Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Sau khi Tùy Nguyệt Sinh đã ổn định chỗ ngồi, Lương Nhiên quay sang hỏi Vu Nhược Tử: “Anh ta bao nhiêu tuổi?”
Vu Nhược Tử suy nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng trả lời: “Tầm 22… 23 thì phải?”
“Nhìn không ra.” Lương Nhiên lại hỏi: “Còn em?”
Vu Nhược Tử đáp: “Tháng trước em vừa tròn 18.”
Cô ấy chủ động nói thêm về tuổi của những người khác trong đội: “Thần Ái 19, chị Thi Như 28, đội trưởng 13 tuổi.”
Lương Nhiên khẽ gật đầu.
Tuổi tác phân bố thật không ổn chút nào.
Điểm bất ổn nhất chính là Quý Thiền còn quá nhỏ, vậy mà lại là đội trưởng, chuyện này khó tránh khỏi việc khiến người khác không phục. Từ ngoại hình và tính cách của Quý Thiền mà xét, cô bé chắc chắn không phải kiểu có cha mẹ hoặc anh chị em là công dân cấp cao, do vận may kém nên không có gien biến dị.
Cha mẹ Quý Thiền có lẽ đều là công dân hạng ba, cô bé lớn lên ở khu vực ngoài thành, thậm chí có thể là ở các khu ổ chuột.
Mà những nơi đó thế nào, Lương Nhiên hiểu rất rõ. Không gian sống vô cùng chật hẹp, mọi thứ đều phải tranh giành mới có được. Sống sót đã là một chuyện không dễ dàng. Trong hoàn cảnh ấy, Quý Thiền chắc chắn có một tâm lý mạnh mẽ hơn hẳn những người cùng lứa tuổi ở nội thành. Nhưng bảo cô bé lãnh đạo một nhóm toàn những người lớn hơn mình cả chục tuổi thì vẫn là một việc quá khó khăn.
Nên xét trên thực tế, người điều hành chính trong đội có lẽ là Thi Như, người lớn tuổi nhất.
Tuy nhiên, đây không phải là điều Lương Nhiên cần quan tâm lúc này. Hiện tại, cô chỉ có đủ tâm trí để lo cho chính mình.
Cô tiếp tục hỏi: “Còn con mèo khi nãy thì sao?”
“Nó có làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ săn giết không?”
“Không đâu. Chúc Phúc rất hữu dụng, đừng nhìn nó nhỏ bé vậy mà đã hai tuổi rồi,” Vu Nhược Tử nghiêm túc giải thích. “Nó được dì Tuyên huấn luyện đặc biệt. À, chắc chị không biết, dì Tuyên là mẹ của Tùy Nguyệt Sinh, cấp bậc gien cũng giống đội trưởng, đều là cấp S.”
“Em đoán bà ấy có năng lực thị giác siêu phàm, có thể nhìn rõ vật nhỏ trong phạm vi 200 mét, nhưng xa hơn thì không. Chúc Phúc lại có khứu giác cực kỳ nhạy bén, có thể phát hiện mùi máu trong phạm vi 500 mét và cảnh báo trước.”
Khi thực hiện nhiệm vụ săn giết, không ai có thể lúc nào cũng kè kè kính viễn vọng bên mình, vì vậy có một người quan sát như Vu Nhược Tử rất quan trọng. Trước mắt, thiết bị kiểm tra mùi của chủ thành cũng chỉ hoạt động được trong phạm vi 300 mét. So với điều đó, khả năng đánh hơi của Chúc Phúc thực sự đáng tin hơn nhiều.
Nó và Vu Nhược Tử là hai tầng bảo vệ cho đội khi làm nhiệm vụ.
Vu Nhược Tử thấy Lương Nhiên vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, vội bổ sung: “Không cần lo, Chúc Phúc tuy có hơi nghịch ngợm nhưng khi gặp nguy hiểm nó chạy rất nhanh, lúc đó chắc chắn sẽ trốn mất.”
Cô lấy ví dụ: “Lần trước bọn em gặp ba con vết nứt nhân ngư, nó đã trốn mất dạng, đến mức không ai tìm ra. Cuối cùng…” Cô ấy chợt ngập ngừng, “À, cuối cùng đội trưởng phải chui xuống gầm xe, đào nó ra từ một cái hố nhỏ dưới bánh xe.”
Lương Nhiên hình dung ra cảnh tượng đó, không nhịn được bật cười: “Vậy luôn.”
Vu Nhược Tử cũng cười theo, khẽ nghiêng đầu.
"Chị cười trông đẹp lắm á," Vu Nhược Tử khen, giọng điệu đầy chân thành. "Em còn tưởng chị cũng giống chị Thi Như, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng bao giờ cười nữa chứ."
