Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Lương Nhiên thực sự không thể hiểu nổi.
Kiếp trước, cô không phải người quá cao thượng, nhưng cũng chẳng phải kẻ ác. Cô từng dùng tiền học bổng để quyên góp từ thiện, thường xuyên đến viện dưỡng lão giúp đỡ. Các ông bà ở đó ai cũng yêu quý, còn hay nhét đồ ăn vặt vào tay cô. Vậy mà, chẳng hiểu sao, vận xui chồng chất tám đời lại giáng thẳng xuống người cô, để rồi chết một cách vô lý đến tột cùng.
Còn kiếp này?
Chưa một ngày hưởng phúc, sống như một oan hồn bị cả thế gian ruồng rẫy. Ba năm nỗ lực hết sức, dốc tâm nghiên cứu, nhưng cuối cùng, cái cô nhận lại vẫn chỉ là một vị trí nghiên cứu viên cấp thấp nhất, một kẻ hoàn toàn không có quyền lên tiếng.
Chẳng lẽ cô không xứng đáng được ông trời bồi thường một chút sao?
Lương Nhiên lặng nhìn màn hình, chợt cảm thấy hoang mang.
Cô đã chuẩn bị tinh thần bước vào khu ô nhiễm, nơi cửu tử nhất sinh, chỉ để trốn khỏi luật sinh sản.
Theo Lý thuyết mà nói, đáng ra cô nên tỏ ra mạnh mẽ, lý trí, bên trong lại ấm áp thiện lương, thỉnh thoảng còn đáng yêu đến mức khiến đồng đội mềm lòng mà che chở.
Dĩ nhiên, cô biết tất cả những thứ đó hoàn toàn không thể xảy ra.
Nhưng mơ mộng một chút thì có sao đâu?
Thực tế còn tàn khốc hơn cô tưởng tượng.
Sau một hồi lẩm bẩm than thở, cô hít sâu, ổn định lại tinh thần.
Với một hệ thống phân cấp gen nghiêm ngặt như Chủ thành, một công dân hạng ba trà trộn vào đội hình toàn nhân tài chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn. Cô đã lường trước chuyện này, chắc cũng chỉ là bị cô lập, bị ghét bỏ. Nhưng dù sao cô vẫn có giá trị nhất định, cho nên dù có bị nhắm vào, chắc cũng không đến mức quá đáng.
Tuy nhiên, sau khi xem xong video, cô bỗng cảm thấy bản thân có thể đã đánh giá sai hoàn toàn.
Nhóm người này trông không có vẻ gì là biết thu liễm cả.
Đội trưởng cấp S có thể mắng chửi thẳng mặt.
Con gái của đại giáo chủ cũng chẳng hề kiêng nể.
Nói ra lời nào là dội thẳng vào mặt người ta, không chừa đường lui.
Phải biết rằng, trong thời kỳ tận thế, tôn giáo có một vị thế cao hơn những gì con người có thể tưởng tượng.
Trước đây, khi còn ở thế giới cũ, cô từng đọc một cuốn sách phân tích về sự sụp đổ của nền văn minh. Cuốn sách ấy viết rằng khi nền văn minh dần tan rã, thứ duy nhất còn sót lại chính là tín ngưỡng. Con người tìm kiếm sự bình yên và hạnh phúc trong đức tin, mong rằng niềm tin sẽ giúp họ vượt qua nỗi bất an của kiếp sống. Càng nhiều người lạc lối, tôn giáo càng trở nên vững mạnh. Mà địa vị của các giáo chủ cũng theo đó mà lên cao.
Nhưng trong đội Huyền Tinh này, ngoài cô gái có giọng nói mềm mỏng kia, hình như chẳng ai coi mấy thứ đó ra gì.
Đặc biệt là tên chó má thích châm dầu vào lửa kia.
Anh ta không trực tiếp ra tay, nhưng chỉ nghe giọng điệu nói chuyện thôi đã muốn đấm vỡ mặt.
Thậm chí, còn đáng ghét hơn cả Quý Thiền.
