Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Thời gian trôi qua rất nhanh. Lương Nhiên vội vã đẩy nhanh tốc độ, vừa kịp đến trạm tàu cấp S trước giờ xuất phát ba phút.

Tuyến đường sắt này nằm ngay phía sau sảnh chính của trung tâm hành chính. Tàu chạy thẳng một mạch không có điểm dừng, chỉ di chuyển giữa hai trạm: trung tâm và cổng chính của Khu Hi Vọng. Vì lý do an ninh nên chỉ có ba nhóm đối tượng được phép sử dụng tuyến đường này: các đội săn giết dị chủng, công dân từ cấp A trở lên và những nhân vật có thân phận quan trọng cùng gia đình họ.

Đây là lần đầu tiên cô đi trên chuyến tàu cấp S. Chưa kịp cảm thán về thiết kế tinh xảo và vẻ ngoài hào nhoáng của nó, cô đã phải vội vàng xuống tàu rồi nhanh chóng chạy về phía sau trung tâm hành chính. Từ xa, cô nhìn thấy hai người đang đứng trước điểm tập hợp.

Họ mặc cùng loại đồ bảo hộ tác chiến giống cô. Một người trông khoảng ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, vóc dáng cao lớn, phải cao hơn 1m80. Cô ta khoanh tay đứng yên một chỗ, mái tóc đen dài xõa thẳng xuống lưng, đôi mắt xanh thẳm sâu hút, ánh nhìn sắc bén đầy áp lực.

Người còn lại có lẽ chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi. Khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt sáng trong sau cặp kính gọng đen. Mái tóc nâu xoăn tự nhiên bay tán loạn trong gió. Bên cạnh người phụ nữ cao lớn, cô gái trông có vẻ thấp bé hơn hẳn, nhưng thực tế cũng cao tầm 1m60 trở lên. Nhìn thần thái của cô ấy có vẻ hơi lo lắng, đôi mắt đảo quanh không yên, dường như đang cố tìm kiếm gì đó.

Dựa vào ngoại hình và đặc điểm, Lương Nhiên có thể đoán được danh tính của họ. Người cao lớn là Thi Như, một biến dị giả thuộc hệ tốc độ cấp B+, sở trường là chiến đấu cận chiến với song đao. Còn cô gái nhỏ hơn là Vu Nhược Tử, người sở hữu cả hai biến dị gien thuộc hệ tái sinh và tăng cường giác quan, cấp A+.

Có lẽ do vóc dáng và khí chất tạo ra cảm giác khác biệt, dù cấp độ gien không cao bằng, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thì Thi Như vẫn có vẻ áp đảo hơn Vu Nhược Tử. Điều đó cũng hợp lý thôi—bởi vì Vu Nhược Tử thuộc nhóm gien hỗ trợ. Cô ấy không thể so sánh với những người đã lăn lộn giữa bầy dị chủng để sống sót. Họ thuộc về hai thế giới khác nhau.

Dựa trên kinh nghiệm của bản thân, Lương Nhiên cảm thấy dù những cô gái dịu dàng đáng yêu rất tốt, nhưng cô vẫn thích những người như Thi Như hơn—một người lạnh lùng, mạnh mẽ, có thể chiến đấu, có thể bảo vệ đồng đội, tạo cảm giác an toàn tuyệt đối.

Nhìn đồng hồ, cô thấy chỉ còn chưa đầy một phút. Vội vàng lau mồ hôi trên trán, cô chỉnh lại trang phục rồi bước nhanh về phía họ, cất giọng chào: “Chào hai người, tôi suýt nữa đến muộn. Tôi là—”

Cô chưa kịp nói hết câu, Thi Như đã ngắt lời, giọng lạnh lùng: “Không cần tự giới thiệu.”

Nói xong, cô ta thản nhiên lướt qua người Lương Nhiên, lên thẳng tàu mà không thèm ngoái đầu lại.

Lương Nhiên: “……”

Vu Nhược Tử có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Em biết chị… Lương Nhiên, đúng không? Nhanh lên xe đi, Em giữ chỗ giúp chị rồi!”

Dưới sự dẫn dắt của Vu Nhược Tử, Lương Nhiên đi đến cổng soát vé của tuyến tàu, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào hệ thống quét kiểm tra.

“Đinh!”

Một âm thanh quen thuộc vang lên, sau đó là giọng nói điện tử trầm đều của hệ thống:

“Công dân hạng ba Lương Nhiên, đang tiến hành quét vé… Kiểm tra tư cách lên tàu cấp S…”

Mỗi lần sử dụng tuyến đường sắt cấp A, cô đều bị xử lý theo cách này chỉ vì cấp bậc gien thấp hơn. Lương Nhiên đứng chờ mười mấy giây, cho đến khi đèn báo “Kiểm tra thành công” sáng lên, cô mới bước tiếp, nét mặt vẫn không thay đổi khi đi qua cổng.

Cô đã quen rồi nhưng Vu Nhược Tử lại tỏ ra áy náy thay.

“Chị… Chị mỗi lần đều phải chờ như vậy sao?”

Lương Nhiên gật đầu. Cô vừa bước lên xe, phía sau Vu Nhược Tử cũng đi theo, quá trình quét vé của cô ấy thậm chí chưa đến nửa giây.