Lương Nhiên khách sáo đáp lời cảm ơn, không tiếp tục chủ đề này.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn thấy Vu Nhược Tử—một công dân cấp cao—có gì đó rất kỳ lạ. Thật sự quá thân thiện, quá nhiệt tình. Trước đây, cô từng gặp một người tương tự, nhưng đối phương tiếp cận chỉ để khai thác thông tin, thu thập những chi tiết chung sống với cô, nhằm tạo ra một đề tài buôn chuyện thú vị trong giới thượng lưu.
Lúc đó, vì mới xuyên đến, cô chưa ý thức rõ về sự phân cấp giai tầng trong xã hội này nên đã rơi vào bẫy kết giao. Nhưng bây giờ, cô đã miễn dịch với những kiểu tiếp cận như vậy. Dù thế nào, cô cũng sẽ không mạo hiểm tin tưởng bất kỳ ai thuộc tầng lớp đặc quyền, để rồi biến mình thành trò cười.
Nửa giờ sau, tốc độ xe dần chậm lại, điểm đến đã gần kề.
Lương Nhiên mở mắt, hướng ra ngoài cửa sổ. Lúc này, xe đang đi xuyên qua khu ngoại thành. Cảnh vật nơi đây hoàn toàn khác biệt với nội thành. Những con đường chật hẹp đầy rác rưởi bay tán loạn, dây điện đứt gãy lủng lẳng, những gian hàng cũ nát xiêu vẹo. Trẻ con mặt mày lấm lem, tay chân gầy guộc chạy dọc hai bên đường.
Dọc theo hai bên phố là những tòa nhà cao tầng màu xám, mỗi căn hộ xếp chồng lên nhau tựa như những chiếc hộp cũ kỹ. Những ô cửa sổ chật hẹp nằm sát nhau, mỗi tầng chỉ cao vừa đủ một người đứng thẳng, khiến người ta không khỏi hoài nghi liệu những người sống trong đó có thể duỗi thẳng lưng hay không.
Càng đến gần Khu Hi Vọng, những tòa nhà càng thấp hơn, nhưng số lượng lại dày đặc. Mỗi tầng lầu trông như một chiếc quan tài chật hẹp. Khi xe chạy ngang qua một dãy nhà, Lương Nhiên thấy một người phụ nữ tiều tụy đang cúi gập người, chui ra từ một căn phòng tối om. Trên người cô ấy chỉ khoác một mảnh vải trắng mỏng.
Cơn gió lạnh thổi qua, làm vạt vải tung bay, lộ ra đôi chân khô quắt, nhỏ đến đáng sợ.
Lương Nhiên nhanh chóng dời mắt, nhìn về bãi đất trống bên cạnh.
Dù đã thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, cô vẫn không muốn nhìn thêm những đứa trẻ đã chết.
Trái ngược với cô, Quý Thiền ngồi phía trước lại chăm chú quan sát, ánh mắt không rời khỏi hình ảnh người phụ nữ ấy, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mãi đến khi bóng dáng kia khuất hẳn, Quý Thiền mới cúi đầu thật thấp.
Tống Thần Ái bắt gặp động tác này, liền cười lạnh đầy mỉa mai. "Có kẻ không những mang dáng vẻ hạ đẳng, mà còn đặc biệt thích nhìn bọn chúng nữa."
Cô ta khoanh tay, giọng điệu ngạo nghễ: "Tôi để ý thấy cô nhìn lén đám công dân hạng ba không ít lần đâu nhé. Tò mò đến thế thì chi bằng tự xin hạ cấp bậc đi, ra ngoài thành làm loài bò sát, vừa hay khỏi cần nhận nhiệm vụ nữa."
Nghe những lời này, ánh mắt Quý Thiền lóe lên vẻ dữ tợn, nhưng cô bé chỉ mím chặt môi, không phản bác lại.
Hành động hiếm thấy này khiến Tống Thần Ái lập tức nhướng mày, dường như có chút kinh ngạc. Bình thường, chỉ cần cô ta nói một câu châm chọc, Quý Thiền sẽ ngay lập tức phản pháo, nhưng lần này lại im lặng.
Đối với Tống Thần Ái, đây là một cơ hội hiếm có. Cô ta nhất định phải chớp lấy để tiếp tục lấn tới.
Nhưng trước khi kịp nói gì, Thi Như lạnh lùng cắt ngang: "Tống Thần Ái, cô lại quên lời Đại Giáo chủ rồi sao?"
"Săn giết giả có một nguyên tắc quan trọng, đó là tôn trọng đội trưởng."
