Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

8 giờ sáng hôm sau, Bộ Giám sát.

Ban ngày ở Chủ thành nhàm chán chẳng khác gì ban đêm. Trên cao, mặt trời nhân tạo khổng lồ được dựng lên từ những tòa tháp cao hàng nghìn mét, phát ra ánh sáng chói chang. Mặt trời thật đã biến mất từ lâu. Nhưng trăng máu thì vẫn còn đó. Một vầng trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời Chủ thành, hai vầng trăng còn lại ẩn hiện phía chân trời xa, nơi cánh đồng hoang vu không người cư ngụ.

Ban đầu thế giới này không chỉ có ba vầng trăng máu.

Năm mươi hai năm trước, vào một đêm định mệnh, bảy vầng trăng máu đột ngột xuất hiện, treo lơ lửng trên khắp các khu vực địa lý của Trái Đất. Sự kiện này đã khiến cả nhân loại rơi vào hoảng loạn tột độ.

Giống như hiện tượng nguyệt thực, một trong số đó nhanh chóng phai màu. Khi quầng sáng đỏ biến mất, vô số quái vật từ trên vầng trăng đó rơi xuống Trái Đất.

Toàn bộ những thành phố nằm trong phạm vi ánh trăng đỏ biến mất đêm hôm ấy đều bị xóa sổ. Tiếng gào khóc vang vọng suốt một đêm, máu nhuộm đỏ từng con phố. Chỉ có một số ít những người may mắn sống ở vùng ngoại ô mới kịp lái xe lao ra khỏi thành phố, chạy về những khu vực còn có trăng máu chiếu sáng, cố gắng giữ lấy mạng sống.

Mấy chục năm sau mặt trời cũng biến mất, nhân loại hoàn toàn mất đi ánh sáng tự nhiên. Để tồn tại, chính phủ đã tập hợp toàn bộ các nhà khoa học giỏi nhất, trong thời gian ngắn chế tạo ra mặt trời nhân tạo. Nhưng nguy hiểm cũng không vì thế mà dừng lại.

Cũng giống như đêm kinh hoàng đầu tiên, từng vầng trăng máu lần lượt tắt đi. Mỗi khi một vầng trăng biến mất, lại có thêm một đợt quái vật mới giáng xuống Trái Đất. Những người sống sót còn lại bắt đầu tụ tập dưới những khu vực còn trăng máu, bởi chỉ có những nơi đó mới chưa bị quái vật xâm chiếm hoàn toàn. Cuối cùng, họ tập trung lại ở những cánh đồng hoang vu, dựng lên những bức tường thành cao chọc trời.

Những khu vực bị quái vật chiếm giữ được gọi là khu trăng máu, hay còn được gọi với cái tên khu ô nhiễm.

Còn những nơi nằm bên trong các bức tường thành, nơi con người còn có thể sinh sống, được gọi là Khu Hi Vọng.

Khu Hi Vọng lại chia làm hai phần: Chủ thành và Ngoại thành.

Ngày nhân loại mở ra trang lịch sử mới được gọi là ngày đầu tiên của Tân Lịch.

Hay còn được gọi là Ngày Hạ Màn.

Dĩ nhiên, tất cả những điều đó không liên quan gì đến hành trình hôm nay của Lương Nhiên. Cô đã có sẵn một danh sách công việc cần làm, kín lịch từ sáng đến tối. Trước tiên, cô phải đến Bộ Giám sát để xóa bỏ thông báo tố giác ngày hôm qua. Sau đó, cô sẽ ghé phòng thí nghiệm để quan sát tình trạng trái tim của dị chủng từ hôm qua. Cuối cùng, cô phải đến Tử Cung để gặp mặt người đàn ông mà hệ thống đã ghép đôi, bàn bạc về chuyện sinh sản. Nghĩ đến đây, cô theo bản năng rùng mình một cái.

Xoa xoa cái đầu ngốc, cô thầm trách mình tối qua không nên nghĩ nhiều đến mức quên mất chuyện này.

Vừa bước vào Bộ Giám sát, một nhân viên trẻ mặc chế phục tiến đến, cản đường cô lại.

Cậu ta có mái tóc màu nâu tro, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt cô, sau đó cúi đầu kiểm tra dữ liệu trên hệ thống.

“Công dân hạng ba Lương Nhiên,” cậu ta vừa đọc thông tin vừa lẩm bẩm, “Hôm qua có một bản tố giác chưa được xóa. Theo quy định, cô phải đến xác minh vào lúc 8 giờ sáng hôm nay. Dựa trên số lần tố giác trước đây của cô…”

Câu nói đột ngột khựng lại.

