Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Vu Nhược Tử hiển nhiên đã quá quen với kiểu sai bảo của Tống Thần Ái, cúi đầu lục trong ba lô rồi lấy ra hai túi đồ. Một làn hơi ấm mang theo mùi sữa thoang thoảng lập tức tỏa ra.

Lương Nhiên không kìm được mà liếc mắt nhìn sang, tò mò muốn biết thứ gì có hương thơm hấp dẫn đến vậy. Kết quả, cô nhìn thấy một túi đựng năm, sáu viên bột trắng tròn trịa, thoạt nhìn giống bánh gạo nếp, còn túi kia thì chứa những miếng táo nhỏ đã được cắt sẵn.

Cô chớp mắt hai lần.

Cô không nhịn nổi, cô đã uống dịch dinh dưỡng suốt ba năm qua, loại thức ăn nóng hổi bình thường này mỗi lần nhìn thấy đều khiến cô cảm giác như đang mơ màng trong ảo ảnh.

Vu Nhược Tử đưa cả hai túi cho Tống Thần Ái, đối phương không khách sáo chút nào, lập tức nhận lấy. Cô ta cúi đầu ngửi ngửi, hít sâu một hơi đầy thỏa mãn, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng.

“Cô tiến bộ nhanh đấy, sau này có thể làm đầu bếp cho tôi.” Vừa nói, Tống Thần Ái vừa nhón lấy một chiếc bánh gạo, nhét thẳng vào miệng. Miệng đầy thức ăn khiến giọng nói cô ta trở nên mơ hồ. “Có điều không đủ ngọt, lần sau bỏ thêm đường.”

Vu Nhược Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Tống Thần Ái một hơi ăn liền ba cái, sau đó liếc nhìn túi táo với vẻ không mấy hào hứng. Cuối cùng, cô ta tiện tay ném lại túi bánh và cả số táo còn lại vào lòng Vu Nhược Tử, giọng đầy ghét bỏ: “Tôi không thích ăn cái này, quá rẻ tiền. Sau này mang thứ khác đi.”

Cô ta bắt chéo chân, dựa vào ghế một cách vương giả, khoan thai ra lệnh: “Tôi thích ăn mâm xôi, nếu không mua nổi thì bảo người mang đến nhà cô mỗi ngày.”

“Nhớ chọn loại tươi nhất cho tôi, rửa sạch sẽ, cắt đẹp đẽ, phần dư thì cứ vứt đi là được.”

Lương Nhiên không nhịn được mà quay sang nhìn chằm chằm Tống Thần Ái.

Cô cũng muốn làm công việc này!

Phải biết rằng, trong thời buổi mạt thế, rau củ và trái cây tươi còn quý hơn cả nhiều loại thuốc đắt tiền. Ngay cả công dân cấp cao cũng chỉ có thể thỉnh thoảng ăn vài lần mỗi tháng. Mà giờ đây, chỉ cần động tay chuẩn bị trái cây cho Tống Thần Ái trong vài phút, phần còn lại có thể tự mình ăn… Cô hoàn toàn có thể làm việc này!

Nghĩ đến đây, Lương Nhiên lập tức hướng ánh mắt mong chờ về phía Vu Nhược Tử.

Cô hy vọng Vu Nhược Tử sẽ cảm thấy bản thân bị xúc phạm, sau đó cự tuyệt một cách dứt khoát. Như vậy, cô sẽ có cơ hội giành lấy công việc này.

Nhưng Vu Nhược Tử rõ ràng không phải kẻ ngốc. Cô ấy không những không từ chối mà còn lập tức chia sẻ địa chỉ nhà mình cho Tống Thần Ái.

Lương Nhiên: … Ôi.

Cô thất vọng thu lại ánh nhìn, tiếp tục dõi theo phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Dưới ánh sáng của mặt trời nhân tạo, tòa nhà trung ương trắng muốt trông sạch sẽ đến mức gần như vô trùng, như thể nó có thể thanh lọc mọi ô uế trên thế gian. Cách đó vài trăm mét là giáo đường, bề ngoài phủ sắc vàng nhạt, trên đỉnh cao nhất vẽ một hình mặt trời tỏa sáng, biểu tượng của tín ngưỡng dẫn dắt con người đến ánh sáng.

