Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Xe bọc thép trông khá giống những chiếc xe việt dã thời kỳ cũ, được quân đội đặc biệt thiết kế và cải tạo. Bề ngoài cứng cáp, đủ khả năng chịu được va chạm mạnh từ những dị chủng khổng lồ trong vài phút, thậm chí chống chọi được việc bị dẫm đạp. Bên trong được trang bị hai khẩu pháo cỡ trung cùng nhiều súng máy, đảm bảo tối đa sự an toàn cho đội săn giết.

Khi đến gần xe, Quý Thiền đưa chip khởi động cho Thi Như. Cô ấy nhận lấy một cách thuần thục, mở cửa buồng lái rồi cắm chip vào khe điều khiển bên cạnh tay lái.

Ba giây sau, đèn báo xanh sáng lên, hiển thị trạng thái “Khởi động thành công.”

Thi Như kiểm tra lại các thông số trên bảng điều khiển, sau đó gật đầu với mọi người. “Không có vấn đề gì, lên xe thôi.”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng ngồi vào ghế lái chính. Quý Thiền cũng kéo cửa ghế phụ, nâng rương vũ khí lên đặt trên giá đỡ phía trên đầu.

Không gian bên trong xe không quá rộng nhưng đủ thoải mái. Có tổng cộng sáu chỗ ngồi, ngoài hai ghế phía trước dành cho lái xe và phụ lái, bốn chỗ còn lại được chia thành hai hàng đối diện nhau. Mỗi ghế đều được thiết kế riêng biệt, không ai có thể ngồi quá gần người khác.

Đội Huyền Tinh đã thực hiện hai nhiệm vụ trước đó, nên mỗi người đều có chỗ ngồi cố định. Tống Thần Ái và Tùy Nguyệt Sinh vừa lên xe liền tự động đi về hai ghế ở hàng đầu tiên. Không ai nói chuyện với ai, một người đeo tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi, người còn lại cầm miếng thịt khô, thong thả chơi đùa với con mèo nhỏ trong lòng.

Đợi đến khi Vu Nhược Tử ngồi xuống ghế bên trái ở hàng thứ hai, Lương Nhiên mới đi về phía vị trí cuối cùng còn trống.

Cô đặt ba lô xuống bên chân, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái rồi cài dây an toàn.

Xe nhanh chóng khởi động, lao vào vùng hoang mạc rộng lớn. Dưới ánh sáng từ mặt trời nhân tạo của Chủ thành, cảnh vật xung quanh trở nên vô cùng trống trải. Không một bóng cây, không một vật che chắn, chỉ có mặt đất khô cằn trải dài đến tận chân trời, khiến ánh nắng càng trở nên chói chang.

Thi Như vừa lái xe vừa hạ hết các tấm chắn xung quanh để giảm bớt ánh sáng phản chiếu. Vài phút sau, cô ấy hơi nghiêng đầu, bật bảng điều khiển trung tâm.

Ngay lập tức, một bản nhạc không lời dịu dàng vang lên trong xe.

Lương Nhiên nhận ra giai điệu này. Tác giả là một nhà soạn nhạc trẻ nổi tiếng trong Chủ thành, người đã liên tục trình diễn khai mạc các lễ hội âm nhạc suốt năm năm qua.

Giai điệu trong trẻo, nhẹ nhàng, giống như buổi sáng tinh mơ sau một đêm dài thanh lọc tâm trí. Không quá sôi động, cũng không sâu lắng đến mức khiến người ta u sầu, mà mang lại cảm giác thư thái, như một buổi tập yoga nhẹ nhàng khởi động cho cơ thể.

Ngón tay Lương Nhiên theo bản nhạc vô thức gõ nhịp lên đầu gối. Sau khi lắng nghe hết bài nhạc đầu tiên, cô khẽ thở ra một hơi, suy nghĩ xem mình nên làm gì trong lúc này.

Vị trí của Khu Hi Vọng khá đặc biệt. Nó không nằm ở rìa hoang mạc mà lại gần như nằm ở trung tâm, hơi chếch về phía tây. Vì vậy, nếu đứng trên bức tường cao bao quanh Khu Hi Vọng và nhìn ra bên ngoài, người ta sẽ chỉ thấy một vùng đất hoang vu trải dài vô tận, không có điểm kết thúc.

Trước đây, Lương Nhiên tỉnh lại ở khu ô nhiễm số 1, vùng đất hoang phía Tây. Đó là khu vực nằm gần nhất với Khu Hi Vọng, vì thế ngay khi vừa thoát ra khỏi vùng ô nhiễm, cô đã có thể nhìn thấy bức tường thành sừng sững nơi xa.

Cảm giác ấy giống như đứng ở trung tâm thành phố mà nhìn về phía dãy núi phía xa, rõ ràng biết khoảng cách còn rất lớn, nhưng vẫn có ảo giác rằng chỉ cần với tay là có thể chạm tới. Dựa vào niềm tin ấy, cô đã dùng mười mấy giờ để thoát khỏi vùng ô nhiễm, rồi lại liều mạng đi suốt một ngày đêm, cuối cùng cũng đến được chân tường thành của Khu Hi Vọng.

Nhưng lần này, đội Huyền Tinh phải đi tới khu ô nhiễm số 3—vùng đất hoang phía đông, hoàn toàn ngược lại với lần trước. Đây cũng là khu vực cách Khu Hi Vọng xa nhất.

Lương Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển. Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng với tốc độ lái xe của Thi Như, họ vẫn có thể đến nơi trước khi màn đêm buông xuống. Khi đó, đội chắc chắn sẽ nghỉ lại trên vùng đất hoang một đêm. Địa hình nơi đây ít nguy hiểm hơn so với các khu ô nhiễm sâu bên trong, vì thế, ít nhất cho đến sáng mai, cô vẫn chưa có cơ hội thực hiện nhiệm vụ của mình.

Nghĩ vậy, Lương Nhiên quyết định thư giãn một chút.

Cô tìm nút điều chỉnh ghế, hạ thấp tựa lưng để có tư thế thoải mái hơn, nửa nằm trên ghế xe, chăm chú quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Quang cảnh vùng hoang mạc lướt nhanh qua mắt cô, vẫn không khác những gì cô nhớ—một vùng đất đỏ thẫm khô cằn, những mảnh quần áo rách nát bị chôn vùi nửa dưới lớp bụi, cùng với các bộ phận của súng ống rơi rải rác khắp nơi.

Duy chỉ có một điểm khác biệt: màu đất càng đi xa càng đậm, từ đỏ thẫm chuyển dần sang sắc đen âm u.

Nhìn một lúc, cô bắt đầu thấy nhàm chán, liền thu hồi ánh mắt, đảo mắt nhìn quanh khoang xe. Ngoại trừ Thi Như vẫn đang tập trung lái, những người khác đều đang chăm chú vào thiết bị liên lạc cá nhân, không biết đang làm gì.

Lương Nhiên chợt nhớ ra sáng nay mình mới sạc đầy pin thiết bị mà vẫn chưa mở máy. Cô liền bật nó lên, định vào diễn đàn tìm chút tin tức giết thời gian.

Nhưng vừa đăng nhập tài khoản, một loạt thông báo bật lên trong hộp thư.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play