Ngẩng đầu lên, nhân viên giám sát nhìn chằm chằm vào Lương Nhiên, đôi mắt lộ rõ sự kinh ngạc.

Ngay cả giọng nói vốn dĩ dứt khoát cũng nhỏ dần:

“…Đây là đơn tố giác thứ 7429 của cô…”

Lương Nhiên vẫn bình thản như không.

Thậm chí, cô còn thản nhiên trách móc ngược lại:

“Có gì mà ngạc nhiên vậy?”

“Năm nay tôi bị tố giác ít lắm rồi đó, chỉ hơn 300 lần thôi. Nếu không tin, cậu kiểm tra lại đi.”

“…”

Cậu ta không biết nên phản ứng thế nào.

Lương Nhiên vừa nói chuyện vừa tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, như thể đây chỉ là một con số nhỏ nhặt.

Càng nghĩ càng thấy vô lý, cậu cảm thấy… chẳng lẽ trên đời này thực sự có người mặt dày đến mức này sao?

Không muốn tiếp tục chủ đề này, cậu ta nhanh chóng chuyển hướng:

“Được rồi, kiểm tra tay cô trước đã.”

Cậu ta kiểm tra thật nhanh, xác nhận trên tay Lương Nhiên không có bất kỳ vết thương hở nào.

Sau đó, cậu lùi sang một bên, ra hiệu cho cô đi tiếp.

“Xong rồi, cô có thể vào.”

“Ừm.”

Lương Nhiên đáp lại ngắn gọn, bước thẳng đến thang máy.

Vì quái vật ký sinh sẽ tạo ra từ trường đặc biệt, khiến máy móc không thể phát hiện chính xác, nên dù có kiểm tra bao nhiêu lần cũng không thể xác định được.

Do đó, phương pháp kiểm tra tay có vết thương hay không cũng không đáng tin cậy.

Cách duy nhất để nhận diện người bị ký sinh hiện tại vẫn là quan sát bằng mắt thường.

Tuy rằng rất phiền phức nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Đinh—

Thang máy dừng lại tại tầng 4, nơi đặt trụ sở của Bộ Giám sát.

Vừa bước ra, tiếng cãi vã ầm ĩ lập tức vang lên.

Một người đàn ông đeo huy hiệu công dân hạng nhất đang đập mạnh xuống bàn, giọng gào lên phẫn nộ:

“Nói thẳng xem có làm được hay không?! Em trai tôi chẳng qua chỉ ô nhiễm mấy công dân hạng hai trên đường về thành thôi mà!”

Giọng của biến dị giả?

Lương Nhiên liếc nhìn gã đàn ông, trong lòng thoáng tò mò.

Giọng hắn càng lúc càng lớn. Không buồn che giấu sự bực bội, hắn liếc nhanh qua báo cáo tố giác, rồi liên tục gõ ngón tay xuống bàn:

“Nó đã chết rồi! Cả đội của nó đã hy sinh vì nhân loại! Đến lúc chết vẫn còn bị đám rác rưởi này tố giác! Các người muốn nó chết cũng không nhắm mắt được hay sao?!”

Bên kia, nhân viên giám sát toát mồ hôi, lúng túng vặn tay:

“Xin lỗi, xin lỗi. Mong ngài chờ một chút. Chúng tôi cũng rất đau lòng về tình huống của đội Thủy Phàm… Trước hết, tôi sẽ xem nội dung tố giác…”

Nói rồi, anh ta cầm lấy bảng điện tử, nhỏ giọng đọc nội dung tố cáo:

“Lý do tố giác: Gây ô nhiễm cho công dân vô tội.”

“Đội Thủy Phàm trên đường trở về Chủ thành đã gặp chị gái tôi, người đang làm nhiệm vụ ở Ngoại thành. Họ yêu cầu chị ấy tìm nước sạch để rửa trôi máu trên người họ.”

“Chị tôi đến gần giúp đỡ. Nhưng tay chị ấy có một vết cắt nhỏ. Sau đó, chị ấy bị nhện ký sinh. Lúc chết, máu trong cơ thể chị ấy biến thành vô số con nhện nhỏ màu đen, to bằng hạt gạo…”

“Chị ấy là công dân hạng hai, đã từng làm việc tại Viện Nghiên Cứu, cũng đã cống hiến cho nhân loại.”

Lương Nhiên hơi nghiêng đầu.

Cô biết ai là người gửi báo cáo này. Người trợ lý trước của cô đã từng kể về em gái mình, một cô bé hiền lành nhưng dễ xúc động. Xem ra, trợ lý đó đã không nói sai về cái chết của em gái mình.

