Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Cuối cùng vụ ồn ào cũng kết thúc với phần thua thuộc về người đàn ông kia.

Diêu Âm Hi xem xét cẩn thận toàn bộ tài liệu. Chỉ mất một chút thời gian đọc lướt, cô ấy đã xác nhận mọi con số mà Lương Nhiên đưa ra đều hoàn toàn chính xác.

“Bác bỏ tố giác.” Cô ấy nói thẳng.

“Dù có báo cáo này hay không, hành động của em trai anh vẫn sẽ bị tổng bộ thông báo đến đội săn giết.”

“Nhưng dữ liệu từ Bộ Giám sát sẽ không bị rò rỉ ra ngoài.”

Bộ trưởng và phó bộ trưởng Bộ Giám sát hiện không có mặt. Trong cục, Diêu Âm Hi chính là người quản lý cao nhất. Hơn nữa, cô ấy có cấp độ gen loại A, vượt trội hơn rất nhiều so với người đàn ông kia. Dù cùng là công dân hạng nhất, nhưng gen của anh ta chỉ thuộc cấp C, khác biệt là quá lớn.

“Nhưng… làm thế nào mà cô ta…” Người đàn ông nhìn vào phù hiệu trước ngực Lương Nhiên, giọng đầy ám chỉ. “Cô ta chỉ là công dân hạng ba.”

“Đây không phải là chuyện anh cần biết.”

Diêu Âm Hi ra hiệu tiễn khách, dứt khoát hạ lệnh đuổi khách: “Mời anh về cho.”

Người đàn ông này dám coi thường công nhân cấp thấp và cả Lương Nhiên, nhưng lại không có gan chống đối Diêu Âm Hi. Mặt hắn đỏ bừng, miễn cưỡng nói một tiếng “Được”, trước khi rời đi vẫn không quên trừng mắt với Lương Nhiên một cái, như thể muốn thị uy với cô.

Kết quả này vốn đã nằm trong dự liệu.

Dù sao thì Diêu Âm Hi cũng là công dân hạng nhất. Cô ấy có trách nhiệm bảo vệ lợi ích của nhóm người thuộc đẳng cấp mình, điều này không cần nói cũng hiểu. Việc chỉ trích hành vi của em trai gã trong nội bộ hạng nhất thì không sao. Nhưng để thông tin đó lan đến tai công dân hạng hai và hạng ba thì lại là chuyện khác. Nếu điều đó xảy ra, danh dự của nhóm công dân hạng nhất sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

“Tôi cũng đi đây.”

Chào tạm biệt Diêu Âm Hi xong, Lương Nhiên lập tức đến viện nghiên cứu.

Công việc hôm nay không quá nhiều. Đầu tiên, cô xử lý hai cá thể dị chủng mới được đưa đến, cả hai đều bị gãy chi. Sau đó, cô hoàn thiện tài liệu liên quan đến loài nhện ký sinh từ lần trước. Cuối cùng, cô ghi chép tỉ mỉ về vết nứt trong trái tim nhân ngư hôm qua.

Mọi thứ hoàn tất đúng lúc tan ca.

Hôm nay, trợ lý nhỏ của cô xin nghỉ. Có lẽ cậu ta vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Lương Nhiên, nhất là sau khi đã báo cáo cô lên cấp trên. Mà báo cáo xong rồi, Lương Nhiên vẫn bình an vô sự, chuyện này chắc chắn khiến cậu ta không biết phải làm sao.

“7 giờ 38 phút tối.”

Lương Nhiên một mình dọn dẹp, liếc nhìn xung quanh, sau đó mở máy ghi âm, kết thúc công việc trong ngày.

“Hôm nay không có gì đặc biệt.” Lương Nhiên nói.

“Mẫu vật mới đưa đến là một dị chủng thuộc loại tiết chi. Nhưng do kích thước quá nhỏ, không thể xác định chính xác nó thuộc chủng loại rết nào, cũng không loại trừ khả năng đột biến.”

“Mặt khác, trái tim nhân ngư sau khi tách khỏi cơ thể được 22 tiếng, đã hoàn toàn chết.”

Nói xong, cô xoa nhẹ bả vai, đóng cửa khay nuôi cấy chứa trái tim. Sau đó, cô rút ra hàng chục ống dài cỡ ngón tay từ thiết bị hình trụ trong suốt.

