Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Khi giải phẫu vết nứt nhân ngư, Lương Nhiên từng xem qua video đội Huyền Tinh đối đầu với loài dị chủng này.

Lúc đó, họ chạm trán ba con nhân ngư biến dị. Một con bị bắt sống mang về, một con làm bẩn quần áo của Tống Thần Ái, bị cô ta nổi giận đánh chết ngay tại chỗ, còn con cuối cùng giả chết, chớp thời cơ lao vào nuốt trọn nghiên cứu viên, cuối cùng lại bị chính Tống Thần Ái chém chết.

Mà kẻ xui xẻo bị thịt vụn phun trúng trong lúc ăn cơm chính là Tùy Nguyệt Sinh.

Mặc dù trong video không quay rõ mặt anh ta, nhưng Lương Nhiên chắc chắn đã nghe thấy giọng điệu phẫn nộ đến suýt nghẹn của anh ta lúc đó.

Vừa nghe Lương Nhiên nhắc lại, sắc mặt Tùy Nguyệt Sinh lập tức sa sầm.

Cô nghiêng đầu, giọng điệu nghiêm túc: “Tôi nhớ là có ai đó hét lên một tiếng. Không biết có nghe nhầm không, nhưng anh có mặt tại hiện trường, anh nhớ là ai không?”

Tùy Nguyệt Sinh cúi đầu, ánh mắt đối diện với cô, giọng điệu thản nhiên: “Chuyện này có quan trọng không?”

Lương Nhiên tựa vào ghế, bình tĩnh đáp: “Vậy thì chuyện tôi có biết nghiên cứu viên trước đây chết thế nào hay không, chắc cũng không quan trọng nhỉ?”

Tùy Nguyệt Sinh khẽ cười: “Tôi lại thấy nó khá quan trọng đấy.”

Lương Nhiên gật đầu, không hề nao núng: “Tôi cũng nghĩ câu hỏi của tôi rất quan trọng.”

“Là một nghiên cứu viên đi theo đội, tôi thấy việc xác nhận thông tin này là vô cùng cần thiết. Dù sao, nếu trong đội có người quá nhát gan, e rằng không phù hợp để đối mặt trực diện với dị chủng.”

Cô nghiêng người, ánh mắt sáng lên như thể đang chờ đợi một lời giải đáp: “Thế rốt cuộc là ai?”

Tùy Nguyệt Sinh không trả lời ngay, Lương Nhiên kiên nhẫn đợi một lát rồi bất đắc dĩ thở dài.

“Không nhớ cũng không sao.” Cô nhún vai, tỏ vẻ chấp nhận. “Tùy anh vậy.”

“Tùy cô.”

Trừ khi tình thế bắt buộc, cô không muốn đối đầu trực diện với những kẻ thuộc tầng lớp đặc quyền này.

Những câu hỏi vừa rồi có thể coi là một sự khiêu khích, nhưng cũng có thể chỉ là những thắc mắc bình thường. Nếu muốn truy cứu thì cũng chẳng có gì sai cả. Dù sao, cô cũng đã dựng sẵn cho mình hình tượng một nghiên cứu viên có tính cách bướng bỉnh, thỉnh thoảng hơi khó chiều.

Không tìm thấy chút thú vui nào từ cuộc đối thoại này, Tùy Nguyệt Sinh lại trở về trạng thái uể oải, chán chường như mọi khi.

Anh ta thở dài, nhún vai thú nhận: “Là tôi, là tôi.”

“Chẳng qua là mắc chứng ưa sạch sẽ thôi mà. Mà nói thật, tôi chỉ là một bác sĩ, sức lực yếu ớt, bảo tôi đánh nhau với dị chủng thì chỉ tổ kiệt sức mà chết.”

Nói xong, anh ta ngồi lại chỗ cũ, đặt hòm thuốc xuống chân, rồi lấy từ ba lô ra một cuốn sổ và cây bút, chăm chú viết vẽ gì đó. Không biết có phải đang vẽ vòng nguyền rủa cô hay không.

