Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Vừa mới chìm vào giấc ngủ sau những suy nghĩ miên man, cô tỉnh dậy và nhìn thấy một số điện thoại lạ hiện trên màn hình.

Đầu dây bên kia là một liên lạc viên thực tập của Đội Chấp pháp.

Hắn báo rằng tối nay có một thí nghiệm cần cô tham gia, yêu cầu cô đến đúng giờ.

Lương Nhiên nhìn đồng hồ, nhận ra chỉ còn một tiếng nữa.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi rời khỏi nhà, hướng về tòa nhà trung ương.

Sau khi hoàn thành một loạt thủ tục, cô tiến vào sảnh chính, rồi bước thẳng đến tầng năm.

Tòa Trung ương gồm năm tầng. Tầng một là đại sảnh, nơi làm việc của cố vấn. Tầng hai thuộc Bộ Tổ chức, chuyên hỗ trợ Đội Chấp pháp ra quyết định. Tầng ba là Bộ Tuyên truyền và Giáo dục, một bên phụ trách tin tức hằng ngày của Khu Hi Vọng, bên còn lại quản lý công tác đào tạo nhân tài. Tầng bốn thuộc Bộ Giám sát, nơi mà Lương Nhiên thường xuyên lui tới. Tầng năm chính là trụ sở của Tổng cục Đội Chấp pháp, bao gồm tất cả các tiểu đội săn giết, nơi đưa ra quyết định phân công nhiệm vụ, khen thưởng và trừng phạt.

Cửa thang máy vừa mở, một người phụ nữ trẻ bước đến từ đối diện.

Lương Nhiên rất quen mặt cô ta.

Cô cụp mắt, bước ra ngoài, thản nhiên lướt qua, không hề có ý định lên tiếng.

Nhưng khi hai người vừa lướt qua nhau, người phụ nữ kia đột nhiên lên tiếng:

"Là tôi gọi cô đến đây."

Một câu không đầu không đuôi, nhưng Lương Nhiên hiểu ngay ý nghĩa phía sau.

Cô dừng bước, quay lại nhìn.

Biết chắc chắn đối phương vẫn chưa nói hết.

Nguyễn Mai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình thản của cô, càng nhìn càng cảm thấy chán ghét.

Giọng cô ta trầm xuống:

"Ngũ quan của cô ngày càng giống chị ấy."

"Mỗi lần nhìn thấy cô qua màn hình giám sát, tôi đều buồn nôn."

Cô ta cười nhạt, ánh mắt tối lại.

"Dạo gần đây tôi bỗng nghĩ thông suốt một điều."

"Tại sao tôi cứ mãi muốn biết rốt cuộc cô đã hại chết chị ấy bằng cách nào?"

Cô ta nheo mắt, chậm rãi nhấn mạnh từng chữ:

"Chỉ cần cô chết, tôi sẽ không còn vướng bận gì nữa."

Đến nước này, Nguyễn Mai đã không còn ý định che giấu việc giám sát Lương Nhiên suốt ba năm qua. Dù sao thì, với cấp độ gen của cô, chuyện sống sót rời khỏi khu ô nhiễm gần như là bất khả thi.

Còn việc cô có phải là một nghiên cứu viên xuất sắc không, hay cái chết của cô có phải tổn thất đối với Chủ thành hay không, điều đó không nằm trong mối bận tâm của Nguyễn Mai.

Lương Nhiên từ lâu đã quen với cách Nguyễn Mai nói chuyện.

Trong mắt cô ta, cô chính là kẻ đã giết chết Lương Điểm. Ba năm qua, Nguyễn Mai truy đuổi cô không ngừng, chỉ để biết bằng cách nào cô đã hại chết chị gái, chứ chưa bao giờ tự hỏi liệu Lương Điểm có thực sự chết vì cô hay không.

Vì vậy, có nói gì với cô ta cũng vô ích.

Thấy cô im lặng, Nguyễn Mai cho rằng cô đã bị dọa sợ, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lẽo:

"Cô vẫn chưa nhận ra sao? Nhà bếp, phòng khách, cửa chính, hành lang ngoài cửa… tất cả đều được tôi lắp đặt thiết bị theo dõi. Từng hành động của cô, tôi đều biết rõ. Ba năm qua, cô trốn rất giỏi. Tôi không thể đưa cô ra xét xử trước mặt mọi người. Nhưng sớm muộn gì, số phận cũng sẽ trừng phạt cô."