Những ống này có chức năng bơm dung dịch dinh dưỡng vào khay nuôi cấy, giám sát theo thời gian thực về độ pH và nhiệt độ của dung dịch. Đồng thời, chúng cũng có thể hút lấy mẫu vật từ bề mặt và bên trong trái tim để thu thập thông tin gen.

Trước khi rời phòng thí nghiệm, như thường lệ, Lương Nhiên ghi vào bảng theo dõi treo trước cửa:

[52.8.2, vẫn chưa đọc được bất kỳ thông tin gen nào từ trái tim.]

Nếu ai đó lật lại toàn bộ nhật ký nghiên cứu trước đây của cô, họ sẽ phát hiện ra dòng ghi chú này xuất hiện từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Điều đó không khó lý giải.

Một loài sinh vật nếu bị giải mã hoàn toàn thông tin gen, có nghĩa là chúng không còn gì để che giấu. Mọi hành vi đều có thể được phân tích, thậm chí dự đoán trước. Quan trọng hơn, khi đã giải mã xong, nhân loại có thể tạo ra vũ khí diệt trừ chúng.

Nhưng đến hiện tại, con người vẫn chưa đạt đến bước này.

Có lẽ vì trình độ khoa học kỹ thuật còn hạn chế. Cho đến nay, máy móc vẫn chưa thể đọc toàn bộ thông tin gen của dị chủng. Dù là thiết bị tiên tiến nhất, con người cũng chỉ có thể giải mã một phần nhỏ. Đặc biệt là gen ở trái tim, vẫn hoàn toàn trống rỗng.

Vấn đề này sẽ không thể giải quyết trong thời gian ngắn.

Bởi vì phản hồi từ máy móc không phải kiểu “Không thể giải mã” hay “Dữ liệu hỗn loạn”, mà là ——

“Nơi này không tồn tại.”

Đây chính là điều khiến tất cả các nhà nghiên cứu đau đầu.

Rõ ràng trái tim vẫn ở đó. Nó nằm trong khay nuôi cấy, trên bàn giải phẫu. Nhưng máy móc lại báo rằng không có gì cả, như thể đó chỉ là một ảo giác của con người.

Ngay cả Lương Nhiên đôi khi cũng bắt đầu nghi ngờ thị giác và xúc giác của chính mình.

Nhưng khi đặt nó trong lòng bàn tay, trái tim vẫn đập nhịp chậm rãi, như muốn khẳng định với cô rằng nó thực sự tồn tại. Chỉ là, không một cỗ máy nào có thể phát hiện ra nó.

Quả thật, điều này quá mức khó tin.

Muốn chiến thắng dị chủng, nhân loại vẫn còn một con đường rất dài phía trước.

Sau khi khóa cửa phòng thí nghiệm, Lương Nhiên rời khỏi viện nghiên cứu. Giờ này vẫn chưa quá muộn, nhiều phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn.

Một số nghiên cứu viên lớn tuổi vẫn miệt mài làm việc. Họ đeo kính lão của thế giới cũ, cúi đầu đọc tài liệu. Vì tính cách kỳ quái của mình, Lương Nhiên không thân thiết với họ. Cô chỉ biết rằng trong số đó, có một người đã hơn tám mươi tuổi, trước khi tận thế xảy ra, bà từng là một học giả danh tiếng trong lĩnh vực dược học.

Bà lão lớn tuổi ấy cũng là công dân hạng ba. Ngoài Lương Nhiên ra, bà là người duy nhất thuộc cấp bậc này trong viện nghiên cứu.

Sắc mặt điềm tĩnh, cô lặng lẽ đi ngang qua phòng thí nghiệm của bà. Khi chuẩn bị đẩy cửa bước ra ngoài, bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng ho khan.

Âm thanh rất ngắn, như thể có ai đó đang cố gắng che giấu cơn ho của mình. Nhưng ho không phải là thứ muốn dừng là dừng được. Những tiếng ho đứt quãng vang lên, lọt vào tai cô một cách rõ ràng.

Lương Nhiên khựng lại. Cô lấy từ trong ba lô ra một chai nước còn nguyên.

