Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________ 

“Quý Thiền.”

Giọng nói cao vút và the thé vang lên. “Tôi là Quý Thiền, bà nội của Tống Thần Ái, đồng thời cũng là đội trưởng đội Huyền Tinh.”

Lương Nhiên sững sờ mất mấy giây.

Thực ra ngay khi nhìn thấy trang bị chiến đấu của cô bé, cô đã có suy đoán. Nhưng cô lại nghĩ Quý Thiền chỉ là một lao động trẻ em thuộc đội ngũ nào đó trên xe. Cô từng xem qua video tác chiến của Huyền Tinh đội. Dù Quý Thiền chưa từng lộ mặt, giọng nói của cô bé lại rất rõ ràng – sắc nhọn, thanh mảnh, khác hẳn giọng một đứa trẻ.

Hóa ra, đó là vì giọng em ấy vẫn còn trong giai đoạn vỡ giọng.

Lương Nhiên còn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói ban nãy, bên kia Tống Thần Ái đã bật dậy, tức giận quát lớn:

“Quý Thiền! Cô không thể nói một câu mà không nhắc đến tên tôi sao?”

“Bà nội tôi chết rồi! Nhắc lại bao nhiêu lần cũng không thay đổi được đâu!”

Tống Thần Ái cười vô cùng đắc ý: “Ha ha ha, cứ nói bừa đi, chắc chú của cô cũng sớm toi đời rồi nhỉ?”

Quý Thiền lập tức né người sang một bên. Không biết vì lý do gì, mỗi lần hai người này gặp mặt là như thể có mối thù diệt tộc từ kiếp trước, vừa nhìn nhau là đôi mắt đã đỏ ngầu.

“Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào tôi!”

Quý Thiền giơ chân, nhắm thẳng vào đầu gối Tống Thần Ái mà đá. Cô bé là một biến dị giả cấp S về sức mạnh, lực chân mạnh gấp mấy lần Tống Thần Ái. Nhưng Tống Thần Ái chẳng hề né tránh, chỉ hếch cằm lên, cứng đầu gồng người đối chọi lại.

Nếu cú đá đó thực sự rơi trúng, Tống Thần Ái không chỉ đơn giản bị trật khớp, mà xương cốt chắc chắn sẽ gãy. Cuối cùng vẫn là Thi Như ra tay, nhanh chóng kéo Tống Thần Ái sang một bên, khiến cú đá của Quý Thiền rơi vào khoảng không.

Tống Thần Ái khiêu khích liếc Quý Thiền một cái. Thi Như lạnh giọng nhắc nhở: “Tống Thần Ái, bà của cô vẫn còn sống, sức khỏe còn rất tốt. Đừng có vì muốn thắng mà bịa đặt đủ thứ.”

Lương Nhiên lập tức cúi đầu xuống, Vu Nhược Tử cũng cắn chặt môi, suýt nữa không nhịn được bật cười.

“Hiếu thảo ghê.” Quý Thiền cười lạnh, tháo chiếc rương lớn trên lưng xuống, rồi ngồi xuống ngay phía trước Lương Nhiên.

Bị nói không lại, Tống Thần Ái thẹn quá hóa giận, quay sang trừng Thi Như, giọng đầy bực bội: “Nhà tôi nuôi cô như vậy đấy hả? Cả ngày chỉ biết giúp người ngoài dìm tôi xuống?”

Thi Như không nói gì, chỉ lặng lẽ trở về chỗ ngồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không gian bên trong xe lập tức chìm vào im lặng.

Lương Nhiên nhớ lại lúc nãy Quý Thiền chủ động bắt chuyện với mình, liền đứng dậy, hơi cúi người về phía cô bé, khẽ nói: “Tôi là Lương Nhiên, từ giờ sẽ phụ trách ghi chép dữ liệu dị chủng và lên phương án tác chiến cho đội Huyền Tinh.”

Quý Thiền nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cô.

Khi không lên tiếng, môi cô bé mím chặt thành một đường thẳng, hàng chân mày cũng nhíu lại, cả người toát lên một vẻ lạnh lùng và gai góc không phù hợp với độ tuổi.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lương Nhiên chợt nhớ—mới hai tháng trước, Quý Thiền vẫn còn là một công dân hạng ba.”

Dựa vào dáng người và thể trạng gầy yếu hiện tại của cô bé, có thể đoán rằng Quý Thiền không chỉ xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, mà còn sống trong điều kiện vô cùng khắc nghiệt. Cơ thể vốn đã bị suy nhược từ lâu, dù giờ có ăn uống đầy đủ hơn thì trong thời gian ngắn cũng không thể nào hồi phục được, làn da vẫn xanh xao vàng vọt.