Như cô ta mong muốn, sắc mặt Lương Nhiên dần tái nhợt.

Cô cố ý tỏ ra bối rối, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Nguyễn Mai, tay khẽ run.

"Cô…"

Một lát sau, cô cố gắng kiềm chế cơn run rẩy, giọng nói khẽ khàng:

"Đó là chị tôi, Nguyễn Mai."

"Cô đã quên rồi sao? Chị ấy từng nói rằng, chị chỉ có một người em gái. Và người đó chỉ có thể là tôi."

Nói xong, cô bước nhanh về phía trước.

Không xa, một nam sinh đang chờ sẵn, khẽ gật đầu với cô, có lẽ chính là người đã gọi cô đến.

Mới đi được vài bước, phía sau bỗng vang lên tiếng thét tức giận của Nguyễn Mai, như thể muốn phun ra từng ngụm máu.

Giọng nói ấy điên cuồng đến mức khó lòng tin được đây lại là bộ trưởng của Bộ Giám sát, người luôn lạnh lùng và máu lạnh nhất Chủ thành.

"Tôi đã nói hết mọi chuyện của cô cho đội Huyền Tinh rồi!"

"Mấy năm qua tôi sống không yên ổn. Cô cũng đừng mong có thể sống tốt!"

Lương Nhiên mím chặt môi, không quay đầu lại.

Cô đoán, có lẽ ngay lúc này, hốc mắt Nguyễn Mai đã đỏ hoe.

Nhưng cô không muốn kích thích đối phương thêm nữa.

Cô bước theo nam sinh, đi thẳng vào văn phòng.

Cô chán ghét Nguyễn Mai. Nhưng không hận cô ta.

Lương Điểm là một người có sức hút mạnh mẽ. Chị có thể rút dao xuyên qua cổ họng những dị chủng đáng sợ nhất, nhưng cũng có thể ôm lấy một đứa trẻ ba tuổi, che chở cho nó giữa bầy quái vật. Chị từng liều mình lao vào bệnh viện Chủ thành, ôm theo một đứa trẻ hạng ba cần cấp cứu. Cũng từng dùng cán roi sắt, đánh gãy xương một công dân hạng nhất, chỉ vì hắn dám sỉ nhục phụ nữ trong khu ổ chuột.

Lương Nhiên trong tưởng tượng của họ, là kiểu đồng đội hoàn hảo. Mạnh mẽ, không gì là không làm được, lại ấm áp và đáng yêu.

Cô đã nhiều lần nghĩ đến tình huống này.

Nếu cô chỉ là người ngoài cuộc, nếu cô là một kẻ đứng nhìn câu chuyện từ xa, khi chứng kiến một người như Lương Điểm chết trong khu ô nhiễm, còn đứa em gái nhỏ yếu lại sống sót, có lẽ cô cũng sẽ vô thức nghĩ rằng:

“Giá như người trở về là chị ấy thì tốt biết bao.”

Nhưng cô không có quyền nghĩ như vậy.

Cô không phải người ngoài cuộc.

Cô đã ở trong chính tình huống đó.

Cô biết Lương Nhiên yêu thương chị gái đến mức nào.

Và quan trọng nhất, cả hai đều đã cùng nhau bỏ mạng trong khu ô nhiễm đó.

Bởi vậy, từ trước đến nay, cô luôn tin tưởng một điều:

Có thể Lương Điểm đã chết để bảo vệ em gái. Nhưng tuyệt đối không phải do Lương Nhiên hại chết chị ấy.

Chỉ tiếc, Nguyễn Mai không tin.

Và dù thế nào, cô cũng không thể thay đổi điều đó.

Bước vào văn phòng, Lương Nhiên tìm một chỗ ngồi xuống.

Nam sinh kia rót cho cô một ly nước, đặt xuống trước mặt.

 “Chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

Cô cầm lấy ly nước, khẽ gật đầu:

 “Bắt đầu đi.”

Nam sinh lập tức bật màn hình trung tâm, chuyển đến hình ảnh của một con dị chủng, rồi hỏi thẳng:

 “Đây là loại dị chủng gì?”

Câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm, không vòng vo, không lãng phí thời gian.

