Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Không khí trong xe bỗng chốc trở nên căng thẳng. Câu nói của Lương Nhiên quá đột ngột, khiến tất cả đều theo bản năng nhíu mày. Thi Như không nói gì, còn Tống Thần Ái thì mất kiên nhẫn, mở mắt ra lườm cô:

“Quấy rầy người khác nghe nhạc cũng tương đương với phạm tội, cô chưa từng nghe câu này sao?”

Nhưng Lương Nhiên chẳng buồn để tâm đến sự khó chịu của Tống Thần Ái, vẫn cầm chặt túi kẹo trong tay, tiếp tục nói: “Đội vừa rồi có phải đi khu trung tâm của khu ô nhiễm 3 để thực hiện nhiệm vụ không?”

Cô trầm giọng nói: “Tôi chợt nhớ ra, khu trung tâm của khu ô nhiễm 3 có số lượng dị chủng lớn nhất là loài thằn lằn. Biến dị của loài này có vô số loại, nhưng thứ đáng sợ nhất chính là loại biến dị có thể thu nhỏ kích thước, chỉ dài khoảng ba centimet, cực kỳ khó đề phòng.”

Không ai lên tiếng, cũng chẳng ai đáp lại cô. Lương Nhiên đành tiếp tục giải thích, giọng nói nhanh dần:

“Viện nghiên cứu từng tiếp nhận ba trường hợp con người bị ký sinh bởi loài này. Một trong số đó bị một con thằn lằn biến dị có khả năng ký sinh vào cơ thể. Theo dõi cho thấy, trước khi bị phát hiện, nạn nhân bắt đầu có rất nhiều cử động thừa ở tứ chi.”

Cô dừng lại một chút, sau đó nhấn mạnh: “Nhưng vì mẫu thí nghiệm còn quá ít, viện nghiên cứu chưa dám đưa ra kết luận. Chỉ có thể đánh dấu đây là một trường hợp đặc biệt, có khả năng loại biến dị này không phá hủy hệ thần kinh trung ương ngay lập tức, mà thay vào đó lại ảnh hưởng đến tứ chi trước.”

Chiếc xe đột nhiên giảm tốc.

Lương Nhiên vẫn tiếp tục: “Tôi đã quan sát đội trưởng của đội vừa rồi. Khi xuống xe, anh ta ít nhất đã siết nắm tay ba lần, dậm chân hai lần, chạm vào thắt lưng một lần, còn cánh tay thì cử động với một góc rất kỳ lạ.”

Cô nhíu mày nhớ lại: “Tốc độ chớp mắt của anh ta cũng có vấn đề. Bình thường là khoảng mười lăm đến mười bảy lần một phút, nhưng vừa rồi chỉ còn năm đến bảy lần một phút. Tôi đã để ý điều đó vì khi anh ta nhìn tôi, tôi có cảm giác như anh ta không hề chớp mắt trong suốt thời gian đó.”

Không khí trong xe trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

“Tôi nghi ngờ anh ta đã bị ký sinh, nhưng tôi không dám chắc chắn một trăm phần trăm.”

Lương Nhiên chậm rãi nói tiếp: “Nhiệm vụ của họ lần này có liên quan đến loài thằn lằn không?”

Câu hỏi của cô vừa dứt, chiếc xe lập tức phanh gấp. Cú sốc bất ngờ khiến thân thể cô chồm về phía trước, suýt nữa đập trán vào ghế trước.

Thi Như quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao. Đồng tử xanh lục của cô ấy mang theo một luồng áp lực mạnh mẽ. “Nhiệm vụ của Đái Nguyệt lần này là bắt sống càng nhiều thằn lằn biến dị càng tốt.”

Lương Nhiên gật đầu. “Tôi nói rồi, tin tức này có thể tra được trong hệ thống. Cô có thể kiểm tra ngay bây giờ.”

Lời vừa dứt, Vu Nhược Tử đã run rẩy giơ chiếc máy liên lạc của mình lên, giọng nói lắp bắp: “Em… em vừa tra được rồi!”

"Chị Lương Nhiên nói không sai."