Lương Nhiên liếc mắt ra sau, cảm thấy anh ta có lẽ tạm thời sẽ không kiếm chuyện với cô nữa, liền nhắm mắt lại, định chợp mắt một lúc. Nhưng chưa được nghỉ ngơi mấy phút, mắt cá chân đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại cọ qua. Ngay sau đó, đầu gối cũng trĩu xuống như có vật gì nhảy lên.

Cô lập tức mở mắt, cúi đầu nhìn.

Một con mèo đen bé xíu, lông xù mềm mại, cỡ bằng bàn tay, đang ngồi chễm chệ trên đầu gối cô. Hai chân trước khép lại ngay ngắn, trông như đang chắp tay. Thấy cô rốt cuộc cũng phát hiện ra nó, con mèo nghiêng đầu, đôi mắt xanh lam tròn xoe, ngây thơ nhìn cô, rồi cất tiếng kêu non nớt:

“Meo~”

Cái gì đây, sao lại đáng yêu thế này!

Nhưng rất nhanh, cô lập tức cảnh giác, rụt tay vào tay áo, theo phản xạ bảo vệ chính mình. Cô nghi ngờ đây có thể là một dị chủng vừa lẻn lên xe—có khả năng đã theo chuyến xe ngày hôm qua về thành mà không bị phát hiện do có một năng lực đặc biệt nào đó. Dù sao thì, ai quy định những thứ nhỏ bé đáng yêu thì không thể là dị chủng? Trước kia, cô từng giải phẫu một loài chim nhỏ trông cực kỳ dễ thương, nhưng lại có tận mười hai cái lưỡi và đã ăn thịt không dưới ba người.

Vu Nhược Tử chú ý thấy động tĩnh bên này, tò mò thò đầu qua nhìn, sau đó vui mừng reo lên: “Chúc Phúc! Sao em lại chạy ra đây?”

Giọng điệu cực kỳ thân thuộc, rõ ràng là đã biết con mèo này từ trước.

Lương Nhiên khẽ thở phào, sống lưng đang căng cứng cũng thả lỏng ra, liền hỏi: “Là mèo của em sao?”

“Của tôi.” Giọng nói lười biếng của Tùy Nguyệt Sinh vang lên từ phía trước. Không biết anh ta quay lại từ lúc nào.

Anh ta vươn tay nhấc bổng con mèo nhỏ trên đầu gối cô lên, ôm vào lòng. Nhưng con mèo tên Chúc Phúc ấy lại quẫy đạp dữ dội, giẫm hai chân ngắn một cái rồi nhảy phốc trở lại đầu gối cô.

“Meo~”

Nó lại kêu một tiếng, lần này còn cố tình lật ngửa người, phơi cái bụng trắng muốt ra như đang làm nũng, chờ cô vuốt ve.

Lương Nhiên nhìn Tùy Nguyệt Sinh, bỗng thấy anh ta cũng không đến nỗi đáng ghét lắm, liền hỏi: “Tôi có thể sờ một chút không?”

Mèo nhỏ háo hức kêu liên tục, như đang thúc giục.

“Không được.” Tùy Nguyệt Sinh lại nhấc nó lên, lần này xách thẳng sau gáy, mạnh mẽ nhét vào trong ba lô. Động tác dứt khoát, không chút thương lượng. Anh ta còn cố tình dặn dò bằng một giọng điệu đủ lớn để mọi người xung quanh nghe thấy:

“Mèo con không nên chơi với quỷ xui xẻo, nghe chưa?”

“Rất dễ bị lây bệnh đấy.”

Chữ “rất” bị anh ta cố tình kéo dài, hàm ý châm chọc rõ ràng. Lương Nhiên chỉ biết im lặng, dời tầm mắt đi chỗ khác. Cô không thấy bị công kích, chỉ cảm thấy đầu óc của người này dường như không được hoàn chỉnh lắm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play