Nghĩ đến đó, cô ném điện thoại sang một bên, ngả người vào ghế, day nhẹ huyệt thái dương.
Lương Nhiên sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cẩn thận phân tích tình thế trước mắt.
Trước tiên là đội Huyền Tinh.
Từ video có thể thấy rõ, không chỉ ba người mà phó sở trưởng nhắc đến có địa vị đặc biệt, mà cả hai thành viên còn lại cũng không phải tầm thường. Có lẽ bối cảnh của họ không đơn giản chỉ là công dân hạng nhất, nếu không, một nhóm toàn những kẻ ngang ngạnh như vậy hẳn đã chẳng thể tồn tại trong cùng một đội.
Còn cô, hoàn toàn không có bất kỳ chỗ dựa nào. Một khi nảy sinh xung đột, khả năng tự bảo vệ gần như bằng không. Vì vậy, quyết định hợp lý nhất là cố gắng hạ thấp sự hiện diện của bản thân, giữ khoảng cách an toàn, làm tốt phần việc của mình, và chỉ lên tiếng khi thực sự cần thiết trong quá trình phân tích dị chủng.
Còn họ có nghe hay không, điều đó không nằm trong khả năng kiểm soát của cô.
Sau đó là kế hoạch của bản thân.
Ngay từ lúc đọc được những ghi chép trong nhật ký của Lương Điểm về chất liệu găng tay, cô đã lên kế hoạch trốn khỏi lệnh sinh sản của tử * bằng cách xin đi theo đội nghiên cứu viên.
Nhưng chưa bao giờ cô coi đó là một lựa chọn khả thi lâu dài.
Đây chỉ là phương án cuối cùng, là một bước đường cùng.
Thứ nhất, dị chủng trong khu vực ô nhiễm quá mạnh. Có loại khổng lồ, có loại tốc độ nhanh đến mức mắt thường không theo kịp. Một khi phải đối mặt trực tiếp, cô không thể trụ vững lâu. Mà cô tuyệt đối không muốn chết trong miệng dị chủng. Bởi vì đó là cái chết đau đớn nhất trên thế giới này.
Thứ hai, dị chủng luôn không ngừng tiến hóa. Cô không thể đảm bảo bản thân sẽ luôn nhìn ra được nhược điểm của chúng. Nếu phạm sai lầm, kéo theo đồng đội bị thương hoặc bỏ mạng, kết cục của cô có lẽ còn thảm hơn bị dị chủng nuốt chửng.
Cuối cùng và cũng quan trọng nhất - cô không thể dành cả đời làm nghiên cứu viên đi theo.
Cô có thể đoán trước tương lai của chính mình. Cô hoặc là chết ngay trong vài nhiệm vụ đầu tiên. Hoặc nếu may mắn sống sót, cô sẽ bị đội trưởng bỏ rơi khi họ không còn cần cô nữa.
Lúc ấy, cô sẽ quay lại Chủ thành.
Và rồi, một lần nữa phải đối mặt với lệnh sinh sản của tử *.
Cô hiểu rất rõ.
Trừ khi luật pháp tử * bị xóa bỏ, hệ thống ghép đôi gen vẫn sẽ là vấn đề mà cô không thể nào trốn thoát.
Còn thoả hiệp?
Cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Cô là một con người, được nuôi dạy trong tự do và tình yêu, không phải một công cụ để hệ thống này thao túng.
Cô cứ thể lặng lẽ ngồi trên ghế, suy nghĩ rất lâu. Đến một khoảnh khắc nào đó, bỗng nhiên rất muốn gặp ba mẹ. Cô đứng dậy, leo lên giường, kéo chăn trùm kín mặt.
Lương Nhiên cảm thấy có một nỗi sợ hãi len lỏi vào lòng. Và cô lại sợ chính nỗi sợ ấy.
Không thể tiếp tục như vậy, không cần nhớ nhà, không cần lo lắng về tương lai.
Sợ hãi chỉ khiến ý chí chiến đấu lung lay, mà cô—phải trở thành người kiên cường nhất.