Dĩ nhiên là đúng, cô biết rõ điều đó, nhưng cô vẫn tiếp tục: "Ba phút vừa rồi, mọi động tác của đội trưởng bên đó, mọi người đều có thể tua lại video để xem xét kỹ hơn."

Tùy Nguyệt Sinh vuốt ve con mèo trong lòng, giọng nói có vẻ lơ đễnh: "Đúng là rảnh rỗi thật." Anh ta nhún vai, cười nhạt. "Nếu hắn thực sự bị ký sinh... Xem xong video rồi thì có khi bên kia đã chết sạch cả đội rồi cũng nên."

Thi Như hiểu rất rõ điểm này. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Lương Nhiên, giọng nói trầm xuống: "Cô làm thế nào để đảm bảo rằng mình nói đúng?" Cô ấy dừng một chút, nhấn mạnh: "Theo quy định của pháp lệnh, bôi nhọ công dân hạng nhất hoặc tự tiện gây nhiễu loạn đều sẽ phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng."

Lương Nhiên khẽ nhún vai.

Cô dựa vào ghế, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh nhạt: "Tôi không cần đảm bảo."

"Tôi không quen biết anh ta. Người cần lo sợ nhất ở đây chỉ có các cô thôi."

"Nếu không tin tôi, cứ tiếp tục lái xe đi. Sao còn chưa đi?"

Thi Như mím chặt môi, trầm mặc vài giây, rồi cúi đầu mở máy liên lạc. Ngón tay cô ấy lướt nhanh trên màn hình, cố gắng liên hệ với Đái Nguyệt. Nhưng không có phản hồi ngay lập tức.

Các loại ký sinh có thời gian phát tác khác nhau. Có loại kéo dài từ năm mươi đến sáu mươi tiếng, có loại chỉ cần ba mươi phút. Không ai biết được người đó đã bị nhiễm bao lâu rồi.

Thi Như quyết định rất nhanh. Cô ấy quay sang Quý Thiền, chỉ nói ngắn gọn: "Đội trưởng, tôi..."

Quý Thiền cúi đầu không nhìn cô ấy, nhưng vẫn gật nhẹ.

Vu Nhược Tử lập tức đứng lên, lấy vũ khí từ giá phía trên đưa cho Thi Như. Cô ấy nhận lấy, sau đó nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống.

Thi Như quay người, kéo cửa xe bên phía Lương Nhiên: "Đi với tôi."

Lương Nhiên lập tức hiểu ý.

Tốc độ tối đa của xe bọc thép có giới hạn, dù có cố hết sức cũng khó có thể nhanh chóng đuổi kịp đội của Đái Nguyệt. Nhưng Thi Như thì khác. Cô ấy là một biến dị giả về tốc độ, có thể xuyên qua mưa bom bão đạn, nhanh hơn bất kỳ phương tiện nào.

Vừa xuống xe, Lương Nhiên theo phản xạ dang tay ra, chuẩn bị để Thi Như cõng mình.

Nhưng Thi Như chỉ liếc cô một cái đầy khó hiểu, rồi không nói không rằng... nhấc bổng cô lên, vác thẳng lên vai.

Lương Nhiên: "......"

Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị cuốn vào cơn gió mạnh mẽ.

Cánh đồng hoang vu với lớp đất đỏ lướt nhanh trước mắt, gió quét qua mặt cô như những lưỡi dao sắc bén. Trong mùi bụi đất còn vương chút tanh nồng của máu, xộc thẳng vào xoang mũi.

Nhưng phải thừa nhận rằng, Thi Như chạy rất ổn định. Dù tốc độ cực nhanh nhưng Lương Nhiên không cảm thấy quá chóng mặt hay buồn nôn.

Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Cảm giác này…

Giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc sống vậy.

Chưa đầy hai phút, Thi Như đã dừng lại.

Lương Nhiên thở ra một hơi, định cử động bả vai cho đỡ mỏi, nhưng vừa cử động, cô phát hiện cơ thể mình đang run nhẹ. Cô im lặng trong giây lát, rồi từ từ ngước mắt lên.

