Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Sau khi hoàn thành buổi kiểm tra ngắn tại Tổng cục Chấp pháp, Lương Nhiên nhanh chóng rời đi, bước xuống lầu. Trên đường về nhà, cô chợt nhớ đến biểu cảm của liên lạc viên khi nãy.

Ngay lúc cô nói rằng bức ảnh đó do chính cô chụp, trong mắt nam sinh kia ánh lên một tia bội phục. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nó biến thành khinh thường. Cô hiểu rõ lý do.

Dựa theo hồ sơ hệ thống, bức ảnh đó được ghi nhận dưới tên một nghiên cứu viên cấp B+. Người này không chỉ có bản ghi chép chính thức trong viện nghiên cứu, mà còn được công nhận rộng rãi trong giới khoa học, thậm chí còn có tiếng tốt bên ngoài. Vì thế, liên lạc viên không hề do dự đứng về phía đối phương, hoàn toàn tin rằng tất cả thành quả đều thuộc về nghiên cứu viên kia.

Nhưng Lương Nhiên hiểu rất rõ sự thật đằng sau.

Khi dị chủng huyết đỉa được mang về viện nghiên cứu, nhiệm vụ giải phẫu ban đầu được giao cho một nghiên cứu viên tên Sad. Nhưng Sad nhát gan. Anh ta vốn chỉ quen giải phẫu những loài dị chủng có sức tấn công thấp, chưa từng động tay vào thứ gì đáng sợ như huyết đỉa. Chỉ vừa nhìn thấy thứ sinh vật có làn da trơn nhớt như giun đất, anh ta đã nôn khan không ngừng. Sau đó, anh ta chạy ngay đến tìm Lương Nhiên, yêu cầu cô làm thay tất cả các bước, từ chụp ảnh đến giải phẫu.

Dưới địa vị của cô ở viện nghiên cứu, cô không có quyền từ chối. Vì vậy, cô chỉ có thể lặng lẽ hoàn thành toàn bộ công việc. Nhưng sau đó, Sad không những không cảm ơn, mà còn tự tiện chỉnh sửa số liệu phân tích, biến mọi thành quả thành nghiên cứu của chính anh ta rồi nộp thẳng vào hồ sơ chính thức. Thậm chí, gợi ý sử dụng độc để tiêu diệt huyết đỉa biến dị, ý tưởng do cô đề xuất, cũng bị anh ta xóa bỏ hoàn toàn.

Cô vẫn còn nhớ từng lời chế giễu của Sad khi ấy.

"Chỉ có kẻ yếu mới lo trước lo sau, không dám dùng vũ lực trực diện."

"Cô có biết không? Quá trình bắt sống huyết đỉa biến dị này không có ai chết cả. Một sinh vật yếu đến thế mà cô còn nghĩ đến mấy phương pháp lằng nhằng này?"

"Thật không hổ danh là công dân hạng ba thấp kém!"

"Lương Nhiên, cô cố tình viết như vậy đúng không? Định để tôi không kiểm tra lại rồi cứ thế nộp lên à?"

"Cô muốn cấp trên chế giễu tôi? Tâm địa thật sự quá độc ác!"

Khi đó, cô không cảm thấy bị xúc phạm. Cô chỉ nghĩ rằng, anh ta đúng là một tên ngu xuẩn.

Sau khi vào khu ô nhiễm, có bao nhiêu đội ngũ có thể chịu được đàn dị chủng dồn dập tấn công? Muốn sống sót, điều quan trọng nhất là bảo toàn thể lực. Có thể tránh chiến đấu thì tránh, có thể dùng yếu tố bên ngoài thì tận dụng, không có gì là mất mặt cả. Thứ thật sự mất mặt, chính là để bản thân chết mà không biết tại sao.

Đáng tiếc thay, câu nói ấy lại ứng nghiệm.

