Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
9 giờ rưỡi.
Cô đi bộ đến Tử Cung, vừa hay có thể tranh thủ suy nghĩ thêm một chút.
Khi Lương Nhiên đến nơi, người đàn ông kia đã có mặt từ trước.
Anh ta có vóc dáng cao lớn, làn da ngăm đen, thô ráp. Môi hơi nứt nẻ, quần áo lao động màu xanh lam không vừa người, trên giày còn vương chút bùn đất. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta mới cố gắng nặn ra một nụ cười có phần gượng gạo.
Theo thông tin từ hệ thống, anh ta 31 tuổi. Nhưng vì phải lao động tay chân trong thời gian dài, trông anh ta có vẻ già dặn hơn, giống như lớn hơn cô một thế hệ.
Không muốn mất thời gian, Lương Nhiên đi thẳng vào vấn đề: “Anh là Trương Lâm?”
“Tôi là Lương Nhiên, nghiên cứu viên. Dạo gần đây phòng thí nghiệm có nhiều nhiệm vụ quan trọng, tôi còn phải tăng ca. Vì vậy, tôi không thể ở đây quá lâu.”
Ngoài dự đoán, người đàn ông đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Anh ta gật đầu, giọng trầm thấp: “Được.”
Thoạt nhìn, anh ta không giống một kẻ thô lỗ hay khó chịu như cô tưởng.
Lương Nhiên nhận ra điều này, quan sát anh ta kỹ hơn, chợt ý thức được bản thân có lẽ đã đánh giá sai về đối phương.
Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tại sao tối qua anh lại đột nhiên liên hệ tôi?”
Trương Lâm có vẻ không hiểu ý cô, nhưng vẫn chậm rãi trả lời:
“Tối qua… hàng xóm nhắc tôi xem tin tức. Đến giờ rồi, Tử Cung sẽ gửi thông báo cho tôi. Tôi nhìn thấy tin của cô, nên… tôi liên hệ.”
Lương Nhiên lập tức nắm được điểm quan trọng.
“Đến giờ rồi?”
“Là thời gian gì?”
Trương Lâm do dự một chút, giọng nói thấp xuống:
“Hai năm trước, vợ tôi qua đời. Theo quy định của Tử Cung, những người ở hoàn cảnh như tôi sau hai năm sẽ phải ghép đôi lại một lần nữa.”
Anh ta dừng lại, thấp giọng nói tiếp:
“Thực ra, tôi quên mất hôm trước là đến hạn. Mỗi ngày tôi đều bận chăm sóc nhà kính trồng hoa, hiếm khi nghỉ ngơi, cũng ít khi xem tin tức… Cũng chẳng có ai chủ động liên hệ tôi.”
Nghe đến đây, Lương Nhiên thu lại sự khó chịu ban nãy dành cho anh ta.
Cô nhẹ giọng: “Xin lỗi, tôi không có ý khơi lại chuyện cũ.”
Rồi cô nhìn anh ta, tò mò hỏi:
“Nghe giọng anh… có vẻ trước đây anh và người vợ quá cố có tình cảm rất tốt?”
“Rất tốt, bọn tôi vẫn luôn rất tốt…”
Người đàn ông ho khan hai tiếng, khóe miệng vô thức cong lên. “Thật ra, bọn tôi không phải do Tử Cung ghép đôi. Chúng tôi quen nhau từ rất lâu, là hàng xóm thuở nhỏ. Tôi giúp cô ấy dọn đồ, cô ấy nhớ ngày sinh nhật của tôi… Đến khi đủ tuổi theo quy định, chính cô ấy đưa tôi đến Tử Cung làm xét nghiệm gen ghép đôi. Vì cả hai đều là công dân hạng ba, thuộc nhóm F nên hệ thống đã chấp thuận ngay.”
Lương Nhiên hỏi: “Hai người có con chứ?”
Người đàn ông gật đầu.
Lương Nhiên: “……”
Trong lòng cô bùng lên một cơn giận vô cớ.