Trước mặt cô là một chiếc xe bọc thép dừng lại giữa cánh đồng hoang vu. Dấu vết phanh gấp để lại những đường rãnh sâu trên lớp đất đỏ. Cánh cửa xe vẫn mở, từ đó nhỏ xuống từng giọt máu tươi sệt và đặc quánh.

...

Thi Như chỉ thoáng thất thần trong chốc lát, rồi nhanh chóng vào trạng thái cảnh giác. Cô ấy cúi xuống, bấm nút mở khóa rương trang bị.

Chỉ trong giây tiếp theo, hai vách rương lập tức bật mở. Hai thanh đao bạc dài hơn một mét được cơ chế đẩy ra khỏi ngăn chứa. Thi Như đặt rương xuống đất, khom người nắm lấy chuôi đao hai bên, cánh tay phát lực rồi rút mạnh.

Hai thanh trường đao phản chiếu ánh sáng chói mắt. Trên chuôi khắc họa một loài rắn cổ xưa, đôi mắt rắn được khảm một viên đá quý màu tím đen. Ở giữa viên đá, một đường thâm kim chạy dọc, tựa như đồng tử rắn dựng đứng. Thân đao mỏng mà sắc bén, có lớp ám kim hình xương sống lưng thằn lằn chạy dọc, tăng cường lực ma sát và sát thương. Một khi đao chém xuống rồi rút ra, nhất định sẽ kéo theo cả máu thịt.

Bạn thân nhất của Thi Như đang ở trong xe, sống chết chưa rõ.

Lương Nhiên biết lúc này đối phương chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến mình. Cô nhanh chóng rút khẩu súng lục giắt vào túi quần, rồi nhét dao giải phẫu vào túi áo trước ngực, chuôi dao thò ra ngoài để tiện tay rút bất cứ lúc nào.

Nhưng nơi này chẳng có gì che chắn. Cô đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một chiếc rương kim loại bị vứt bỏ, có lẽ do đội nào đó không cần nữa mà ném lại. Trên bề mặt có hai lỗ thủng lớn, cũng không rõ đã bị thứ gì khoét ra.

Cô chỉ tay về phía rương, nói nhanh: "Tôi sẽ đợi ở phía sau đó. Đánh xong thì đến tìm tôi."

Thi Như gật đầu. Nhưng khi chuẩn bị hành động, cô ấy đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lương Nhiên, nói nhanh: "Xin lỗi. Tôi cũng không hiểu tại sao lại chọn mang cô theo."

"Tôi đáng lẽ nên mang Tống Thần Ái hoặc Quý Thiền đi."

Dứt lời cô ấy liền lao về phía xe bọc thép. Chỉ vài bước đã đến nơi, mũi chân điểm nhẹ, cả người nhảy lên, tay bám vào giá đỡ trên nóc, nửa thân treo giữa không trung để quan sát tình hình bên trong.

Lương Nhiên ngồi thụp xuống sau rương kim loại, suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Thi Như. Sau vài giây, cô đại khái hiểu ra nguyên nhân.

Vì trong khoảnh khắc báo động nguy hiểm, người mà Thi Như vô thức tin tưởng nhất chính là cô.

Còn về lý do không ai ngăn cô ấy mang mình theo, đơn giản là vì mọi người đều tin vào tốc độ của Thi Như. Họ nghĩ rằng đội của Đái Nguyệt chỉ mới rời đi vài phút, chắc chắn chưa thể xảy ra chuyện. Hơn nữa, chính Lương Nhiên là người đưa ra cảnh báo. Nếu đây chỉ là một hiểu lầm, nếu cô bôi nhọ đội trưởng của đội bạn, thì ít nhất cô cũng phải đích thân đến xin lỗi.

Dù thế nào, trong giới săn giết giả, cáo buộc vô cớ rằng ai đó bị ký sinh là một sự sỉ nhục nghiêm trọng, bởi vì đó là sự nghi ngờ đối với nhân cách của người ta.

Sau khi suy nghĩ kỹ về tình huống, Lương Nhiên ló đầu ra nhìn về phía xe bọc thép. Thi Như lúc này đã không còn thấy bóng dáng, hẳn là đã tiến vào trong xe.

