Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Lương Nhiên đã chứng kiến quá nhiều cái chết.
Cô chán ghét nó, cô căm hận sự ra đi liên tục của những người xung quanh. Những người cô ghét, những kẻ phiền phức, những người cô trân trọng, những ai cô từng âm thầm yêu mến—tất cả đều lần lượt không ngừng biến mất.
Lâm Bách rõ ràng thuộc về nhóm đầu tiên.
Thế nên cô không cảm thấy đau buồn hay tiếc thương, nhưng nếu nói cô thấy vui vẻ thì cũng không hẳn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể đưa ra một kết luận—nếu như Lâm Bách có cơ hội vào Viện Nông Thực thì tốt rồi. Nếu thế, cậu ta sẽ không xuất hiện ở viện nghiên cứu, không làm vướng chân vướng tay, không gây ra bi kịch, không khiến ai phải chết oan. Hơn nữa cậu ta có thể trồng hoa, rất nhiều loài hoa. Cô cũng rất thích hoa.
Nửa phút sau, Lương Nhiên dừng chân trước phòng thí nghiệm của bà lão. Trên cửa có một tấm biển kim loại, khắc tên người chủ của căn phòng—Trương Chi Mạn.
Cô gõ cửa.
“Ngài có ở trong không?”, cô nhẹ nhàng hỏi.
Chỉ chờ một lát bên trong liền vang lên tiếng bước chân. Nhịp bước không nhanh, già nua mà thong thả. Lương Nhiên kiên nhẫn đứng đợi cho đến khi cánh cửa chậm rãi mở ra.
“Con đến rồi à.”
Bà lão dường như đã đoán trước cô sẽ đến nên không hề tỏ ra bất ngờ. Bà nghiêng người, nhẹ nhàng ra hiệu cho cô bước vào.
Phòng thí nghiệm của bà vẫn y như lần trước cô tới. Hẳn là bà vẫn đang sắp xếp tài liệu trước khi cô đến. Trên bàn chất đầy tài liệu, có ba bốn cuốn sách đang mở, những trang giấy dày cộm xếp thành từng chồng. Tuổi tác cao không cho phép bà tiếp tục giải phẫu dị chủng, nhưng tri thức trong đầu bà vẫn vô cùng quan trọng. Hiện tại bà chủ yếu đảm nhiệm việc biên soạn tài liệu về các loài dị chủng.
Lương Nhiên lướt mắt qua bàn làm việc. Trên những trang giấy phủ đầy nét chữ ngay ngắn và thanh thoát.
“Con làm phiền ngài rồi.”
“Không sao.” Trương Chi Mạn khẽ ho vài tiếng, lắc đầu, chậm rãi nói: “Bình thường chẳng ai đến đây cả. Con chịu đến thăm ta…” Bà lại ho khan, lần này kéo dài hơn, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói. “đã rất tốt rồi, ta có cảm giác như mình trẻ lại vậy.”
Bà không nói gì thêm mà tiến tới bàn làm việc, lấy ra một tập tài liệu đã được sắp xếp cẩn thận rồi đưa cho Lương Nhiên.
“Chủ thành muốn viện nghiên cứu biên soạn một cuốn Bách khoa toàn thư về dị chủng càng chi tiết, càng toàn diện càng tốt. Ta phụ trách chỉnh lý một phần. Đây là tư liệu ta vừa tổng hợp gần đây, con có muốn xem thử không?”
Lương Nhiên thoáng sững người, cô có chút khó hiểu.
Cô không hiểu tại sao bà lão lại nói với mình chuyện này. Loại công việc như thế không quá nặng nhọc nhưng có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng. Chỉ cần hoàn thành tốt thì tên tuổi của người biên soạn sẽ được nhiều người biết đến. Trước đây cô chưa từng tiếp xúc với dạng công việc này, sau này lại càng không có cơ hội.
Dù vậy Lương Nhiên vẫn nhận lấy tài liệu từ bà. Vừa liếc qua vài trang đầu tiên, cô lập tức sững người.
Trên giấy rõ ràng là những báo cáo cô từng gửi đi, bao gồm thông tin về các loại dị chủng và những đề xuất tiêu diệt chúng. Cô nhớ rất rõ những tư liệu này—chúng đều là những nội dung từng bị các nghiên cứu viên khác đánh giá là "vô giá trị" rồi tự ý loại bỏ.