Nghe xong nội dung tố giác, gã đàn ông tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng vang chói tai. Cả phòng tiếp nhận tố giác vốn đang ồn ào bỗng chốc im lặng.

Trên mặt bàn gỗ hiện rõ một dấu tay sâu hoắm.

Mặt gã méo đi vì tức giận:

“Các người có đầu óc không vậy?! Em trai tôi lúc đó cũng đã bị ký sinh! Không phải nó yêu cầu con hạ dân kia đi tìm nước, mà là dị chủng bên trong nó làm vậy! Nó vô tội!”

Lương Nhiên bình tĩnh quan sát hắn, đúng lúc đó, một người phụ nữ ăn mặc chỉn chu, trông giống nhân viên giám sát cấp cao, bước nhanh về phía cô.

“Tôi vừa xử lý công việc khác, nội dung tố giác tôi đã xem qua. Hôm nay vẫn sẽ làm theo quy trình thông thường.”

“Được.”

Người phụ nữ trước ngực đeo thẻ tên, trên đó ghi rõ:

Công dân hạng nhất – Diêu Âm Hi.

Rõ ràng cô ấy có địa vị khá cao trong Bộ Giám sát.

Cô ấy vừa xuất hiện thì cấp dưới, cũng chính là người vừa bị gã đàn ông nhắm vào, vội vàng cúi đầu chào hỏi.

Cô ấy chỉ phất tay, không nhiều lời, rồi quay người dẫn theo Lương Nhiên vào bên trong phòng làm việc.

Bởi vì Bộ trưởng Giám sát từng vào sinh ra tử cùng Lương Điểm, nên tất cả những đơn tố giác liên quan đến Lương Nhiên đều được chuyển thẳng đến tay cô ta.

Người đó không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tìm ra bằng chứng chứng minh rằng cô chính là kẻ đã hại chết Lương Điểm.

Còn Diêu Âm Hi, với tư cách trợ lý Bộ trưởng, luôn là người phụ trách thẩm tra tất cả các đơn tố giác về Lương Nhiên.

Vừa bước vào phòng, Diêu Âm Hi rút một tờ giấy từ kệ sách.

Cô ấy đặt nó xuống trước mặt, rồi bình tĩnh ngồi đối diện với Lương Nhiên:

“Có người tố giác cô xúc phạm cựu Chỉ huy trưởng Lương Điểm. Có đúng không?”

Lương Nhiên cụp mắt, chọn cách giữ im lặng.

Cô biết rất rõ, bản nhật ký viết đêm qua chắc chắn đã nằm trên điện thoại của Diêu Âm Hi.

Dù có giải thích cũng chẳng có ích gì, nên cô cũng không định phí lời.

Quả nhiên, Diêu Âm Hi khẽ thở dài.

“Lại như vậy nữa.”

Đoạn đối thoại kiểu này, trong suốt một năm qua, đã lặp lại không biết bao nhiêu lần.

“Có lẽ cô nên đến gặp bác sĩ tâm lý…”

Cô ấy dịu giọng nói:

“Tôi nói thật đấy. Rất nhiều nghiên cứu viên cũng có vấn đề về tinh thần. Nếu cô cần, tôi có thể giới thiệu giúp.”

Lương Nhiên lắc đầu:

“Không cần. Cảm ơn.”

“Được rồi, vậy thì tôi không có vấn đề gì nữa. Cô có thể đi.”

Diêu Âm Hi cúi xuống, ghi vài chữ vào văn kiện, rồi ra hiệu cho cô tự rời đi.

Lương Nhiên đứng dậy không chút do dự

Cô vô cảm kéo cửa ra, đi thẳng về phía thang máy.

Bất kỳ ai nhìn thấy lúc này cũng sẽ không thể đoán được rằng trong lòng cô đang thầm khen ngợi chính mình.

Giữ mọi thứ trong lòng lâu quá, dễ nghẹn chết lắm.

Hai năm đầu, cô hoàn toàn bắt chước tính cách lạnh nhạt, kiềm chế của nguyên chủ để sống sót.

Nhưng rồi cô nhận ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, có ngày sẽ thực sự phát điên.

Thế là cô bắt đầu thử nghiệm một cách tiếp cận khác—

Ví dụ như:

Bất ngờ tấn công người khác khi áp lực quá lớn.

Dùng việc công kích người khác như một cách để trừng phạt bản thân.

Từ kinh nghiệm cá nhân cho thấy, hai hành động nhỏ này dường như không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng cả.

Trong lúc đứng đợi thang máy thì cô vẫn nghe thấy tiếng gã đàn ông rống lên phía sau.

