Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Sáng hôm sau, đúng sáu giờ, đồng hồ báo thức réo vang, kéo cô ra khỏi giấc ngủ. Cô vươn người trên giường, giãn cơ một chút rồi đứng dậy, tiến đến khung cửa sổ gia cố. Bắt lấy thanh ngang, cô bắt đầu hít xà, liên tục hơn hai mươi lần, sau đó đổi tư thế, thực hiện một loạt động tác gập bụng treo người.

Đến sáu giờ rưỡi, đồng hồ lại vang lên một lần nữa. Lương Nhiên lau mồ hôi, bước vào phòng tắm, vặn nước rửa mặt. Trong gương, cơ bụng và cánh tay của cô hiện lên những đường nét sắc sảo, các cơ bắp khẽ co lại theo chuyển động. Cô tắm qua loa, sau đó mặc bộ đồ bảo hộ mà liên lạc viên đã đưa ngày hôm qua.

Bộ bảo hộ này do viện nghiên cứu phát triển, đã cải tiến đến phiên bản thứ mười bảy. Thiết kế gồm hai lớp: lớp trong có màu trắng, ôm sát cơ thể, thoáng khí, chống phóng xạ, kháng thấm, các bộ phận quan trọng còn được gia cố đặc biệt nhằm giảm lực sát thương khi bị dị chủng tấn công. Lớp ngoài có thể đảo hai mặt: một bên màu xám đậm, một bên xanh lá, vừa chịu được nhiệt, vừa chống ăn mòn, đồng thời đảm bảo khả năng ngụy trang cả trong môi trường hoang dã lẫn thành phố.

Quần được thiết kế theo kiểu chiến thuật hiện đại, có nhiều túi, nhưng vừa vặn hơn và đồng bộ với tông màu áo. Chất liệu vừa chắc chắn vừa nhẹ, đủ để đảm bảo sự linh hoạt khi di chuyển.

Thắt chặt dây lưng, Lương Nhiên nhìn mình trong gương, ánh mắt ánh lên một tia hài lòng.

Siêu ngầu.

Cô hơi nhếch môi, không khỏi cảm thấy có chút đắc ý.

Cô cúi đầu đếm số túi trên quần, phát hiện có đến bảy cái, lập tức cảm thấy cực kỳ hài lòng. Cô tiện tay gom vội vài món đồ trong nhà, nhét hết vào túi: một đôi găng tay dự phòng, ống nhòm, hai bút ghi âm, sổ tay, bút viết, ống tiêm mini và ba con dao mổ gấp với thiết kế khác nhau.

Đúng bảy giờ, Lương Nhiên ra khỏi nhà. Vì thời gian tập hợp là tám giờ, cô tranh thủ ghé qua viện nghiên cứu trước.

Cô muốn gặp lại bà lão đã an ủi mình đêm đó. Dù sao, cô cũng không chắc sau nhiệm vụ lần này còn có thể nguyên vẹn trở về hay không. Cho nên, khi còn có thể, cô phải làm những điều mình muốn.

Sau hơn mười phút trên xe, cô đến nơi, quẹt thẻ bước qua cổng viện nghiên cứu.

“Tít—”

Vừa mở cửa chính, một mùi máu tanh nồng nặc ập đến.

Ngoài hành lang, một nhóm nhân viên y tế liên tục ra vào một phòng thí nghiệm. Không lâu sau, hai cáng cứu thương được đẩy ra. Trên cáng llà hai thi thể đã được phủ kín bằng vải đen. Dù vậy, vệt máu loang lổ vẫn thấm ra ngoài, những mảnh tứ chi dập nát thấp thoáng lộ ra bên dưới lớp vải.

Lương Nhiên ngay lập tức đoán ra chuyện gì đã xảy ra, dị chủng mất kiểm soát.

Những tình huống như thế này không hề hiếm. Trong không gian chật hẹp của phòng thí nghiệm, các nghiên cứu viên và trợ lý thường không kịp thoát thân. Hầu hết đều bỏ mạng, ít nhất cũng trọng thương.