Khác với những gì cô tưởng tượng về một cuộc chiến kịch liệt, bên trong xe lại yên tĩnh đến đáng sợ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Loại tình huống này chỉ có thể có ba khả năng. Một là tất cả mọi người bên trong, bao gồm cả dị chủng, đều đã chết, còn Thi Như thì không một tiếng động bị hạ gục. Hai là dị chủng đã bị tiêu diệt, và Thi Như đang trao đổi với những người còn sống. Ba là vừa bước vào, cô ấy đã bị dị chủng tấn công ngay lập tức.

Với khả năng của thằn lằn biến dị, trừ khi vô cùng trùng hợp, nó sẽ không thể hạ gục Thi Như trong nháy mắt. Vậy nên có lẽ chỉ có hai khả năng đầu. Nhưng nếu bên trong có người còn sống, đáng lẽ lúc này Thi Như đã liên hệ cứu viện. Không thể nào không có lấy một chút động tĩnh nào. Hay là trong xe có người bị thương nặng, cần xử lý ngay lập tức, không kịp kêu cứu?

Vừa nghĩ đến đây, màn hình thông tin của Lương Nhiên bỗng hiện lên vài tin nhắn.

Tin của Thi Như được gửi trong nhóm chung.

【Thi Như: Đái Nguyệt không thể ra ngoài.】

【Thi Như: Phiền đội trưởng liên hệ cứu viện đến ngay.】

Ngay sau đó, cô ấy gửi một vị trí định vị.

Đái Nguyệt còn sống.

Lương Nhiên nhìn túi kẹo vẫn còn đầy trong tay, nhẹ nhàng thở phào.

Cô chạy nhanh đến trước xe, đẩy cánh cửa vừa mở hé rồi nhẹ bước vào trong.

Ngay lập tức, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi.

Trên sàn xe, một người đàn ông vặn vẹo, quần áo rách tả tơi, cơ thể ngập trong vũng máu. Trên ngực là những lỗ máu li ti, miệng há to, phun ra một nửa thằn lằn dị chủng đã chết, trông ghê tởm đến cực độ.

Người ngồi ghế phụ cũng đã chết. Huyệt thái dương anh ta bị lưỡi của thằn lằn đâm xuyên, có vẻ là bị đội trưởng – người điều khiển xe – giết trong khoảnh khắc mất cảnh giác, không kịp phòng bị.

Tiến sâu vào trong xe, cô thấy cậu thanh niên trẻ vừa nãy còn đỏ mặt vì ngượng ngùng khi nói chuyện với Quý Thiền.

Cậu ta ngồi dựa vào thùng chứa hàng phía sau, đầu hơi ngửa lên, đôi mắt trống rỗng mở to. Từ miệng vẫn còn chảy máu, rơi từng giọt xuống khẩu súng lục trong tay.

Không lâu trước đây, cậu ấy còn cười tươi khi nhắc đến Quý Thiền, mà lúc này chỉ còn lại một thi thể lạnh lẽo.

Thấy Lương Nhiên bước vào, Thi Như quay lại, giọng nói bình tĩnh nhưng có chút căng thẳng: “Dị chủng là Hà Niên giết. Nhưng vì tình huống quá khẩn cấp, cậu ấy không kịp mở rương vũ khí, chỉ có thể dùng súng lục để phản kháng.”

“Cậu ấy vừa ngừng thở. Tôi đã dùng hai ống thuốc thử cực mạnh nhưng không thể cứu được.”

Lương Nhiên im lặng vài giây, rồi hỏi: “Còn Đái Nguyệt?”

“Em ấy…” Thi Như hơi dừng lại, giọng nói căng cứng: “Em ấy đang ở trong thùng phía sau Hà Niên.”

Lương Nhiên nhìn về chiếc thùng lộ ra một nửa sau lưng Hà Niên. Trên đó có một ổ khóa mật mã, rõ ràng là do Hà Niên khóa lại trước khi chết. Hẳn là cậu ta lo sợ dị chủng sẽ mở nắp, nên dù bị thương nặng vẫn cố gắng khóa lại.