Quay người, cô lặng lẽ trở lại trước cửa phòng thí nghiệm, cúi xuống đặt chai nước lên kệ bên cạnh.

“Cảm ơn con, cô bé.”

Bất ngờ, giọng nói già nua cất lên từ bên trong cánh cửa.

Cửa phòng thí nghiệm làm bằng kính một chiều. Lương Nhiên không thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng bà lão lại có thể thấy cô.

“…Không có gì.” Lương Nhiên dừng bước.

Không biết vì sao, bà lão bên trong cửa không tiếp tục im lặng. Điều này khiến cuộc trò chuyện giữa họ kéo dài, duy trì ở mức độ xã giao cơ bản.

“Ta biết con, con tên là Lương Nhiên.”

Vì tuổi đã cao, giọng bà yếu ớt, khiến Lương Nhiên phải ghé sát vào cánh cửa để nghe rõ hơn.

Sau khi xác nhận lời bà, cô chỉ khẽ “Vâng” một tiếng, rồi đáp: “Con cũng biết bà.”

“Ta đã nghe qua những bản ghi âm của con.” Giọng bà lão dịu dàng. “Con làm rất tốt, thật sự rất tốt. Khả năng phân tích dị chủng của con rất xuất sắc.”

Bà ngừng lại một lát, rồi tiếp tục: “Dù những thành quả nghiên cứu đó, tạm thời không thuộc về con, cũng đừng quá buồn lòng.”

Lời nói bất ngờ đến đột ngột. Nhưng Lương Nhiên hiểu bà đang ám chỉ điều gì.

Cô gật đầu thật nhanh, nhưng không trả lời.

Bà lão cũng không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng đề nghị:

“Lễ hội âm nhạc sắp đến rồi. Ta nghe thấy nhạc từ quảng trường vọng lại. Nếu muốn, con có thể đến đó nghe một chút.”

 “Nếu có cơ hội, con sẽ đi.” Lương Nhiên đáp.

Có lẽ vì lời đề cử ấy, sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, cô không chọn lên tàu điện ngầm mà quyết định đi bộ một vòng.

Hơn mười phút sau, cô đến quảng trường trung tâm.

Lúc này, một nhóm nhạc Punk ăn mặc sặc sỡ đang thử thiết bị. Tiếng trống dồn dập vang lên, từng nhịp từng nhịp xuyên qua không khí. Dù lễ hội chính thức diễn ra vào ngày mai, nhưng đã có vài chục người tụ tập quanh quảng trường. Họ lắc lư theo nhịp trống, say sưa với giai điệu.

Đây là một trong những hoạt động giải trí hiếm hoi còn sót lại sau tận thế.

Hiện tại, dị chủng hoành hành, mỗi ngày đều có người bỏ mạng. Trong hoàn cảnh này, việc hưởng lạc một cách công khai dường như trở thành một tội lỗi. Vì thế, ở thành chính gần như không còn bất kỳ hình thức giải trí nào.

Nhưng áp lực quá lớn sớm muộn cũng sẽ bùng nổ.

Sau nhiều lần cân nhắc, cách đây hai mươi năm, chính quyền thành phố đã quyết định tổ chức Lễ hội Âm nhạc mỗi nửa năm một lần. Trong tuần lễ này, chỉ cần âm nhạc cất lên, tất cả mọi người đều có thể đến quảng trường nhảy múa và cuồng nhiệt tận hưởng.

Nghe nói, bảy năm trước, một buổi lễ âm nhạc đã xảy ra sự cố giẫm đạp, khiến hai công dân tử vong ngay tại chỗ. Vì thế, chính quyền đã ban lệnh ngừng tổ chức các lễ hội tương tự.

Kết quả là chỉ trong vài ngày sau đó, tỷ lệ tự sát trong thành phố tăng vọt.

Vì thế, lễ hội được khẩn cấp khởi động lại và duy trì cho đến tận bây giờ.

Tiếng trống ngắt quãng vang lên giữa quảng trường rộng lớn. Một ban nhạc Punk không chuyên đang thử nhạc, gõ lên những giai điệu không rõ tên.

Lương Nhiên đứng yên ở góc tối bên rìa quảng trường, lặng lẽ lắng nghe.

Chỉ khi chuông báo thức trên điện thoại vang lên, cô mới cúi xuống nhìn giờ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play