Tại sao Tử Cung không nói gì về chuyện này với cô? Cái chế độ ghép đôi chết tiệt, không chỉ hủy diệt nhân quyền, mà còn tước đoạt cả quyền được biết ơn!
Thế giới này rốt cuộc còn bao lâu nữa mới bị hủy diệt? Cô thật lòng mong nó sụp đổ ngay lập tức.
Mắng thầm một hồi, Lương Nhiên mới nhìn lại người đàn ông.
Từ phản ứng của anh ta có thể thấy, mối quan hệ giữa anh và người vợ đã khuất chính là thanh mai trúc mã, tình cảm tự nhiên mà đến, có nền tảng vững chắc.
Nhưng kiểu kết hôn này, cô không thể bắt chước được.
Từ nhỏ, cô đã luôn bị giám sát chặt chẽ, gần như không có cơ hội tiếp xúc với công dân hạng ba. Càng không thể nào tìm một diễn viên thuộc hạng ba để cùng cô giả yêu đương, đăng ký kết hôn, rồi trở thành đối tác hợp pháp để né tránh luật lệ của Tử Cung.
Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng trong đầu, đột nhiên, một ý tưởng lóe lên —— Liệu cô có thể lợi dụng tình cảm của người đàn ông này dành cho người vợ đã mất?
Nếu anh ta đồng ý giúp cô kéo dài thời gian…
Kết hôn giả chắc chắn vẫn dễ chịu hơn nhiều so với thật sự sinh sản.
Lương Nhiên suy nghĩ một lát, sau đó thử thăm dò:
“Trương Lâm, công việc của tôi rất bận. Đôi khi trong phòng thí nghiệm còn xuất hiện các loại dược phẩm có tính kích thích. Tôi có thể sẽ không thể sinh con đúng hạn theo quy định. Anh có thể chấp nhận…?”
Lời cô còn chưa nói hết, người đàn ông đã lập tức cắt ngang ảo tưởng của cô.
“Đó là vi phạm quy định.”
Anh ta gãi gãi sau gáy, giọng điệu tuy ôn hòa nhưng lại tàn nhẫn đến mức đáng sợ:
“Bất kỳ công dân nào vi phạm pháp lệnh của Chủ thành, tất cả những người khác đều có nghĩa vụ báo cáo. Tôi sẽ tố giác cô.”
Lương Nhiên: “……”
Người đàn ông nhấn mạnh lại lần nữa:
“Đây là quy định.”
Lương Nhiên hít sâu, cố nặn ra một nụ cười:
“…Tôi chỉ đùa thôi. Hơn nữa, ý tôi là muốn có nhiều thời gian hơn để cống hiến cho nhân loại.”
“Không phải tôi có ý định vi phạm pháp luật.”
Trương Lâm nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên rồi. Dù sao thì đó là quy định, và chúng ta đều phải tuân thủ.”
Lương Nhiên gần như muốn ngất xỉu vì bốn chữ “Đây là quy định”.
Cô vội ngắt lời Trương Lâm: “Tôi hiểu rồi, anh không cần lặp lại mãi như thế.”
Người đàn ông khẽ nhếch môi cười, nhưng không nói thêm gì.
Một lát sau, Lương Nhiên thở dài, đưa tay bóp nhẹ đầu ngón tay, có chút bực bội. Đúng là chỉ số thông minh giảm sút mới đi tìm một công dân hạng ba chính gốc để nhờ giúp đỡ. Khi nãy, cô có vẻ hơi nóng vội, khiến suy nghĩ không được tỉnh táo như bình thường.
Cô quyết định kết thúc cuộc trò chuyện:
“Tôi phải tăng ca, nếu rảnh tôi sẽ liên hệ với anh.”
“A… được, được.”
Trương Lâm vội vàng lùi sang một bên, nhường đường cho cô.
“Đi đây.” Lương Nhiên lướt qua anh ta, sải bước về phía cổng.