“Quản tốt chính mình đi”, Một lát sau, Quý Thiền lên tiếng, giọng đầy lạnh nhạt. “Đừng để bị giết là đã giúp ích cho cả đội rồi.”

Lương Nhiên không chắc đó có phải là một cách quan tâm khác lạ hay không, nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều. Cô đáp đơn giản: ‘Ừm’ rồi trở lại chỗ ngồi.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã là 8 giờ 10 phút.

Lương Nhiên nhìn đồng hồ, quay sang hỏi Vu Nhược Tử: “Không phải 8 giờ xe chạy sao?”

Vu Nhược Tử giải thích: “Quy định là như vậy, nhưng nếu chưa đủ thành viên, xe sẽ không khởi hành.”

Lương Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Chờ thêm hai phút nữa, thành viên cuối cùng của đội rốt cuộc cũng chậm rãi xuất hiện.

Tùy Nguyệt Sinh xách theo hòm thuốc, dáng vẻ lười nhác bước dọc theo hành lang. Cửa xe đóng sập ngay sau lưng anh ta, báo hiệu chuyến đi đã bắt đầu.

Anh ta tiến vào khu vực của đội, quét mắt nhìn một lượt, rồi chậm rãi cúi đầu, có vẻ hơi tiếc nuối: “Sao yên ắng vậy? Mới đánh nhau xong à?”

Không ai buồn trả lời.

Anh ta vẫn giữ vẻ hững hờ, lười biếng tiếp tục nói: “Tiếc quá, đánh lại lần nữa được không?”

Tống Thần Ái hừ một tiếng đầy khinh bỉ: “Suốt ngày đùa cợt rẻ tiền như vậy, im lặng một chút không ai nghĩ anh bị câm đâu.”

Tùy Nguyệt Sinh lập tức bật cười, nhún vai, rồi vừa huýt sáo vừa tiến lại gần chỗ Lương Nhiên.

Lương Nhiên ngước mắt nhìn, nuốt nốt miếng nắm cuối cùng trong miệng, chạm phải ánh mắt anh ta.

Người trước mặt có mái tóc dài màu đen buộc cao thành đuôi ngựa. Dáng người anh ta cao ráo, làn da trắng cực kỳ nổi bật. Ngũ quan sắc sảo với đường nét tinh tế. Đôi mắt đào hoa lấp lánh, khiến ai nhìn cũng có cảm giác thâm tình và dịu dàng.

Nhưng càng đẹp trai bao nhiêu thì những lời anh ta nói ra càng đáng ghét bấy nhiêu.

“Cô là nghiên cứu viên mới tới đúng không? Nhìn có vẻ sống dai hơn người trước.”

Nghiên cứu viên trước đó của Huyền Tinh đội vừa mới chết không lâu. Lương Nhiên không chỉ biết chuyện này, mà còn biết rất rõ người đó đã chết như thế nào.

Cô im lặng nhìn Tùy Nguyệt Sinh vài giây, sau đó dời mắt đi, nhưng anh ta thì thản nhiên tự tiện ngồi xuống ngay phía sau cô.

“Muốn biết nghiên cứu viên trước chết thế nào không?” Giọng anh ta đầy vẻ thích thú.

Lương Nhiên đáp gọn: “Không muốn.”

Nhưng Tùy Nguyệt Sinh chẳng quan tâm đến sự từ chối của cô, cứ tiếp tục: “Lần trước chúng tôi bắt một con nhân ngư biến dị, nó cực kỳ xảo quyệt. Cô biết vết nứt nhân ngư chứ? Loại dị chủng này nhìn thì ngu ngốc đáng thương, nhưng lại có thể giả chết. Cái tên nghiên cứu viên trước tưởng rằng nó đã chết, bất chấp chúng tôi cảnh báo, liền xông thẳng tới ——”

Lương Nhiên không chờ anh ta nói hết câu, tiếp lời: “Thế là anh ta bị dị chủng cuốn vào lồng ngực, hơn trăm chiếc răng sắc nhọn cùng lúc cắn xé, trong chớp mắt bị nghiền nát thành mảnh vụn. Con dị chủng ăn quá hào hứng, còn nhổ bãi thịt vụn đó lên người một ai đó.”

Tùy Nguyệt Sinh đang hào hứng kể dở thì bỗng chững lại.

Lương Nhiên hơi cau mày, tỏ vẻ như đang cố nhớ lại.

“Nhưng tôi lại quên mất là nó đã phun thịt vụn lên ai rồi. Anh có biết là ai không?”

_______

Editor: Dừa lòng tui lém, đáp quá là hay đi chị ơiii ✪ ω ✪

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play