Ba tháng trước, một thành viên của đội săn giết bị ký sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Đồng đội của hắn không hề phát hiện ra dấu hiệu bất thường, cả đội vẫn theo kế hoạch tiến vào Khu Hi Vọng. Trong quá trình kiểm tra thường lệ tại cổng, người đó đột nhiên nhảy khỏi xe bọc thép và lao về phía cổng chính. Hai con ngươi của hắn trong suốt như nước, miệng và hốc mắt nhanh chóng mọc ra vô số xúc tu màu da, tua đầu lởm chởm răng cưa. Hắn vừa chạy vừa vung vẩy những xúc tu ấy, ghim chặt vào miệng và mắt của những người đang bỏ chạy tán loạn.

Đó là một cuộc thảm sát đẫm máu. Kẻ mang mầm ký sinh đáng lẽ đã có thể bị khống chế kịp thời, nếu không phải vì hai đồng đội cấp A của hắn đã kiệt sức sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Dù là những dị nhân có tốc độ vượt trội, họ vẫn không thể ngay lập tức đuổi theo và ngăn cản thảm kịch. Sad đã chết trong cơn bạo loạn ấy.

Nhiệm vụ mà đội săn giết kia đang thực hiện chính là tiêu diệt lũ huyết đỉa biến dị.

Nếu Lương Nhiên có quyền lên tiếng, nếu những đề xuất của cô được truyền đạt trọn vẹn và được xem xét một cách nghiêm túc, có lẽ thành viên đó đã có đủ thể lực để kịp thời đuổi theo và khống chế đồng đội bị ký sinh. Nếu vậy, thảm kịch đã không xảy ra, Sad cũng sẽ không chết. Mà cuộc đời không có nhiều chữ “nếu” như vậy, mọi thứ đã được định sẵn từ trước.

Khi trở về nhà, Lương Nhiên nhớ đến lời Nguyễn Mai nói về hệ thống theo dõi trong căn hộ. Vì vậy, cô giả vờ hoảng hốt, lục tung cả nhà lên để tìm kiếm thiết bị theo dõi. Sau vài tiếng đồng hồ bận rộn, cô lôi ra ba chiếc camera ẩn từ những góc kín đáo và ném chúng vào thùng rác. Để tránh bị nghi ngờ, cô cố tình để lại một chiếc trong nhà bếp, như thể đã bỏ sót.

Sau khi thu dọn mọi thứ, Lương Nhiên mệt mỏi trở về phòng ngủ, ngã xuống giường. Cảm giác nhẹ nhõm len lỏi vào tâm trí, cô biết rằng cuối cùng mình cũng có một chút không gian riêng tư, không còn bị giám sát. Nằm thêm một lát, cô chợt nhớ đến điều gì đó, bật dậy, vội vã tìm cuốn sổ nhật ký và lật đến trang gần nhất.

Dưới ánh sáng của đèn laser, cuốn nhật ký không hề có thêm dấu vết nào mới. Nói cách khác, hôm nay không có ai lẻn vào nhà cô.

Lật đi lật lại vài lần, Lương Nhiên chắc chắn rằng không có gì bất thường, cuối cùng dừng tay, cảm giác nhói lên ở đầu ngón tay. Cô vuốt nhẹ những trang giấy mỏng, khóe miệng khẽ cong lên. Những năm qua, cô luôn có cảm giác giữa đêm khuya có người đi lại trong phòng mình, khiến giấc ngủ chẳng bao giờ trọn vẹn. Nhưng dù có thế nào, cô cũng không thể kiểm soát được những suy nghĩ đó.

Giờ thì cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Cô rút nắp bút, viết vào trang giấy còn trắng tinh một dòng chữ đầy chân thành:

"Hôm nay là ngày vui nhất kể từ khi trở về từ khu ô nhiễm."

"Ngày mai sẽ lên đường."

Cô dừng lại trầm ngâm, không biết nên chúc điều gì cho bản thân. Theo lẽ thường, trước khi xuất phát, người ta nên viết một câu mang lại may mắn. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô nhấc bút và viết nốt:

"Chúc tôi tiền đồ như gấm."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play