Cả hai một trước một sau, giữ khoảng cách nửa mét, cùng đi ra cửa chính.
Lúc này, Tử Cung vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều công dân ăn mặc chỉnh chu, trang điểm tỉ mỉ ra vào không ngớt. Khi Lương Nhiên sắp bước qua cửa lớn, một cô gái xinh đẹp, đeo phù hiệu công dân hạng nhất, kéo theo một chàng trai gầy gò tiến vào đại sảnh.
Hai bên lướt ngang qua nhau trong chớp mắt.
Trương Lâm dường như chợt nhớ ra điều gì, bước chân chậm lại, ánh mắt dõi theo bóng dáng hai người kia.
Lương Nhiên cũng nhìn theo.
Cô gái và chàng trai kia đi thẳng đến quầy tư vấn ở giữa đại sảnh.
Cô gái hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên quầy, giọng nói có phần căng thẳng nhưng vẫn lịch sự:
“Chào chị.Tôi tên Trình Mân, năm nay 22 tuổi. Anh ấy là Hàn Băng, 23 tuổi. Chúng tôi đều thuộc cấp B.”
“Trong suốt thời gian qua, cả hai chúng tôi đã cùng nhau thực hiện hơn hai mươi nhiệm vụ, cứu sống đối phương không biết bao nhiêu lần.”
“Trong nhiệm vụ gần nhất, tôi bị dị chủng đâm xuống đầm lầy, không cách nào thoát ra. Khi đó, một con thằn lằn khổng lồ đang bơi về phía tôi. Tôi nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng anh ấy lao đến, chắn ngay bên cạnh tôi. Phía sau lưng bị cắn đến máu me đầy người. Nếu đồng đội không đến kịp, suýt nữa… suýt nữa cả hai chúng tôi đều đã chết rồi.”
“Chúng tôi đáp ứng đủ điều kiện ghép đôi của Tử Cung, cũng sẵn sàng thực hiện nghĩa vụ sinh sản.”
Cô gái cẩn trọng suy nghĩ từng từ, sau đó khẩn thiết hỏi:
“Xin hỏi, chúng tôi có thể ở bên nhau không?”
Người phụ nữ trung niên đứng sau quầy tư vấn mỉm cười gật đầu:
“Đương nhiên, nhưng trước tiên, tôi cần xác nhận cấp độ gen của hai bạn.”
Cô gái vội vàng tháo phù hiệu trên ngực, đưa cho người phụ nữ trung niên.
Chàng trai bên cạnh cũng cuống cuồng tháo phù hiệu của mình. Nhưng vì quá vội, hắn loay hoay mấy lần vẫn không được. Cuối cùng, vẫn là cô gái giúp hắn một tay.
“Sao lại vụng về thế chứ?” Cô gái bật cười, má lúm đồng tiền hiện lên cực kỳ đáng yêu.
Rõ ràng có thể nhìn thấy niềm vui trong mắt cô. Cô mong đợi đến mức đứng không yên, mũi chân liên tục nhún lên, chỉ chờ giây phút tiếp theo trở thành người hạnh phúc nhất trên đời.
Vài phút sau, người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên.
Bà ta xoay màn hình máy tính về phía cô gái.
“Chúc mừng cô,” bà ta nói.
Lời vừa dứt, cô gái trẻ lập tức hét lên vui sướng, lao vào ôm chặt chàng trai bên cạnh. Cô cười rạng rỡ, nhưng lại lóng ngóng không biết nên làm gì tiếp theo.
Chàng trai cũng ngay lập tức nắm lấy tay cô, rồi lại nâng cằm cô lên. Trên mặt hắn tràn ngập niềm vui không thể che giấu.
Nhưng người phụ nữ trung niên vẫn tiếp tục nói:
“Sau khi hệ thống đánh giá lại, biểu hiện của Trình Mân trong các nhiệm vụ gần đây phi thường xuất sắc, đã vượt ngưỡng của cấp B.”
