Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Tử Cung, trung tâm sinh sản hậu tận thế.

Những năm đầu sau thảm họa, dân số sụt giảm nghiêm trọng. Tỷ lệ sinh gần như chạm đáy, hầu như không có trẻ sơ sinh nào ra đời. Vì vậy, khi Chủ thành được thành lập, việc đầu tiên chính quyền làm là dựng lên Tử Cung. Đồng thời, họ ban hành pháp lệnh sinh sản bắt buộc, yêu cầu tất cả nam nữ đến tuổi trưởng thành phải đăng ký thông tin gen và chờ hệ thống ghép đôi.

Cũng giống như câu tục ngữ trong thế giới cũ của cô:

"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng."

Con cái của công dân hạng nhất có tỷ lệ mang gen cao cấp rất lớn.

Nếu cả cha lẫn mẹ đều sở hữu gen cấp A+ trở lên, tỷ lệ sinh ra một đứa trẻ có gen vượt trội gần như đạt 100%.

Tận thế đã bước sang năm thứ 50. Nguồn tài nguyên để điều chế thuốc biến dị đã gần như cạn kiệt. Ngoại trừ tầng lớp cao cấp của Chủ thành, những kẻ có quyền lực và địa vị, còn có cơ hội tiêm thuốc đột biến cho con cái, tất cả những người còn lại đều bị định đoạt số phận ngay từ khi sinh ra.

Vậy nên, để tăng số lượng cá thể có gen vượt trội và mở rộng quần thể dị năng bẩm sinh, hiện nay Tử Cung chỉ xét duy nhất một tiêu chí khi ghép đôi, đó là độ phù hợp của gen.

Lương Nhiên là công dân hạng ba vì vậy người được hệ thống ghép đôi với cô cũng là một công dân hạng ba.

Cô không biết anh ta là ai, thậm chí chưa từng gặp mặt.

Sau khi quá trình ghép đôi hoàn tất, hệ thống gửi cho cô thông tin liên lạc của đối phương. Lúc ấy, cô chị gửi một tin nhắn đơn giản cho anh ta:

"Xin chào."

Nhưng người đàn ông đó không hề đáp lại lấy một chữ.

Cô từng nghĩ rằng có lẽ anh ta đã chết, có thể do cơ thể không chịu nổi quá trình đột biến gen.

Không ngờ rằng, anh ta chỉ đơn giản là không lễ phép.

Bên ngoài vẫn có camera giám sát. Lương Nhiên không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cô chỉ đi vào bếp, rót một ly nước để trấn an tinh thần sau đó xoay người trở về phòng ngủ.

Vừa khép cửa lại, nét mặt cô lập tức sụp xuống. Cô đá một chiếc dép lê vào gầm giường, rồi giẫm mạnh lên tấm thảm. Tấm thảm cách âm chất lượng cao đã hoàn toàn che giấu đi sự lo âu và bực bội trong căn phòng nhỏ hẹp này.

Những năm gần đây, Chủ thành liên tục sửa đổi pháp lệnh, hạ thấp độ tuổi sinh sản bắt buộc.

Thực tế, Lương Nhiên đã đạt đến độ tuổi quy định từ lâu. Nhưng vì ngày đầu tiên xuyên đến thế giới này, cô đã tự tiêm vào cơ thể vô số thuốc mạnh để giành lấy mạng sống, nên suốt nhiều năm qua, tình trạng cơ thể không thích hợp để mang thai.

Tuy nhiên, trong lần kiểm tra sức khỏe gần nhất, hệ thống đã xác nhận cơ thể cô cuối cùng cũng đã loại bỏ hết dư lượng thuốc còn sót lại.

Lương Nhiên nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng đầy áp lực trên màn hình điện thoại. Cô thở dài, cảm thấy vô cùng bức bối.

Dĩ nhiên, cô có thể kiếm một cái cớ để trì hoãn vài ngày, thậm chí hơn mười ngày. Nhưng dù thế nào, cô vẫn phải đối mặt với vấn đề này. Trốn tránh không phải là cách.

"Vậy bây giờ phải làm gì đây…?"

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, trầm tư suy nghĩ.

Ngay từ khi biết thế giới này có pháp lệnh cưỡng chế sinh sản, cô đã luôn tìm cách đối phó. Ví dụ như tìm thuốc duy trì trạng thái vô sinh. Hoặc triệt để hơn như khiến bản thân vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản. Nhưng những phương án này hoàn toàn không khả thi.

Trước hết, tất cả thuốc trong viện nghiên cứu đều bị kiểm soát nghiêm ngặt. Mỗi liều thuốc được sử dụng đều phải ghi lại chi tiết, bất cứ hành vi gian lận nào cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Hơn nữa, dù có cách nào đó để lấy thuốc, các loại thuốc trong viện nghiên cứu đều được điều chế cho dị chủng. Chúng có tác dụng tiêu diệt mạnh, thậm chí chưa từng được thử nghiệm trên cơ thể con người. Một khi tiêm vào, cô có thể không chỉ mất khả năng sinh sản, mà còn mất luôn cả mạng sống.

 Điều quan trọng nhất là, tận thế đã kéo dài suốt 52 năm, pháp lệnh sinh sản cũng đã tồn tại hơn 30 năm, còn cô mới chỉ 23 tuổi.

Nếu là một công dân sinh ra ở thế giới này, từ khi chào đời, cô đã phải chấp nhận điều này như một quy luật tất yếu. Ghép đôi và sinh sản đã trở thành nhận thức chung của toàn xã hội. Việc có con đồng nghĩa với tồn tại.

Cô không thể công khai phản đối, càng không có ai đứng về phía cô.

Vừa suy nghĩ, Lương Nhiên vừa quỳ rạp xuống tấm thảm, cố gắng dùng chổi kéo chiếc dép lê vừa đá vào gầm giường ra ngoài. Cuối cùng cũng lôi được nó ra, cô bực bội xỏ vào chân.

Thật phiền phức… Ngay cả tìm dép cũng mất công!

Chiếc gương nơi đầu giường phản chiếu hình ảnh của cô hiện tại. Dù vẻ mặt có phần lo lắng, nhưng so với thường ngày, lại có chút sinh động hơn. Cô liếc sang gương, bật cười giễu cợt chính mình.

"Thế giới này dùng quyền lực đè bẹp ta."

"Còn ta thì chỉ biết cười nhăn răng chịu đựng."

Cô lẩm bẩm, như thể đang tự trêu chọc chính mình. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định ngày mai sẽ đến Tử Cung.

Tử Cung là nơi được giám sát vô cùng nghiêm ngặt. Trước đây, cô chỉ từng đến đại sảnh để nộp mẫu gen, chưa bao giờ vào sâu bên trong. Lần này cô muốn quan sát thực tế, nhân tiện tìm một lý do hợp lý để đẩy người đàn ông được ghép đôi ra xa, rồi từ từ tìm cách ứng phó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play