lập tức rít lên một tiếng chói tai, giống hệt tiếng khóc của trẻ con. Cả cơ thể giãy giụa dữ dội, làm chiếc bàn phẫu thuật rung lắc kịch liệt, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra những âm thanh chát chúa.

Trợ lý theo phản xạ rùng mình.

Nhưng Lương Nhiên không hề bị ảnh hưởng. Cô xoay dao, cắt qua lớp da dày, lật tung từng thớ thịt đẫm máu, để lộ hàm răng tua tủa bên trong cơ thể con quái vật.

Cô lạnh lùng đọc báo cáo:

“Nhân ngư biến dị dạng vết nứt, dài ba mét, nặng hai trăm ba mươi kg. Chủng bò sát hai sừng, có nguồn gốc từ khu ô nhiễm trăng máu số ba.”

Gương mặt cô không chút biến đổi, động tác nhanh nhẹn như đang cắt vịt quay.

Mở tập tài liệu ghi chép, Lương Nhiên bật chức năng ghi âm, bắt đầu nhập liệu:

“Cá thể này do đội Huyền Tinh bắt sống và đưa về, thuộc loại nhân ngư biến dị mới nhất. Theo tư liệu chiến đấu thực tế, quái vật này có phần thân dưới cực kỳ khỏe, di chuyển bằng bốn chân theo kiểu bò sát. Khi tấn công, nó thường ném vây cá vào mục tiêu, sử dụng như vũ khí.”

“Khoang miệng trải rộng từ mặt đến lồng ngực, bên trong chứa hơn hai trăm chiếc răng, lực cắn cực kỳ khủng khiếp.”

“Tính cách hung hãn, thích giết chóc. Theo lời thuật lại từ đội săn giết, loài biến dị này có khả năng giả chết để đánh lừa con mồi. Chỉ số thông minh cao hơn so với cá thể bình thường, tương đương với trẻ em từ bốn đến sáu tuổi.”

“So với cá thể biến dị được đưa về vào ngày 23 tháng 7, cá thể này có sự phát triển hoàn thiện hơn. Tứ chi rắn chắc hơn, hệ thống răng bên trong khoang ngực cũng sắc bén hơn.”

Lương Nhiên quan sát con quái vật trên bàn mổ, tiếp tục nhập liệu:

“Hàm răng trong khoang ngực của nó đã bị phá hủy một phần trong cuộc tập kích. Kẻ thực hiện là tay súng bắn tỉa A277, sử dụng vũ khí cỡ lớn. Tuy nhiên, ngoài phần răng bị hư hỏng, nội tạng của nó không có bất kỳ tổn thương chí mạng nào. Cách duy nhất để tiêu diệt hoàn toàn vẫn cần được nghiên cứu thêm.”

Cô hoàn toàn tin tưởng vào hướng nghiên cứu tiếp theo của mình. Nếu lần trước, cá thể biến dị bị mang về không phải trong trạng thái cụt chi, thì ngày 23 tháng trước cô đã có thể xác định chính xác vị trí tim của sinh vật này.

Ngay khi nghĩ đến đây, cô bỗng dừng lại.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mặt. Một ý nghĩ lóe lên, cô thử đưa tay chạm vào phần da bị rách.

“Nhiệt độ cơ thể có vẻ cao hơn vừa rồi.”

Dứt lời, cô lập tức nhấn vài phím điều khiển trên bàn thí nghiệm. Hệ thống máy móc tự động đẩy cơ thể nhân ngư vào khoang điều dưỡng chuyên dụng. Đồng thời, cô chăm chú quan sát tốc độ phục hồi của dị chủng, theo dõi nhiệt độ cơ thể của nó.

“Lúc mới đưa về, nhiệt độ cơ thể là 12 độ C. Hiện tại đã tăng lên 15… 29… 48… và vẫn tiếp tục tăng nhanh.”

“Bên ngoài không có dấu hiệu hồi phục.”

Lương Nhiên nhanh chóng ra lệnh:

“Mang găng tay cách nhiệt lại đây ngay.”

Vừa mới đến đã gặp phải một tình huống đột biến.