“Chúc mừng cô, hệ thống đã tái thẩm định, xác nhận cô được nâng cấp lên B+. Thông tin liên hệ của công dân xứng đôi ưu tú sẽ được gửi đến hệ thống của cô vào ngày sinh nhật 23 tuổi.”
Cô gái ngây người, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt.
Người phụ nữ trung niên không chút cảm xúc nói:
“Tôi sẽ gửi tình huống của hai người lên tổng bộ chấp pháp giả. Từ nay, hai người sẽ không còn được hoạt động chung một tiểu đội nữa.”
“Xin hãy tuân thủ nghiêm ngặt quy định của Tử Cung. Hy vọng cả hai sẽ cống hiến nhiều hơn cho Chủ thành.”
Cô gái sững sờ đứng giữa đại sảnh.
Một lúc lâu sau, cô mới run rẩy giơ tay lên, chỉ vào chính mình, giọng lạc đi:
“Ghép đôi… với người khác sao?”
“Nhưng… mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tim tôi đều đập rất nhanh… Anh ấy cũng nói như vậy…”
Lương Nhiên nhắm mắt, không muốn xem tiếp nữa.
Cô xoay người, bước nhanh ra khỏi Tử Cung.
Đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào bên trong. Trước đó, cô chưa từng chứng kiến những sự việc tương tự. Cô không ngờ rằng mình lại cảm thấy khó chịu vì hai công dân hạng nhất xa lạ này.
Phải biết rằng, từ khi tận thế xảy ra, cô luôn sống ở tầng đáy của xã hội.
Cô từng bị chèn ép, từng mất quyền sở hữu những thành quả nghiên cứu do chính mình tạo ra. Vì vậy, cô chưa bao giờ thương xót những người thuộc tầng lớp cao hơn.
Bởi trong mắt cô, những người này than khóc về số phận cũng giống như công nhân đau lòng thay cho giới tư bản.
Một hành động vô cùng ngu xuẩn.
Chỉ là ăn no rảnh rỗi, không có chuyện gì để làm.
Lương Nhiên cảm thấy có chút mơ hồ.
Bước chân cô mỗi lúc một nhanh hơn. Cho đến khi Trương Lâm phải lên tiếng nhắc cô chạy chậm lại, anh ta mới có thể theo kịp.
“Tôi phải đưa cô về nhà.” Trương Lâm nói.
Lương Nhiên lập tức từ chối:
“Không cần.”
Giọng cô lạnh nhạt, có chút xa cách. Ngay cả người ngoài cũng có thể nhận ra sự thiếu kiên nhẫn trong câu trả lời ấy.
Nhưng Trương Lâm vẫn không giảm tốc độ, cố gắng bắt kịp bước chân cô:
“Tôi phải đưa cô về.”
“Jasmine nói, ban đêm rất đáng sợ. Phải đưa vợ về nhà mỗi ngày.”
Trong tình huống này, rất dễ đoán Jasmine là ai. Lương Nhiên khẽ cười, rồi thản nhiên nói:
“Tôi không phải vợ của anh.”
Trương Lâm mở to mắt, đầy ngạc nhiên:
“Nhưng quy định nói rằng…”
Lương Nhiên không đợi anh ta nói hết, xoay người bước nhanh về phía nhà.
Gió đêm lạnh buốt, thổi tung áo khoác và mái tóc ngắn của cô. Cô siết chặt áo ngoài, giọng bình thản:
“Tương lai thì ai có thể nói chính xác được?”
“Anh cũng biết công việc của tôi. Có thể ngày mai, tôi sẽ bị một con dị chủng phát nổ ngay trên bàn thí nghiệm mà chết. Nhưng cũng có thể tôi sẽ sống rất lâu.”
“Nghe nói gần đây, tôi có khả năng sẽ được chọn làm nghiên cứu viên đi theo.”
“Anh cứ chăm sóc tốt nhà kính trồng hoa của mình đi.”