Ngừng một lát, cô ấy tiếp tục nói: "Ngoài ra, Đại Giáo chủ cũng nhờ tôi nhắc nhở cô rằng, sự chênh lệch giữa cấp S và cấp B+ có lẽ còn lớn hơn khoảng cách giữa công dân hạng nhất và hạng ba đấy."
“Cấp bậc của cô lúc nào cũng khiến ông ấy thất vọng.”
Sắc mặt Tống Thần Ái lập tức tái nhợt.
Bầu không khí trong xe bỗng nhiên trở nên căng thẳng đến cực độ. Tùy Nguyệt Sinh dựa lưng vào ghế, như chẳng liên quan đến mình, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, ngón tay lười nhác xoa xoa cằm con mèo nhỏ màu đen trong lòng. Vu Nhược Tử thì bồn chồn siết chặt hai bàn tay, ánh mắt lo lắng lướt qua từng người, cố gắng quan sát sắc mặt của họ.
Đúng lúc đó, một tiếng gầm rú dài vang lên.
Sau nửa giờ hành trình, xe cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại bên rìa Khu Hi Vọng.
Vu Nhược Tử thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lên tiếng: “Xe dừng rồi! Chúng ta xuống thôi!”
Thi Như là người đầu tiên đứng dậy, tiếp theo là Quý Thiền, rồi đến Tùy Nguyệt Sinh, người vẫn giữ thái độ chậm rãi, thong dong. Vu Nhược Tử chạm nhẹ vào tay Lương Nhiên, hỏi nhỏ: “Chị có xuống xe không?”
Lương Nhiên khẽ đáp: “Ừm,” rồi xách ba lô bước xuống theo.
Vừa đặt chân xuống đất, một mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí lập tức ập vào mũi. Ở bức tường cao hàng trăm mét phía trước, một đội tuần tra đang làm nhiệm vụ thường nhật. Vừa trông thấy nhóm người họ xuống xe, người đàn ông đứng đầu nhanh chóng bước đến.
Quý Thiền lấy ra huy hiệu trước ngực đưa cho đối phương. Người đàn ông cung kính nhận lấy, quét qua thiết bị nhận diện trên cổ tay.
“Tít ——”
“Đội Huyền Tinh, đội trưởng Quý Thiền, xác nhận thông tin thành công.”
Anh ta cẩn thận xem lại thông tin quét được, rồi nghiêm túc nói: “Đây là lần thứ ba đội Huyền Tinh thực hiện nhiệm vụ. Đích đến là khu hoang mạc gần trăng máu – khu ô nhiễm số 3. Mục tiêu là tìm hầm trú ẩn dưới khu trung tâm thương mại bị bỏ hoang, mang về loại thuốc có thể điều trị bệnh tâm thần cấp A.”
Quý Thiền gật đầu xác nhận: “Đúng.”
Người đàn ông cũng gật đầu, rồi đưa cho cô một tấm thẻ bạch kim: “Lộ trình cụ thể và tọa độ sẽ được tổng bộ cập nhật ngay lập tức.”
“Đây là chip khởi động xe bọc thép. Nhiên liệu trong xe có thể duy trì bốn ngày, nhớ chú ý an toàn, đi sớm về sớm.”
Nói xong anh ta xoay người ra hiệu mở cửa.
Ngay sau đó, cánh cổng cao lớn chậm rãi mở ra. Đứng sừng sững trước cửa là một chiếc xe bọc thép màu đen sẵn sàng chờ đón nhóm họ lên đường.
Quý Thiền bước về phía xe đầu tiên.
Lương Nhiên giữ một khoảng cách không xa không gần, từ tốn bước theo sau cùng. Ánh mắt cô lướt qua thân xe đen bóng, rồi hướng về vùng đất hoang đỏ thẫm trải dài bất tận phía xa.
Bởi vì trong phạm vi 50 mét quanh tường thành, bất kỳ ai không thuộc đội săn giết đều không được phép tiếp cận, nên đây là lần thứ hai cô đặt chân đến khu vực này.
Rất nhiều ký ức ào ạt trở về. Có những ngày đầu tiên vừa tỉnh dậy, hoang mang, lạc lõng. Có những lần chạy trốn giữa khu ô nhiễm, sợ hãi đến nghẹt thở. Cũng có lần cô bị thương đến kiệt sức, tưởng như không còn đường sống.
Cuối cùng, khi dòng kí ức dần lắng xuống, cô chỉ cảm thấy nơi đây thật yên tĩnh.
Ngọn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo bao vong hồn không tên, nhẹ nhàng lướt trên gương mặt cô.
Một vùng đất đầy những bi kịch, đã định sẵn sẽ có thêm nhiều câu chuyện xưa thương tâm.