Lương Nhiên liếc nhìn màn hình, nghiêm túc đáp:

 “Huyết đỉa biến dị.”

“Loài này được phát hiện vào ngày 17 tháng 2 năm thứ năm, do đội Vân Tinh thu thập từ Khu Thủy Ô.”

 “Đây là con huyết đỉa biến dị đầu tiên được con người tìm thấy trong khu ô nhiễm.”

 “So với huyết đỉa thông thường, nó có sức tấn công mạnh hơn, tốc độ di chuyển nhanh hơn. Khi xâm nhập vào cơ thể con người, nó có thể luồn theo mạch máu trong ba phút, và hút cạn máu trong năm phút. Nạn nhân sau khi bị hút khô sẽ có dấu hiệu giống như cây khô, da nứt toác từng mảng, xương vỡ thành bột mịn, cuối cùng không để lại thi thể nguyên vẹn.”

Nói đến đây, cô dừng lại một chút, rồi hỏi:

“Cần tôi nói thêm về cách tiêu diệt không?”

Nam sinh thoáng sững người, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng đầy nghi hoặc:

“Đây không phải huyết đỉa biến dị.”

“Viện nghiên cứu làm ăn kiểu gì vậy? Loại đơn giản thế này mà cũng nhận định sai à?”

Lương Nhiên: “?”

Cô chỉ tay vào vết xuất huyết trên bụng con huyết đỉa trong màn hình:

 “Anh nhìn kỹ lại xem?”

Nhưng nam sinh chỉ càng nhíu chặt chân mày hơn, giọng đầy chắc chắn:

 “Dù nhìn thế nào, đây cũng chỉ là huyết đỉa bình thường. Tôi đã từng giết không ít loại này, chẳng lẽ tôi lại không biết? Cô như vậy mà cũng đòi làm nghiên cứu viên đi theo à? Tốt nhất nên dọn dẹp đồ đạc rồi biến đi thì hơn.”

"Thôi được rồi, cô cứ chờ đó, tôi sẽ báo lên cấp trên."

Nam sinh cầm điện thoại lên, giọng đầy khó chịu:

"Viện nghiên cứu càng ngày càng vô dụng. Loại người như cô  ta mà cũng có thể làm nghiên cứu viên? Lại còn là nghiên cứu viên đi theo? Cẩn thận đừng để cô ta hại chết cả đội Huyền Tinh đấy."

Lương Nhiên: "..."

Cô nhìn thái độ thay đổi nhanh chóng của hắn, vừa định đứng dậy giải thích cặn kẽ thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng cười sang sảng.

“Lương Phong, hôm qua còn khoe rằng kiến thức của mình vượt xa nghiên cứu viên cơ mà. Sao hôm nay lại mất mặt thế này?"

Nam sinh lập tức đứng bật dậy, cung kính nhìn về phía cửa:

"Phó chấp pháp, sao ngài lại có thời gian ghé qua?"

"Không có gì, chỉ là tiện đường đi ngang qua thôi."

Một ông lão tóc bạc bước vào. Ông ăn mặc đơn giản, mái tóc hoa râm nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn. Ông nở nụ cười hiền từ, khẽ gật đầu với Lương Nhiên, rồi chỉ vào màn hình:

"Huyết đỉa bình thường và huyết đỉa biến dị thoạt nhìn không có gì khác biệt."

"Sự khác biệt nằm bên trong cấu trúc cơ thể, chính xác là ở cấu trúc xương."

"Mẫu này chính là huyết đỉa biến dị."

Nam sinh cau mày nhìn về phía Lương Nhiên, nghi hoặc hỏi:

"Nếu khác nhau nằm ở bên trong, vậy làm sao cô có thể nhận ra?"

Cô lần nữa chỉ vào vết xuất huyết trên bụng con dị chủng.

"Nhìn kỹ vào điểm này. Huyết đỉa biến dị có mật độ xương dày đặc hơn bình thường, điều này khiến các mao mạch bên trong dễ bị vỡ khi chịu lực tác động. Do đó, vết xuất huyết của chúng sẽ có hình dạng chấm nhỏ li ti, dày đặc như bị phun sương. Nếu gặp huyết đỉa trong khu ô nhiễm, điều đầu tiên cần làm là kiểm tra xem trên cơ thể nó có những điểm xuất huyết này không, rồi mới quyết định phương án đối phó."

