Editor: Quỳnh Anh 💕
___________________________
Tất cả đều là thông tin về nghiên cứu viên đi theo, nhưng phần lớn nội dung cô đã đọc kỹ từ tối qua. Hơn nữa, những tài liệu này không có gì chi tiết hơn so với những gì cô đã ghi lại trong sổ tay.
Cô lướt nhanh qua từng trang, rồi rút ra một tờ duy nhất. Chỉ tờ giấy này là đáng xem xét - nó ghi chép chi tiết về cơ cấu đội hình đội Huyền Tinh.
Theo tư liệu, đội Huyền Tinh gồm năm thành viên cố định:
Hai biến dị giả thuộc hệ sức mạnh: Quý Thiền (cấp S) và Tống Thần Ái (cấp B+). Người trước sử dụng súng bắn tỉa hạng nặng, người sau dùng rìu lớn cận chiến.
Hai biến dị giả thuộc hệ nhanh nhẹn: Thi Như (cấp B+), mang song đao cận chiến, và Tùy Nguyệt Sinh (cấp A), bác sĩ của đội.
Còn một người cuối cùngVu Nhược Tử. Cô gái này là biến dị giả song hướng duy nhất còn tồn tại trong Chủ thành. Khả năng cường hóa gồm tái sinh tế bào và cường hóa giác quan. Cả hai đều ở cấp A, tổng hợp lại, cô ấy được xếp vào cấp A+.
Lương Nhiên nghiêm túc đọc lại danh sách một lần nữa.
Cuối cùng, cô đi đến kết luận
Đây đúng là những "báu vật" mà Chủ thành nâng niu nhất.
Do chính sách ghép đôi gen của Tử Cung, số lượng công dân hạng nhất trong Chủ thành đã tăng lên đáng kể so với trước kia, hiện tại chiếm 1/7 dân số của khu Hi Vọng. Nhóm 1/7 này là tầng lớp thống trị, kiểm soát toàn bộ 6/7 còn lạibao gồm công dân hạng hai (cấp D) và hạng ba (cấp F).
Trong số đó, cấp C chiếm đa số, còn cấp S hiếm đến mức gần như tuyệt đối. Theo những gì Lương Nhiên biết, số công dân cấp S trong Chủ thành hiện tại chưa đến tám người. Tất cả đều được bảo vệ chặt chẽ như lớp bánh ngàn tầng, ngoại trừ một số người đã quá già hoặc đang giữ những vị trí quan trọng, chỉ có ba người vẫn còn hoạt động trong đội săn giết. Mà đội Huyền Tinh lại chiếm một trong số đó.
Không chỉ vậy, đội này còn sở hữu biến dị giả song hướng duy nhất của Chủ thành. Đặc biệt là hướng biến dị tái sinh tế bàomột loại biến dị cực hiếm. Tốc độ phục hồi vết thương vượt xa người thường, nghĩa là ngay cả khi bị dị chủng đâm xuyên người, miễn là não bộ và tim còn nguyên vẹn, vẫn có thể sống sót.
Loại gen này là ước mơ của tất cả mọi người. Vì sở hữu nó, chẳng khác nào có thêm vài mạng sống.
Nhưng may mắn và nguy hiểm luôn song hành. Lương Nhiên có thể đoán trước vị trí của cô gái này trong độichắc chắn sẽ được đẩy lên làm tiên phong, hoặc ở lại phía sau làm lá chắn. Dù sao thì, cô ấy cũng là người có khả năng sống sót cao nhất khi đối mặt với nguy hiểm.
Lật xong trang giấy đầu tiên, cô tiếp tục giở sang mặt sau, hy vọng tìm thấy thông tin chi tiết hơn. Nhưng vừa lật sang, một khoảng trống trống rỗng đập vào mắt.
Cô khựng lại.
...?
Chỉ có vậy thôi sao?
Không tin vào mắt mình, cô lật qua lật lại vài lần, cuối cùng xác nhận rằng họ chỉ cung cấp cho cô chưa đến hai trăm chữ thông tin.
Lương Nhiên: “……”
Không phải chứ.
Đừng trách cô nói thẳng, những thông tin này nếu nàng thực sự muốn biết, có cần phải nhờ đến đối phương không?