Vậy mà bây giờ chúng lại xuất hiện nguyên vẹn trên những trang giấy này, nhưng phần ký tên nghiên cứu viên lại là Trương Chi Mạn.
Cô ngẩng đầu, định mở miệng nói gì đó, nhưng bà lão chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, ra hiệu không cần lên tiếng.
Lúc ấy cô mới chợt hiểu—trong phòng thí nghiệm này có gắn thiết bị theo dõi. Không phải chuyện gì cũng có thể nói ra.
“Ngài…” Cô nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu.
Bà lão cất giọng chậm rãi, nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện bình thường. “Người ban đầu phải đi theo đội Huyền Tinh vào khu ô nhiễm chính là ta. Đó là điều kiện ta đã thỏa thuận với viện nghiên cứu, đổi lại, ta được tham gia biên soạn tư liệu về dị chủng.” Bà ho khan mấy tiếng, cố gắng lấy lại hơi thở rồi tiếp tục. “Viện nghiên cứu thấy ta vẫn còn khả năng chỉnh lý tài liệu, nên dù người thay thế ta đi theo họ thành con... họ vẫn để ta tiếp tục làm. Dù sao, ta cũng đã tận tâm tận lực cho nơi này suốt năm mươi năm rồi.”
Giọng bà dần nhỏ lại, bà cúi thấp đầu thì thầm thật khẽ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
“Con gái à, hãy lưu trữ cẩn thận những bản ghi âm giọng nói của mình, lưu càng nhiều càng tốt rồi giấu thật kỹ.”
“Những ngày qua ta đã đọc qua tất cả những ghi chép công việc của con, chép lại toàn bộ nội dung một cách hoàn chỉnh. Ta dự định sẽ đưa vào cuốn sách này những tài liệu chưa từng được công bố, nhưng tạm thời sẽ để tên ta trên đó.”
“Đợi đến khi sách hoàn thành, con hãy lấy ra những bản ghi âm ban đầu, để mọi người đều biết những phần này là do con nghiên cứu. Họ sẽ hiểu con là một nghiên cứu viên xuất sắc dường nào.”
Lương Nhiên ngỡ ngàng nhìn bà lão, không tin nổi vào tai mình.
“Vậy… còn thành tựu của ngài thì sao ạ?”
Phải biết rằng khi những tư liệu này được công bố, cái tên trên đó sẽ là Trương Chi Mạn. Nếu đến lúc đó, cô lấy bằng chứng ra tuyên bố đây là công trình của mình, danh tiếng của bà sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
“Ta nào có quan tâm đến danh tiếng.”
Bà lão nheo mắt, gương mặt hiền từ bỗng nhiên trở nên thanh thản, tựa như đang tận hưởng ánh nắng dưới bầu trời mùa thu.
“Ở cái tuổi này, ta chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa. Người chết rồi thì danh tiếng cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
Bà khẽ cười.
“Con vẫn còn trẻ, con không thể bị chôn vùi.”
Lương Nhiên im lặng vài giây, rồi đột nhiên nói:
“Theo con được biết, nghiên cứu của ngài cũng đã bị cướp đoạt rất nhiều lần.”
“Con có đầy đủ hồ sơ lưu trữ tất cả nghiên cứu của mình. Nếu đã muốn công khai, con thà công khai cả những công trình của ngài, những gì đã bị người khác lấy mất và công bố dưới tên họ.”
Bà lão giật mình, vội vã xua tay.
“Đừng, đừng.”
Bà lão vội vàng ngăn lại, cơn ho chợt trở nên dữ dội hơn. Lương Nhiên lập tức tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng bà rồi nhanh chóng rót một cốc nước đưa tới. Uống xong bà lão lại tiếp tục, giọng nói đầy lo lắng:
“Ta chỉ là một công dân hạng ba, nếu con lên án công khai thì ta cũng chẳng lo bị trả thù. Chủ thành không quan tâm ta sống chết thế nào. Nhưng những kẻ kia đều là công dân hạng nhất, phía sau ai cũng có thế lực lớn. Không những lời của con sẽ bị bóp nghẹt, mà con còn bị vu vạ đủ điều, sẽ chẳng ai tin con đâu.”
“Đừng làm chuyện dại dột, con gái.”
Lương Nhiên khẽ lắc đầu.
