Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
7 giờ sáng, Viện Nghiên Cứu.
Lâm Bách bước vào phòng thí nghiệm với vẻ lo lắng, dè chừng.
Cậu ta không thể không cảm thấy như vậy. Chỉ mới hôm trước, cậu ta vừa làm chuyện lớn nhất trong đời - tố giác cấp trên trực tiếp của mình. Hậu quả là sáng sớm hôm qua, cậu ta đã xin nghỉ, ở nhà đấu tranh tư tưởng suốt nửa ngày trời. Cậu ta băn khoăn không biết nên báo cáo trước với tổ chức hay tới Bộ Giám sát nhận tiền thưởng.
Cả hai lựa chọn đều đầy hứng khởi.
Nhưng trước khi cậu ta quyết định xong, thông báo thất bại từ Bộ Giám sát đã gửi đến.
Không chỉ vậy còn kèm theo một tờ phiếu phạt.
“Sao lại thế này?” Cậu ta hoang mang hỏi tổ chức.
Phía bên kia trả lời rất nhanh:
“Kể từ khi chỉ huy trưởng Lương Điểm qua đời, chúng tôi đã liên tục gửi báo cáo về Lương Nhiên, nhưng chưa lần nào thành công.”
“Sao lại không thành công cho được?!”
Cậu ta phẫn nộ.
“Cô ta không hề hối cải!”
“Hôm trước tôi hỏi về cái chết của chỉ huy trưởng, cô ta thản nhiên nói rằng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy cái chết để chuộc lỗi!”
“Đều là do cô ta. Đều là vì cô ta.”
Lâm Bách nhớ lại.
Đội Thần Hi chưa từng thất bại.
Họ từng sống sót trở về dù tiến vào khu ô nhiễm nguy hiểm nhất.
Nhưng cuối cùng họ chết ngay bên rìa khu ô nhiễm bình thường nhất.
“Chắc chắn là lỗi của cô ta.”
“Lần đầu tiên cô ta tham gia, cả đội đã bị xóa sổ.”
“Vì chuyện đó, chúng ta cũng bị liên lụy.”
Cậu ta siết chặt nắm tay, tức giận đến mức giọng nghẹn lại.
“Chỉ huy trưởng đã từng nói…”
“Cô ấy sẽ dẫn dắt chúng ta đến bình đẳng và tự do.”
“Nhưng bây giờ thì sao? Cô ấy đã chết.”
“Chúng ta phải làm gì đây?”
“Hôm trước, tôi đưa em gái đi khám bệnh.”
“Cùng một chứng bệnh. Vậy tại sao thuốc của em tôi lại thiếu đủ thứ, còn thuốc của công dân hạng nhất thì được phát đầy một túi?!”
Đầu dây bên kia trầm mặc một chút.
Cuối cùng, người kia thở dài:
“Không còn cách nào.”
“Có lẽ vì hiện tại, Lương Nhiên đã trở thành nghiên cứu viên.”
“Chủ thành cần cô ta.”
“Có người đứng sau bảo vệ cô ta.”
Lâm Bách cắn chặt môi. Cậu ta buông điện thoại, bàn tay run rẩy vì phẫn uất. Không biết bao giờ mới có người đủ mạnh để kéo cô ta xuống, để cô ta nhận hình phạt xứng đáng.
Cậu ta hậm hực tắt thiết bị liên lạc. Nhưng sau cơn giận, cậu ta bỗng dưng cảm thấy hối hận. Một kẻ cấp thấp như cậu ta, đáng lẽ không nên đối đầu trực diện với đơn vị. Cậu ta làm thế này có phải quá lỗ mãng rồi không?
Khi tâm trí còn đang rối loạn, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Đứng ở cửa làm gì thế? Sao còn chưa vào?”
Lâm Bách giật bắn mình ngẩng đầu lên.
Bên trong phòng thí nghiệm, cô đang khử trùng dao mổ, ánh mắt bình thản hướng về phía cửa.
Cậu ta hoảng hốt không biết từ bao giờ, mình đã đứng trước cửa phòng thí nghiệm. Cậu ta miễn cưỡng cười cười, cúi đầu chào, rồi ngượng ngùng đi vào.
“Cô… Ngài cần tôi làm gì?”
Cô gật đầu nhẹ ra hiệu. “Giúp tôi điều chế thuốc thử.”
“Dữ liệu nằm ở tủ ba, hàng thứ hai.”
“Lấy phấn tinh sắc thể rắn, nung nóng ở 400 độ, sau đó đưa cho tôi.”
Cô đưa một ống tiêm rỗng cho cậu ta. “Tôi cần 10ml.”
"Được rồi."
Lâm Bách nhận lấy ống tiêm, vô thức thở phào.
Cậu ta lau mồ hôi trong lòng bàn tay, rồi nhanh chóng bước tới tủ thuốc thử.
Trong phòng thí nghiệm, mọi ngăn tủ đều có một mảnh giấy nhỏ dán ở góc phải.
Trên đó ghi rõ công dụng của từng loại vật liệu.
“Bột bạch kim tinh thể: dùng để kiểm tra mức độ sợ ánh sáng của dị chủng.”
“Liều lượng đề xuất: 0.1ml/3000g.”
Lâm Bách đọc thầm dòng chữ trên tờ giấy, rồi thuận tay cầm lấy một chiếc cốc đo liều.
Cậu ta mở tủ, lấy ra một lượng vừa đủ bột bạch kim tinh thể.
Ngay khi định rời đi, ánh mắt cậu ta vô tình lướt xuống dòng chữ cuối cùng.
“Không thể sử dụng trên cơ thể người.”
“Có độc tính nhẹ. Có thể gây mù lòa.”
“....”
Bàn tay Lâm Bách khẽ run.