Nhưng không ngờ rằng dị chủng lại chết trước cậu ta, cuối cùng người bị nhốt lại là Đái Nguyệt.

Chiếc thùng này là một thiết kế đặc biệt do trung ương nghiên cứu, dùng để lưu giữ bộ phận của dị chủng. Độ kín cực cao, vô cùng chắc chắn. Những loại vũ khí thông thường hoặc dụng cụ cắt gọt đều không thể xuyên thủng, nó chỉ có thể mở bằng mã khóa.

Ngoài ra để ngăn chặn kẻ khác trộm bộ phận dị chủng để sử dụng vào mục đích riêng, nếu nhập sai mật mã ba lần, thùng sẽ tự động xả khí ăn mòn để phá hủy toàn bộ vật bên trong.

Tình huống lúc này rất nguy cấp. Nếu kéo dài thêm, Đái Nguyệt sẽ chết vì thiếu oxy.

Lương Nhiên quay sang hỏi Thi Như:

“Đái Nguyệt không biết mật mã hay là bị hôn mê? Đã liên hệ với người có thể biết mật mã chưa?”

Thi Như mím chặt môi, giọng nói khẽ run: “Khi tôi đến, Đái Nguyệt có gõ vào thùng hai lần. Sau đó thì không còn âm thanh gì nữa.”

“Mật mã chỉ có thành viên tronh đội và cấp trên trực thuộc đội mới biết. Tôi đã thử liên lạc nhưng chưa kết nối được.”

Nói đến đây, ánh mắt Thi Như hướng về chiếc thùng và ổ khóa bằng hợp kim, ngón tay vô thức siết chặt hai thanh song đao trong tay. “Cả hai đều là vật dụng đặc chế. Đao của tôi chỉ có thể cắt lớp ngoài. Nếu muốn cắt hoàn toàn thì cần ít nhất sáu phút.”

“Không còn kịp nữa.”

Giọng cô ấy vẫn lạnh băng, biểu cảm không chút biến đổi, nhưng chỉ bản thân cô ấy mới hiểu trong lòng đang hoảng loạn đến mức nào.

Đái Nguyệt không chỉ là đồng đội, mà còn là em gái của bạn thân cô ấy. Sau khi người bạn ấy mất, cô ấy đã nhận trách nhiệm chăm sóc cô bé suốt nhiều năm. Giờ đây, Đái Nguyệt đang gặp nạn ngay trước mắt, chỉ cách cô ấy một ổ khóa, nhưng cô ấy lại không thể làm gì để cứu.

Nghe vậy, Lương Nhiên hít sâu, rút từ túi quần ra con dao phẫu thuật sắc bén và mỏng nhất của mình.

Loại dao này vốn dùng để mổ xác dị chủng, độ cứng và sắc bén thậm chí còn vượt qua một số vũ khí tác chiến thông thường. Cô quan sát ổ khóa một lúc, rồi chỉ vào một vị trí bên cạnh thân khóa: “Cắm lưỡi dao vào đây, nhưng đừng chạm vào lò xo bên trong.”

Thi Như lập tức quay đầu lại nhìn cô, đôi tay hơi run lên.

Lương Nhiên không để ý, vẫn tập trung nghiên cứu ổ khóa: “Trước đây tôi từng học mở khóa, có thể thử xem. Không chắc chắn sẽ thành công.”

Năm đó cha mẹ cô đều là cán bộ cấp cao trong hệ thống cảnh sát, suốt đời đối mặt với vô số tội phạm. Họ dạy cô rất nhiều kỹ năng để tự vệ, hầu như mọi thủ đoạn mà tội phạm có thể sử dụng, cô đều đã được huấn luyện để đối phó.

Mở khóa là một trong những kỹ năng đầu tiên cô học được. Người dạy cô là một chuyên gia mở khóa xuất sắc của cục cảnh sát.

Cô tiếp tục nói: “Nếu không thành công, nhờ cô giúp tôi nói với đội cứu hộ một câu. Tôi không cố ý phá hỏng khóa hay cản trở công tác…”

Thi Như không để cô nói hết câu, lạnh giọng cắt ngang: “Cứ làm đi.”