Cô không ngu ngốc đến mức đi tố cáo công dân hạng nhất, càng không đời nào tố cáo bà lão. Nhưng bà chỉ có ý tốt, nếu cô thẳng thừng từ chối ngay lúc này cũng không hay, nên đành chuyển chủ đề:
“Không bàn chuyện này nữa. Hôm nay con đến để từ biệt.”
“Tám giờ con phải xuất phát đến khu ô nhiễm. Chúc ngài sức khỏe dồi dào.”
“Con đi đây.”
Bà lão vội nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn chưa đầy nửa tiếng, liền đẩy xấp tài liệu trong tay về phía cô, giọng nói cũng trở lại bình thường:
“Giúp ta xem lại trang thứ hai, ta không nhớ rõ nhiệt độ ghi trong đó có chính xác không. Con kiểm tra giúp xem có sai sót gì không.”
Lương Nhiên lập tức hiểu rằng trang thứ hai chứa thông tin quan trọng. Cô đáp ngay:
“Được ạ.”
Vừa dứt lời, cô mở ngay trang thứ hai cẩn thận đọc.
Một hàng chữ đập vào tầm nhìn của cô:
“Con gái, ta biết con cố tình để bị thương.”
Đồng tử Lương Nhiên co rút, cô theo bản năng lướt nhanh xuống những dòng tiếp theo.
“Con giống hệt cô bé mà ta từng gặp từ rất lâu trước kia. Có lẽ cha mẹ và chị gái đã kể con nghe về thế giới trước tận thế chăng? Ta đoán chắc là vậy. Ta luôn biết con không muốn vào tử *, nhưng ta không ngờ con lại quyết tuyệt đến mức này.
Như vậy cũng khá tốt, chỉ những ai đủ tàn nhẫn với chính mình mới có thể sống sót tốt hơn.
Vì con mà dạo gần đây ta thường xuyên mơ thấy những ký ức cũ, khoảng thời gian ấy thực sự rất hạnh phúc.”
Lương Nhiên siết chặt tờ giấy trong tay.
Bàn tay gầy guộc của bà lão nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô, ra hiệu cô tiếp tục đọc.
Cô hít sâu rồi nhanh chóng lướt qua những dòng chữ tiếp theo.
“Serbian, liên lạc viên cấp cao của Đội Chấp pháp, là em gái kết nghĩa của ta từ trước tận thế. Lúc trước cô ấy tưởng ta sẽ đi khu ô nhiễm nên đã tiết lộ một số tin tức. Giờ ta sẽ nói lại cho con nhưng nhớ giữ bí mật tuyệt đối: Nếu con gặp chuyện khó giải quyết thì có thể thử nhờ Quý Thiền giúp đỡ”
Lương Nhiên cau mày.
Cái tên này… Quý Thiền—đội trưởng đội Huyền Tinh.
Cô lật sang phần tiếp theo đồng thời tăng tốc độ đọc:
“Thông tin về cô bé này bị phong tỏa nghiêm ngặt. Tất cả những ai từng nhận được ân huệ từ cô bé đều phải ký thỏa thuận bảo mật. Serbian cũng chỉ biết được một phần rất nhỏ. Nhưng có ta có thể chắc chắn một điều, công dân cấp S mạnh mẽ bậc nhất này… hơn hai tháng trước vẫn chỉ là một công dân hạng ba”
Bàn tay Lương Nhiên run nhẹ.
“Ta luôn cảm thấy, trong số những công dân hạng ba, vẫn còn những người giống như con. Có lẽ cô bé ấy cũng là một đứa trẻ tốt”
Đọc xong toàn bộ nội dung, Lương Nhiên chỉ nhẹ nhàng đặt ngón tay lên khoảng trống của trang giấy rồi nói: “Nhiệt độ phải là 37 độ. Hơn nữa, chỗ này chưa đầy đủ lắm, có thể cần tra cứu thêm tư liệu.”
Bà lão nhận lại tờ giấy, xé nát ngay tại chỗ rồi vứt vào thùng rác để tiêu hủy thông tin. Tuổi bà đã ngoài tám mươi, những năm tháng làm việc không ngừng nghỉ khiến cơ thể bà ngày càng yếu. Chỉ nói mấy câu này thôi mà bà đã thấy kiệt sức. Lưng hơi khom xuống, bà lão khẽ cười rồi dặn dò: “Lần sau gặp lại… ta sẽ đãi con một quả táo. Nhà ta có cả một rổ đầy, ngọt lắm, bảo quản tốt nên vẫn còn tươi.”