Cô vừa quan sát không lâu, bên cạnh đã vang lên tiếng nhai nhỏ nhẹ. Vu Nhược Tử bắt đầu ăn sáng. Lương Nhiên rất muốn làm ngơ, nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được liếc sang.

Chiếc bánh gạo nếp trong tay Vu Nhược Tử kéo thành một sợi dài, óng ánh, mềm dẻo…

Nhìn ngon quá, thơm quá, đáng giận quá.

Cô cố gắng dịch người sang một bên, quay lưng lại với Vu Nhược Tử, dồn hết sự tập trung ra ngoài cửa sổ. Nhưng vừa mới điều chỉnh tư thế ngồi xong, góc áo đã bị ai đó khẽ kéo nhẹ.

Lương Nhiên quay đầu: “?”

Vu Nhược Tử chìa một chiếc bánh gạo ra trước mặt cô, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chị đã ăn sáng chưa? Em ăn không có hết, ăn cùng em nha.”

Lương Nhiên do dự một chút, nhưng rồi vẫn nhẫn tâm gạt bỏ cám dỗ, dứt khoát từ chối: “Chị không ăn.”

Vu Nhược Tử mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền hiện ra. Cô ấy không ép, chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc bánh vào tay Lương Nhiên, rồi đổi chủ đề: “Cánh tay chị còn đau không?”

Lương Nhiên thành thật đáp: “Chị không mong manh như vậy, đã khỏi rồi.”

“Vậy thì tốt.” Vu Nhược Tử cười rộ lên.

“Thần Ái tuy hơi nóng nảy, nhưng vừa rồi chắc chắn không cố ý đụng mạnh đến mức làm trật khớp đâu… Những người có gen biến dị về sức mạnh thường hay như vậy, đôi khi không kiểm soát được lực tay,” cô ấy giải thích, rồi nói thêm, “Hơn nữa, cô ấy rất hào phóng, trang bị trong đội hầu hết đều do cô ấy bỏ thêm tiền nâng cấp. Trước đây chị Thi Như gặp rắc rối, cũng là cô ấy tìm người giúp giải quyết.”

“Ừm.” Lương Nhiên cúi đầu, chuyên tâm nhấm nháp chiếc bánh trong tay.

Thấy cô không có ý tiếp tục chủ đề này, Vu Nhược Tử đổi hướng câu chuyện về mình:

“Chị cao bao nhiêu vậy? Vừa gặp đã làm em giật mình, cảm giác chỉ thấp hơn chị Thi Như một chút.”

“1m76.”

Vu Nhược Tử “woa” một tiếng đầy ngạc nhiên: “Em biết ngay mà, may mà còn có Quý Thiền thấp hơn em, nếu không chắc em sẽ buồn đến chết mất.”

Lương Nhiên: “… Ồ.”

Cô không quen đứng quá gần công dân hạng nhất, lúc nào cũng có cảm giác sẽ bị họ đấm cho một cú, nhưng cũng không tiện tỏ ra quá kháng cự, nên chỉ có thể thỉnh thoảng phụ họa vài câu.

Vài phút sau, khi Lương Nhiên đang cúi đầu xem thời gian, Vu Nhược Tử bỗng nhiên im bặt.

Một bóng người nhỏ bé dừng ngay trước mặt cô.

Lương Nhiên hoang mang ngẩng đầu, nhận ra đó là một cô bé chừng mười ba, mười bốn tuổi.

Cô bé gầy nhẳng, làn da ngăm đen, vóc dáng cực kỳ nhỏ bé, trông thiếu dinh dưỡng đến mức nghiêm trọng. Nhìn lướt qua, Lương Nhiên đoán cô bé chắc còn chưa cao đến một mét rưỡi.

Tương phản hoàn toàn với vóc dáng nhỏ bé của cô bé là một chiếc rương màu đen cao gần hai mét, kèm theo một vali xách tay hơn một mét. Sự chênh lệch quá lớn khiến cô bé trông như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm mất thăng bằng, lúc nào cũng trong trạng thái chực chờ đổ xuống.

“Em là…?” Lương Nhiên quan sát cô gái nhỏ một lúc, khẽ nhíu mày. “Có chuyện gì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play