Giống như cô trợ lý chỉ là công dân hạng hai, những người giám sát bộ công nhân cũng vậy. Họ chủ yếu làm trong ngành dịch vụ.

Người công nhân kia rõ ràng có chút thương cảm với đồng loại cùng tầng lớp. Dù sợ hãi, nhưng anh ta vẫn do dự, chưa vội báo cáo hay xóa bỏ thông tin liên quan.

Lương Nhiên suy nghĩ vài giây rồi xoay người lại.

"Anh có biết không?"

Người đàn ông kia đang nổi giận với công nhân, hoàn toàn không để ý rằng cô đang nói chuyện với mình.

Cô tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai hắn ta, nhấn mạnh: "Thưa anh, anh có biết không?"

Hành động bất ngờ khiến người đàn ông sững lại. Hắn ta quay mặt đi, giọng bực bội: "Cô nói cái gì?"

"Dựa vào vết thương trên người em trai anh, có thể thấy cậu ta đã bị nhiễm bệnh từ hai ngày trước khi vào Khu Hi Vọng. Chính xác hơn là khoảng 30 đến 32 tiếng trước." Lương Nhiên nghiêm túc nói. "Theo dữ liệu theo dõi, sau khi vào ngoại thành chưa đến hai tiếng, cậu ta đã lây nhiễm cho năm người. Điều kỳ lạ là, tất cả bọn họ đều là công dân hạng hai."

"Theo ghi chép từ Viện Nghiên Cứu, loại ký sinh trùng nhện này cần 40 tiếng để hoàn toàn kiểm soát não bộ con người. Điều đó có nghĩa là khi vào thành, em trai anh vẫn còn tỉnh táo. Thậm chí, cậu ta còn cố tình dùng thủ đoạn để qua mặt hệ thống kiểm tra tại cổng thành."

"Nói cách khác, em trai anh là một kẻ khốn nạn."

Không để người đàn ông kịp phản bác, Lương Nhiên tiếp tục, tay chỉ vào phù hiệu trên ngực mình: "Mọi người đều biết, Ngoại thành là nơi sinh sống của công dân hạng ba. Nếu không vì công việc, công dân hạng hai rất hiếm khi lui tới đó. Vậy tại sao em trai anh lại tìm đến năm người kia, và trùng hợp thay, tất cả đều là công dân hạng hai?"

Bởi vì, trong mắt cậu ta, công dân hạng ba thậm chí không đáng để làm đệm lưng cho cậu ta.

Người đàn ông tái mặt, ánh mắt hoảng loạn quét nhanh xung quanh rồi hắn ta cố dùng cơn giận để che giấu sự chột dạ của mình.

Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Diêu Âm Hi đã bước lên.

Cô ấy nhớ lại những lời sắc bén mà Lương Nhiên vừa nói, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác xót xa.

Suốt ba năm qua, cô ấy là người trực tiếp phân tích nhật ký của Lương Nhiên. Cô ấy chưa một lần phát hiện ra cô gái này đang che giấu điều gì.

Cô ấy luôn tự nhận mình là người hiểu rõ nội tâm của Lương Nhiên nhất trên thế giới này. So với bất kỳ ai khác, cô ấy càng thấu hiểu sự bộc phát đầy tính công kích của Lương Nhiên thực chất chỉ là một dạng bệnh lý tinh thần. Mục đích của cô chẳng qua là muốn kích thích đối phương tấn công lại mình, từ đó tự trừng phạt bản thân vì cái chết của chị gái.

Không biết lúc này, Lương Nhiên có đang nhớ đến chị ấy không? Mỗi ngày trôi qua, rốt cuộc cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ...

Nhận ra ánh mắt của Diêu Âm Hi đang dừng lại trên mình, Lương Nhiên có chút khó hiểu. Ánh mắt đối phương trông thật kỳ lạ.

Nhưng nghĩ mãi không ra, cô quyết định không nghĩ nữa.

Lương Nhiên đưa tay vào trong ống tay áo, khẽ xoa đầu ngón tay.

Cô lặp lại trong đầu từng chi tiết của màn khiêu khích vừa rồi.

Cuối cùng, cô rút ra kết luận ——

Mắng người sảng khoái thì tâm trạng sẽ tốt. Tâm trạng tốt thì cơ thể cũng tốt. Cơ thể khỏe mạnh thì sẽ sống lâu hơn.

Vậy nên, hôm nay lại là một ngày khỏe mạnh.

Nghĩ đến đây, Lương Nhiên hài lòng gật đầu với chính mình. 

Hôm nay cô sẽ giải phẫu thêm hai con dị chủng coi như tự thưởng bản thân.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play