Trợ lý nhỏ nuốt khan một ngụm nước bọt, vội vã bước lên, lấy đôi găng tay cách nhiệt từ trên giá và đưa cho cô. Ánh mắt dán chặt vào từng động tác tiếp theo của nữ nghiên cứu viên.

Lương Nhiên nhận lấy găng tay, đeo vào, rồi trực tiếp mở khoang điều dưỡng. Không chút chần chừ, cô đưa cả hai tay vào khoang ngực của con quái vật – nơi vừa bị mổ ra.

Đôi tay được bọc trong lớp găng tay đặc chế nhanh chóng dò xét bên trong.

Trợ lý nhỏ kinh hoàng thét lên:

“Cô đang làm cái gì vậy!!”

Nhưng Lương Nhiên không để tâm đến tiếng la hét của cậu ta.

Đôi tay cô tiếp tục dò xét bên trong khoang ngực. Dưới tác động của lực kéo, miệng vết thương bị xé toạc, kéo dài xuống tận phần vây cá, tạo thành một vết rách hơn một mét.

“Nhỏ tiếng thôi.”

Trợ lý nhỏ gần như phát điên:

“Bị thương nghiêm trọng thế này thì làm sao bây giờ?! Cô điên rồi à?! Chắc chắn là điên rồi!!”

“Ừ, ừ.”

Vừa đáp lại cho có lệ, Lương Nhiên vừa tiếp tục công việc, động tác dưới tay thậm chí còn nhanh hơn.

Không trách trợ lý của cô hoảng hốt. Thế giới này suy tàn chính là vì sự xâm lấn của dị chủng. Chúng chia làm hai loại: một loại là quái vật có hình dạng rõ ràng, trực tiếp giáng xuống khu ô nhiễm. Loại còn lại vô hình, vô trạng, không dấu vết, ký sinh bên trong cơ thể con người.

Loại thứ hai đáng sợ hơn cả. Chúng không có hình dạng, không thể xác định vị trí, tồn tại như một lớp không khí vô hình. Khi ký sinh vào cơ thể người, chúng có thể nuốt chửng ký ức của vật chủ, sau đó hoàn toàn giả dạng con người, sống giữa nhân loại. Nhưng đến một ngày, chúng sẽ bùng nổ, gây ra thảm sát quy mô lớn.

Theo lý thuyết, một sinh vật bị ký sinh luôn phải có điều kiện nhất định, ví dụ như tinh thần suy yếu hoặc có vết thương hở trên cơ thể.

Thực tế đã chứng minh điều này là đúng.

Theo kết quả nghiên cứu, tất cả những người bị ký sinh đều có một điểm chung: vết thương trên tay không thể lành lại. Vì vậy, viện nghiên cứu đã đưa ra giả thuyết hợp lý rằng cánh tay chính là nơi trung gian để quái vật xâm nhập. Chúng có thể chui vào cơ thể vật chủ thông qua bất kỳ vết thương nào trên tay.

Chỉ cần tay bị thương, con người sẽ mất đi "lá chắn" bảo vệ trước chủng quái vật ký sinh này.

Chính vì thế, trong thời đại này, mọi người khi ra ngoài đều đeo găng tay bảo hộ kín không một kẽ hở, dùng mọi phương pháp để bảo vệ đôi tay của mình.

Mà bây giờ Lương Nhiên lại trực tiếp đưa tay vào trong khoang ngực của một sinh vật chưa xác định, thậm chí còn chạm vào các cơ quan nội tạng và hàm răng sắc bén của nó. Đây đúng là chuyện chưa từng nghe thấy.

Rốt cuộc, không ai dám chắc liệu găng tay cách nhiệt có thể bảo vệ hoàn toàn đôi tay hay không.

Trợ lý nhỏ vẫn không ngừng hét lên đầy hoảng loạn.

Để tránh cậu ta tiếp tục la hét gây nhiễu loạn phán đoán của mình, Lương Nhiên quyết định dập tắt hoàn toàn hy vọng của cậu ta.

“Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe ai nói sao? Tôi vốn không muốn sống nữa.”

Câu nói vừa dứt, tiếng la hét của trợ lý nhỏ lập tức im bặt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play