Chẳng lẽ không thể trực tiếp tìm kiếm trên mạng à?
Cô cạn lời, cảm thấy thật sự không thể hiểu nổi. Nghĩ vậy, cô mở cơ sở dữ liệu công khai, thử tra cứu thông tin về nhóm người này. Nhưng kết quả không khác gì tài liệu cô vừa đọc. Những diễn đàn cấp cao hơn cô không có quyền truy cập, nếu không có lẽ đã có thể tìm được một số video tác chiến.
Cô thở dài, lần này là bất lực pha chút tức giận.
Cô định liên hệ chỉ huy, nhưng ngay lúc đó, một suy nghĩ chợt lóe lên. Không lâu trước, cô đã xem video chiến đấu của đội Huyền Tinh, cảnh họ bắt sống vết nứt nhân ngư. Dù video đó chỉ có hình ảnh dị chủng và âm thanh súng đạn, không ai lộ mặt, nhưng có lẽ… Lần trước, cô chỉ tập trung quan sát dị chủng. Lần này, nếu chuyển hướng góc nhìn, biết đâu sẽ phát hiện ra điều gì đó khác.
Nghĩ là làm, cô lập tức tìm lại video.
Lương Nhiên dễ dàng tìm thấy video nhờ vào hệ thống tự động đánh dấu các tư liệu mà cô từng xem. Khi lướt qua danh sách, cô bất ngờ phát hiện một tập tin được gắn nhãn "Vô dụng".
Cô cau mày, cố gắng nhớ lại.
Rất nhanh, trí nhớ dẫn cô đến câu trả lời.
Lúc ấy đội Huyền Tinh đã gửi hai video về viện nghiên cứu. Nhưng sau khi kiểm tra, hội đồng xét duyệt đã đánh dấu một trong số đó là "Vô dụng", chỉ yêu cầu cô phân tích video còn lại.
Khi ấy, cô chỉ quan tâm đến tập tính của dị chủng, không mảy may để ý đến tập tin bị loại bỏ. Nhưng bây giờ thì khác. Cô sắp phải làm việc cùng đội này, bất cứ video liên quan nào cũng đáng để xem qua.
Nghĩ vậy, cô lập tức mở video, dựa lưng vào ghế chờ dữ liệu tải hoàn tất. Hai phút sau, hình ảnh bắt đầu chạy.
Trước tiên là một tiếng rè kéo dài từ nhiễu điện, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn!
Cô giật mình.
Lập tức ngồi ngay ngắn lại, tập trung theo dõi.
Màn hình nhanh chóng chuyển cảnh.
Lớp bụi dày cuộn lên mịt mù, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.
Cô nheo mắt, cố gắng nhìn rõ hơn.
Làn khói dần tan. Trên nền đất hoang tàn, cơ thể khổng lồ của vết nứt nhân ngư bị một cô gái đạp chặt dưới chân.
Cô gái đó mặc váy dài màu bạch kim, trang phục không hề ăn nhập với khung cảnh đổ nát xung quanh. Mái tóc dài màu vàng ánh kim xoăn nhẹ, rủ xuống trước ngực. Trên ngực áo, cô ấy cài một chiếc trâm hình mặt trời, những viên đá quý nhỏ lấp lánh dưới ánh sáng.
Nhưng nét dữ tợn trên khuôn mặt đã phá vỡ hoàn toàn vẻ ngoài thanh tao. Cô ấy đưa tay lau đi những vệt thịt nhầy nhụa trên mặt, cúi xuống nhìn chiếc váy bị nhuốm đầy máu, rồi thấp giọng chửi rủa điều gì đó. Ngay sau đó, giương cao chiếc rìu lớn màu trắng, đập mạnh xuống đầu con dị chủng!
Cô ấy một bên đánh chém một bên gào lên đầy giận dữ:
"Gớm ghiếc kinh tởm! Đáng chết, đáng chết, đáng chết!"
"Mày có biết bộ váy này vừa được tẩy lễ xong không?! Có biết giặt phiền phức đến mức nào không?!"
Phần đầu của dị chủng bị nghiền nát, máu bắn tung tóe. Đúng lúc đó, một giọng nữ the thé vang lên từ phía ngoài khung hình.