"Bởi vì cách tiêu diệt hai loại này có sự khác biệt rất lớn. Huyết đỉa biến dị có bộ xương cứng hơn nhiều, trái tim được bao bọc bởi lớp cốt cách dày đặc, ngay cả biến dị giả hệ sức mạnh cũng khó có thể đánh nát xương nó trong thời gian ngắn. Nếu đụng phải loại này, thay vì dùng vũ lực, tôi ưu tiên sử dụng độc dược."

Cô dứt lời, ánh mắt chuyển sang ông lão, người rõ ràng có quyền quyết định cao hơn.

Ông lão mỉm cười, hỏi:

"Dùng độc để đối phó huyết đỉa? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy phương pháp này. Tại sao cô lại nghĩ như vậy?"

Lương Nhiên giải thích ngay:

"Dựa trên các thí nghiệm trong phòng nghiên cứu, huyết đỉa rất nhạy cảm với độc tố."

"Khi hít phải chất độc, cảm giác đau đớn dữ dội sẽ khiến nó co rút mạnh, sau đó cơ thể bất lực giãn ra hoàn toàn. Trong thời gian đó, cấu trúc xương của nó không thể siết chặt lại như bình thường, tức là ưu thế cốt cách dày đặc của nó sẽ bị vô hiệu hóa."

"Chỉ cần sử dụng độc trước, sau đó dùng phương pháp tiêu diệt huyết đỉa thường để xử lý nó là được. Cách này nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc dùng vũ khí mạnh để phá hủy hệ xương của nó."

Nam sinh nhìn chằm chằm vào những vết xuất huyết nhỏ xíu trên màn hình, rồi lại nghe phân tích của Lương Nhiên. Hắn không thể phản bác được một câu nào.

Khả năng quan sát tinh tế đến mức này, cộng thêm phản ứng nhanh nhạy và trí nhớ sắc bén…

Phải biết rằng, hiện tại đã có hàng trăm loại dị chủng được phát hiện.

Trong điều kiện mọi dữ liệu đều có thể truy xuất trực tiếp từ hệ thống tuần tra, hầu như không ai còn nhớ kỹ từng loài.

Hơn nữa, nếu ông không nhớ nhầm… vừa rồi Lương Nhiên chỉ mới nhìn lướt qua một lần?

Ông lão quay sang nam sinh, nhíu mày:

"Còn ngẩn người làm gì?"

"Mau phê duyệt hồ sơ đi. Đừng nói đến phần phân tích của cô ấy, chỉ riêng việc nhớ được chính xác ngày phát hiện một con dị chủng đã là điều rất ít nghiên cứu viên có thể làm được."

"Cô ấy hoàn toàn đủ tư cách."

Nam sinh vội vàng gật đầu lia lịa, ánh mắt khi nhìn Lương Nhiên có chút xấu hổ.

Sau khi tiễn ông lão đi, hắn nhanh chóng đưa văn kiện phê duyệt, kèm theo hai khẩu súng và một bộ đồ bảo hộ cho cô.

"Sáng mai, tám giờ. Tại cổng ga đường sắt cấp S của Chủ thành. Đội Huyền Tinh sẽ tập hợp ở đó."

"Ngài mặc đồ bảo hộ, mang theo giấy tờ là được."

Lương Nhiên nhận lấy đồ, thuận miệng đáp một tiếng:

"Ừm?"

"Còn chuyện gì nữa sao?"

Nam sinh do dự một chút, rồi hạ giọng hỏi:

"Những gì ngài nhớ được… là học từ tài liệu trong viện nghiên cứu sao? Phải mất bao lâu để ghi nhớ hết những thứ này? Tôi cũng rất thích nghiên cứu về dị chủng, nhưng mà…"

Lương Nhiên lười biếng nhìn hắn, thản nhiên đáp:

"Không cần ghi nhớ, luyện tập nhiều là được."

Nam sinh: "Hả?"

Cô liếc nhìn hình ảnh dị chủng trên màn hình, giọng điệu thản nhiên:

"Bức ảnh này— Là tôi chụp — Tôi trực tiếp giải phẫu — Tôi tự tay ghi chép lại."

____________

Editor: Đoạn cuối trong nguyên tác để là “ngài” nên mình cũng để nguyên nhen cả nhà ✪ ω ✪

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play