Dứt lời cô ấy liền nhận lấy dao phẫu thuật từ tay Lương Nhiên, nhắm đúng vị trí cô đã chỉ, dùng sức đâm vào. Nhưng vì không có sức mạnh biến dị nên dù sử dụng lưỡi dao sắc bén hơn vũ khí thông thường, cô vẫn chỉ có thể đâm xuyên một lớp ngoài của khóa.

Thi Như, dù là một biến dị giả, sức mạnh vượt trội hơn người thường nhưng vẫn cần đến hơn trăm nhát chém trong chưa đầy nửa phút mới có thể cắt xuyên lớp ngoài của ổ khóa. Cuối cùng, một tiếng “cạch” khẽ vang lên.

Lương Nhiên lập tức gọi cô lại: “Được rồi.”

“Bây giờ đừng nói gì cả, tôi cần thử mật mã.”

Nói xong, cô cúi sát mặt vào ổ khóa lạnh băng, ngón tay nhanh chóng xoay dãy số trên bảng mật mã. Gương mặt tập trung tuyệt đối, từng chuyển động nhỏ nhất bên trong ổ khóa đều không thoát khỏi tai cô. Âm thanh lẫy khóa dịch chuyển, dù nhẹ đến mấy, vẫn được cô phân biệt rõ ràng.

Ngay khi cô đang giải mã đến con số cuối cùng, Thi Như không kìm được mà thúc giục: “Đái Nguyệt là một biến dị giả cấp B, trong điều kiện thiếu oxy, em ấy nhiều nhất chỉ chịu đựng được tám phút.”

Lương Nhiên không thèm ngẩng đầu lên, giọng dứt khoát: “Im lặng.”

Thi Như lập tức ngậm miệng.

Một khi đã tập trung vào công việc, Lương Nhiên không thích bị ai làm phiền. Dù là một công dân cấp cao đi chăng nữa thì cũng không phải ngoại lệ. Giờ đây, tính mạng của Đái Nguyệt hoàn toàn phụ thuộc vào cô, nên dù không hài lòng với thái độ của cô, Thi Như vẫn giữ im lặng, không có bất cứ ý kiến gì.

Nửa phút sau, cùng với âm thanh chốt khóa bật lên, dãy số cuối cùng đã được giải mã thành công.

Thi Như gần như lao đến, định giật lấy con dao phẫu thuật trong tay Lương Nhiên rồi lập tức kéo Đái Nguyệt ra ngoài. Nhưng ngay khi bước lên một bước, cô ấy lại đột ngột dừng lại.

“Có thể mở khóa chưa?” Cô ấy hỏi.

Lương Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng rút dao ra khỏi ổ khóa, mở chốt, sau đó nghiêng người nhường chỗ.

Thi Như đã chờ giây phút này từ lâu. Cô ấy vội vàng quỳ xuống bên cạnh, kéo cửa chiếc rương đặc chế.

Vừa mở ra, hơi thở cô ấy lập tức nghẹn lại.

Đái Nguyệt có một khuôn mặt rất đẹp, là kiểu vẻ ngoài thanh thuần, dịu dàng. Làn da trắng trẻo, gương mặt nhỏ nhắn, nhưng lúc này, cô gái đang co quắp bên trong không gian chật hẹp của chiếc rương.

Khắp nơi trong rương vương vãi máu, tóc cô gái rối tung, thân thể nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay bầm tím, quần áo bị xé rách, thấm đẫm máu tươi. Trên má vẫn còn vệt nước mắt chưa kịp khô.

Tư thế này nói lên rất nhiều điều.

Lương Nhiên đứng dậy, giọng bình tĩnh nhưng có chút nặng nề: “Là Hà Niên đã nhét cô ấy vào đây. Với thân hình nhỏ của Đái Nguyệt, chiếc rương này có thể bảo vệ cô ấy.”

“Lúc đó cô ấy hẳn đã rất muốn thoát ra ngoài để giúp đỡ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play