Ngay sau đó là mấy phát súng cảnh cáo.
"Dừng lại! Tôi bảo cô dừng lại! Không nghe thấy sao?!"
"Nhiệm vụ là bắt sống!"
"Tống Thần Ái! Nếu cô còn không dừng lại, tôi sẽ bắn nát đầu cô ngay lập tức!"
Thấy Tống Thần Ái vẫn không có ý định ngừng tay, một loạt đạn lập tức xé gió lao thẳng về phía cô mà không chút do dự. Nhưng cô gái đó chẳng buồn né tránh, chỉ lạnh lùng giương cao chiếc rìu trắng, bổ mạnh vào lồng ngực con dị chủng, cằm hếch lên đầy thách thức:
"Cô dám quát tôi? Ha, cấp S thì ghê gớm lắm sao?"
"Quý Thiền, cô nghĩ mình là ai? Cầm khẩu súng trong tay mà tưởng mình là tay thiện xạ chắc?!"
Nói xong, cô ta nhanh chóng lôi ra một quả lựu đạn từ ba lô, ném thẳng về phía trước, ánh mắt không giấu nổi vẻ liều lĩnh ngông cuồng.
"Quý Thiền, nếu có gan thì đừng trốn! Hôm nay mà không cho cô nổ banh xác, tôi thề sẽ đổi họ!"
Quả lựu đạn vẽ một đường vòng cung nguy hiểm trên không trung. Đúng khoảnh khắc đó, một bóng người cao lớn đột ngột lao vào màn hình. Cô ấy len lỏi qua làn đạn chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chộp lấy quả lựu đạn vừa bị ném ra, lập tức ném sang khu đất trống, sau đó lao thẳng về phía Tống Thần Ái.
Vài giây sau, một vụ nổ dữ dội vang lên!
Làn khói đậm đặc cuồn cuộn bốc lên. Người phụ nữ vừa xuất hiện tóm lấy cổ áo của Tống Thần Ái, mạnh mẽ ấn cô gái xuống mặt đất. Giọng nói lạnh băng vang lên, mang theo sức ép vô hình như thể xuyên qua cả màn hình:
"Cô có thể hành xử chín chắn hơn một chút không?"
"Tống Thần Ái, hãy nghe lời đội trưởng."
Sau một thoáng im lặng, giọng nói run rẩy của một cô gái khác vang lên:
"Chúng ta nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ không tốt hơn sao?"
"Tại sao lúc nào cũng phải đánh nhau…?"
Câu nói còn chưa dứt, một giọng nam đầy hứng thú đột nhiên chen ngang.
Anh ta như thể đang xem một vở kịch giải trí, thậm chí còn vỗ tay vài cái:
"Đừng dừng lại, hay lắm, tiếp tục đi! Thật sự quá thú vị!"
"Nhưng mà… hình như con dị chủng này không thể mang về được nữa rồi. Cái xác bên cạnh kia trông còn nguyên vẹn hơn một chút?"
"Tôi bị dọa đến mức đầu óc quay cuồng rồi đây. Có lẽ mọi người phải giúp tôi khiêng xác về thôi."
Tống Thần Ái cau mày, quay đầu nhìn về phía giọng nói ấy, khuôn mặt tràn đầy sự ghê tởm.
"Tùy Nguyệt Sinh, có thể nói chuyện một cách bình thường được không?"
"Anh còn khiến tôi thấy buồn nôn hơn cả Quý Thiền!"
Nói xong, cô ta thậm chí còn giả vờ nôn khan một tiếng.
Nam sinh kia lập tức bật cười, giọng cười lớn đến mức khiến người ta có thể tưởng tượng được vẻ mặt đầy khoái chí của anh ta, có lẽ cười đến mức méo cả mặt, suýt thì ngất đi.
Video dừng lại tại đó.
Màn hình tối sầm.
Lương Nhiên ngồi lặng im nhìn vào khoảng không, mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“……”
“… Chắc mình bấm nhầm thôi ha?”
Cô là phạm vào tội trời sao??? Xếp cô vào loại đội này là chê cô chết chưa đủ nhanh?