Cô không buồn nhìn thêm, cũng chẳng quan tâm người gặp nạn lần này có phải đồng nghiệp của mình hay không.

Chuyện này ở viện nghiên cứu xảy ra như cơm bữa. Có khi do tiêm thuốc gây mê sai liều, có khi vì loài dị chủng đó giỏi ngụy trang, đôi lúc chỉ vì một trợ lý tò mò và táy máy tay chân. Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả mất kiểm soát. Cô đã không ít lần gặp những tình huống nguy hiểm, thậm chí từng bị một con dị chủng giả vờ bất tỉnh đâm xuyên bụng ngay trên bàn mổ.

Sau lần đó, cô không bao giờ để người khác tự xử lý dị chủng nữa. Trước mỗi ca mổ, cô luôn kiểm tra lại liều lượng thuốc mê, nếu không an tâm thì tự mình giám sát cả quá trình gây tê. Chỉ khi nào chắc chắn rằng bản thân được an toàn, cô mới bước lên bàn mổ.

Mùi máu tươi càng nồng nặc khi cô tiến gần đến phòng thí nghiệm gặp sự cố. Liếc qua khe cửa, cô thấy chất lỏng đỏ trắng vương vãi khắp nơi, hòa lẫn thành một mớ hỗn độn.

Bên tai cô vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

"Lại chuyện gì nữa đây? Tôi không muốn ở lại viện nghiên cứu chút nào nữa. Chỉ trong một tháng mà có tới 2 vụ rồi!"

"Còn biết làm sao được? Chúng ta là công dân hạng hai nên đâu có quyền lựa chọn."

"Ai biết chuyện gì đã xảy ra không? Kinh khủng quá!"

"Nghe nói là trợ lý nghiên cứu viên tiêm nhầm thuốc mê đặc chế. Sợ bị trừng phạt, cậu ta không dám báo cáo, chỉ lén lút tiêm một nửa liều lượng. Kết quả là giữa ca phẫu thuật, dị chủng đột nhiên tỉnh lại..."

"Tỉnh? Nhưng nó không bị máy khóa lại sao?"

"Chân tay đều bị khóa lại rồi, ai mà ngờ nó có thể tấn công bằng lưỡi chứ... Tôi vừa liếc qua, lưỡi của nó dài ít nhất một mét. Khi bị đội chấp pháp giết, cái lưỡi đó vẫn còn kéo lê trên mặt đất."

"Vậy nên... đầu bọn họ đều bị cái lưỡi đó chém đứt sao?"

"Eo khiếp! Đừng kể nữa, tối nay chắc tôi gặp ác mộng mất."

"Trợ lý xấu số lần này là ai vậy? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào, hình như chưa từng gặp qua."

"Người mới à? Tôi cũng không quen."

Lương Nhiên vừa bước về phía phòng thí nghiệm của bà lão, vừa lắng nghe những mẩu đối thoại vang lên phía sau. Cô vốn chỉ nghe để giết thời gian, không thực sự quan tâm đến cuộc trò chuyện.

Nhưng đúng lúc cô nghĩ câu chuyện đã kết thúc, một giọng nữ bất ngờ chen vào.

"Tôi biết anh ta là ai! Tôi từng gặp anh ta ở trung tâm nhân tài!"

Âm thanh vọng đến từ xa nhưng lọt vào tai cô rất rõ ràng.

"Anh ta tên Lâm Bách, trước đây học ngành canh tác vô thổ."

Bước chân Lương Nhiên hơi khựng lại.

Cô gái kia vẫn tiếp tục nói, giọng pha chút tiếc nuối.

"Các cậu không biết đâu, anh ta học rất giỏi, đặc biệt có khiếu trồng hoa giống. Một người bạn của tôi là bạn học cùng chuyên ngành, có lần hỏi tại sao anh ta lại chọn nghề này, điểm số thì thấp, cơ hội thì ít. Anh ta chỉ đáp rằng vì em gái thích hoa."

"Lúc đó, tôi còn thầm ngưỡng mộ cô bé ấy... Ai mà ngờ được..."

Lương Nhiên cụp mắt, lặng lẽ đi tiếp mà không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play