Editor: Quỳnh Anh 💕

___________________________

Lâm Bách nhìn chằm chằm vào những dòng chữ nhỏ, ngẩn người một lúc lâu.

Không lâu trước đây, câu nói của một thành viên trong Tổ chức Cộng Sinh Tận thế bất chợt vang lên trong đầu cậu ta.

"Dù sao cô ta cũng là nghiên cứu viên, có người đứng sau bảo vệ."

"Không biết đến bao giờ mới có ai đủ sức kéo cô ta xuống ngựa."

Có người bảo vệ cô ta.

Cậu ta đột nhiên nghĩ đến em gái mình, Lâm Cửu. Cô bé cũng là một công dân hạng hai giống cậu ta. Nhưng khác với cậu ta, Lâm Cửu sinh ra đã yếu ớt, từ nhỏ đã phải sống nhờ thuốc men đắt đỏ. Cả gia đình cậu ta dốc hết sức làm việc, chỉ để gánh vác tiền thuốc men cho cô bé.

Nhưng không phải cứ có tiền là đủ. Cậu ta đã trải qua điều đó quá nhiều lần. Dù có cầm trên tay cùng một số tiền, thì khi đến bệnh viện, thuốc dành cho công dân hạng nhất lúc nào cũng đầy đủ, còn phần của cậu ta luôn thiếu thứ này, thiếu thứ kia. Nhưng em gái cậu ta cũng cần thuốc.

Con bé còn nhỏ như vậy, con bé càng cần thuốc hơn ai hết.

Vậy tại sao không ai đứng ra bảo vệ con bé? Chỉ vì con bé là công dân hạng hai sao?

Nếu thế giới này đã phân chia giai cấp, vậy tại sao Lương Nhiên, một công dân hạng ba, lại có người bảo vệ?

Ánh mắt cậu ta dần trở nên u tối.

--- Bởi vì cô ta là một nghiên cứu viên.

Một công dân hạng ba.

Một người vốn không có tư cách sống sót trước dị chủng.

Một kẻ không xứng đáng đặt chân vào Chủ thành.

Nếu không nhờ chức quyền của Lương Điểm, nếu không có một suất đặc cách dành riêng cho cô ta, thì dù có tài giỏi đến đâu, cô ta cũng không bao giờ được vào Chủ thành.

Dù cô ta có xuất sắc.

Dù tên cô ta có được treo lên tường danh dự ở căn cứ.

Cũng không thay đổi được sự thật đó.

Nếu không có một người chị là công dân hạng nhất, cô ta sẽ không bao giờ bước chân vào viện nghiên cứu.

Không bao giờ được phá lệ, chỉ vì kết quả tốt nghiệp xuất sắc.

Vậy tại sao thế giới này lại bất công đến vậy?

Lâm Bách bất giác chìm sâu vào dòng suy nghĩ.

Cậu ta đã nghĩ đi nghĩ lại hàng trăm lần.

Cuối cùng, cậu ta cũng tìm ra kẻ đáng trách nhất.

Vẫn là do Lương Nhiên.

Thế giới này vốn đã từng có cơ hội trở nên công bằng. Nhưng rồi Lương Nhiên xuất hiện. Đội Thần Hi bị xóa sổ, người từng dẫn dắt họ đến bình đẳng không còn nữa. Vậy nên, thế giới sẽ không bao giờ tốt lên được nữa.

Trong ống nghiệm, những tinh thể màu hồng nhạt dần tan chảy. Chúng xoay vòng, giống như những đám tinh vân thu nhỏ, chuyển động theo dòng xoáy chất lỏng.

Lâm Bách dõi theo từng chuyển động đó, cho đến khi tinh thể hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn lại một dung dịch trong suốt, lặng yên như mặt nước phẳng lặng. Cậu ta tắt ngọn lửa cồn, cầm lấy ống tiêm, từ tốn hút đúng 10ml dung dịch.

“Ngài cần dùng bây giờ sao?”

Giọng cậu ta trầm thấp, gần như lẫn vào không gian xung quanh. Lương Nhiên không quay lại, vẫn chăm chú vào bảng số liệu trước mặt.

“Đưa lại đây đi.”

Lâm Bách bước lên. Nhưng khi còn cách cô hai mét, một cảm giác sợ hãi mơ hồ bất ngờ tràn đến.

Cậu ta dừng chân. Nhận ra sự ngập ngừng trong tiếng bước chân, Lương Nhiên vừa kiểm tra số liệu, vừa đưa tay ra phía sau.

“Ngẩn người làm gì? Đưa đây.”

“A… A, được.”

Lâm Bách giật mình. Cậu ta vội vàng nâng ống tiêm lên, đưa về phía trước.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu ta chợt đổi ý. Cậu ta quyết định tạm hoãn kế hoạch. Mặc dù… chính cậu ta cũng không thực sự biết mình đã có kế hoạch gì, cậu ta chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn.

Khoảnh khắc đó, một suy nghĩ lóe lên. Cậu ta muốn bước tới, muốn làm điều gì đó, nhưng cậu ta không biết phải làm gì.

Cậu ta chưa bao giờ giết người. Cậu ta chưa bao giờ hại ai. Cậu ta vẫn chưa nghĩ ra mình phải làm gì.

Nhưng chuyện này không phải là thứ cậu ta có thể đơn phương đổi ý. Khi cậu ta giơ ống tiêm lên, mũi kim đã hướng thẳng về phía Lương Nhiên. Cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, phân tích dữ liệu của dị chủng, không hề quay lại.

Lâm Bách đứng yên, trơ mắt nhìn bàn tay cô giơ lên chụp vào khoảng không, rồi theo quán tính đâm thẳng về phía ống tiêm trong tay cô. Cậu ta vội vàng rụt tay lại, nhưng chỉ kịp xoay lệch hướng kim.

“Mau dừng lại—!” Cậu ta hoảng hốt hét lên.

Cơn đau chợt ập đến.

Lương Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy mũi kim cắm sâu vào lòng bàn tay mình. Chất lỏng hồng nhạt theo thân kim chảy chậm vào da thịt cô. Trong khoảnh khắc, thị giác cô mờ đi, một bóng đen lớn lan rộng trước mắt.

Trợ lý nhỏ cuống cuồng lao đến bảng báo động, ngón tay đập liên hồi vào nút cảnh báo, tiếng bíp chát chúa vang lên như thể cậu ta vừa gây ra một thảm họa chết người.

“Ai…cậu…” Lương Nhiên cảm thấy kỳ lạ nhưng chưa kịp nói hết câu, đã ngã xuống đất cùng tiếng thét chói tai của tên trợ lý.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play