“Không sao đâu.” Vu Nhược Tử khẽ nói, “Em sẽ phản ánh lại. Thành viên đội săn dị chủng không nên bị kiểm tra như thế này, không cần xét cấp bậc gien, chỉ cần quét mặt là qua.”

Lương Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt vô thức dừng lại trên mái tóc xoăn mềm mại của Vu Nhược Tử.

Một công dân hạng nhất mà lại cư xử như vậy sao?

Có lẽ cô ấy cũng giống những người trước đây, đang cố chơi trò “bạn tốt” với cô. Nếu thật sự tin vào điều đó, sau này chắc chắn cô sẽ trở thành trò cười cho người ta suốt nhiều năm trời.

Cô đã từng có kinh nghiệm đau thương, thế nên lúc này cô vô cùng cảnh giác.

“Ghế ở đâu vậy?” Cô hỏi.

Vu Nhược Tử chỉ về hai chỗ ngồi bên phải, sát cửa sổ: “Bên đó, em đã đặt chỗ trước. Chúng ta ngồi cùng nhau được không?”

Lương Nhiên gật đầu, vừa định bước tới thì phía sau bỗng vang lên một tiếng “Hừ” đầy khó chịu.

Âm thanh cực kỳ mất kiên nhẫn.

Cảnh giác lập tức bừng lên trong cô. Cô chưa kịp tránh, bờ vai đã bị ai đó va mạnh vào.

“Bộp!”

Cả người cô lảo đảo lùi lại hai bước. Không kịp giữ thăng bằng, cô vô thức vươn tay muốn bám vào tay vịn nhưng không chạm tới được. Kết quả là cánh tay bị kẹt giữa hai ghế, đau đến mức cô hít một hơi lạnh.

Đây là....

Cô cố xoa dịu cơn đau rồi ngẩng đầu nhìn lên.

Không xa phía trước, người đang đứng đó chính là cô gái tóc vàng mặc lễ phục tôn giáo mà Lương Nhiên từng thấy trong video.

Thông tin về cô ta nhanh chóng lướt qua trong đầu cô.

Tống Thần Ái, con gái đương nhiệm của Đại Giáo chủ, biến dị giả thuộc hệ sức mạnh, cấp bậc B+, vũ khí sử dụng là một cây rìu khổng lồ.

Trong lòng Lương Nhiên bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.

Đây mới là kiểu cư xử của công dân hạng nhất mà cô quen thuộc—lên mặt thị uy, ra oai phủ đầu. Trước đó Vu Nhược Tử lại quá mức hòa nhã khiến cô có phần không quen.

Nhưng chẳng bao lâu cô cũng không còn tâm trí để quan sát Tống Thần Ái nữa.

Vì tay phải của cô, hiện tại hoàn toàn không còn chút sức lực nào, dường như đã bị trật khớp.

Lương Nhiên: "......"

Không phải chứ, cô có cần mất mặt đến mức này không?

Cô nhíu mày, hơi bất lực cử động cánh tay còn lành lặn, rồi dứt khoát nắm lấy cánh tay phải, dùng sức bẻ mạnh một cái —

“Cụp.”

Âm thanh khớp xương trở lại vị trí vang lên rõ ràng.

Thi Như, người vẫn nhắm mắt dưỡng thần từ nãy đến giờ, cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Tống Thần Ái chớp mắt một cái đầy kinh ngạc: “Mỗi thế mà cô cũng trật khớp được á?”

Nhưng vẻ mặt cô ta nhanh chóng trở lại thái độ khinh thường như cũ: “Đồ cùi bắp.”

“Đúng là đồ cùi bắp.”

“Bảo sao chị Nguyễn Mai nói cô…”

Câu nói còn chưa dứt thì bỗng dưng cô ta im bặt.

Không nói tiếp, cũng không có ý định giải thích, chỉ ngẩng cằm lên, có vẻ như đang chờ Lương Nhiên truy hỏi.

Nhưng Lương Nhiên chẳng thèm bận tâm đến lời mỉa mai đó. Cô thấy mức độ công kích cũng chỉ đến vậy, nghe xong rồi thôi. Thế là cô chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi thản nhiên đi về phía chỗ ngồi, hoàn toàn không phản ứng lại cái nhìn đánh giá của Tống Thần Ái.

Tống Thần Ái nhíu mày: “Cô…”

Cô ta đột nhiên quay sang Vu Nhược Tử: “Thêm một đứa nhu nhược, đúng là hợp với cô đấy.”

Cô ta vươn vai không tiếp tục chủ đề nữa, lười biếng nói: “Thôi bỏ đi, tôi đói quá. Cô có mang bữa sáng cho tôi không?”

________

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Nhiên: Mình là hạt cơm nhỏ nhoi trôi giữa dòng đời.

Tính cách của những người này đều chịu ảnh hưởng từ vị trí và hoàn cảnh sống. Đa phần họ lớn lên với địa vị xã hội cao, được dạy dỗ theo những kiểu khác nhau, gia đình cũng chẳng giống nhau, thế nên ít nhiều gì cũng có vài khuyết điểm. Nhưng rồi ai cũng có quá trình trưởng thành của riêng mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play