Mãi mà Minh Thừa không về nhà, cũng không gửi tin nhắn cho tôi, chuyện này rất hiếm thấy.
Mặc dù Minh Thừa yêu công việc nhưng trước nay chưa từng thích tăng ca, anh ấy cũng không ủng hộ nhân viên của mình tăng ca.
Hơn nữa, cho dù anh ấy có tăng ca thật đi nữa cũng sẽ nói với tôi một tiếng.
Mãi cho tới bảy giờ, nến trên bàn ăn đã cháy hết, sáp nến trắng mềm mại chảy xuống, đồ ăn trên đĩa cũng nguội lạnh, tôi rất lo lắng bèn gọi điện thoại cho anh ấy.
Điện thoại được kết nối nhưng mãi mà chẳng có người nghe máy.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời đang bận.”
Âm thanh nhắc nhở vang lên, tôi tắt đi gọi lại lần nữa.
Không có người nghe máy cho nên cuộc gọi tự động kết thúc.
Tôi nhìn màn hình tắt ngúm, mí mắt bắt đầu giật loạn cả lên không theo tiết tấu nào.
Là con trai nhà họ Ôn, anh ấy đảm nhiệm chức vụ chủ tịch và mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, tôi không nên làm phiền anh ấy, nhưng chẳng biết có phải vì tôi quá nhạy cảm hay không, sau khi mí mắt giật liên tục, thật kỳ lạ khi trong lòng tôi dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Tôi nhịn mãi, cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho thư ký của Minh Thừa.
“Chào cô Lý, sếp của mọi người đã tan làm chưa?”
Thư ký nhanh chóng trả lời tôi: “Sếp Ôn vẫn chưa tan làm, bây giờ vẫn đang họp Hội đồng Quản trị.”
Tôi yên tâm rồi.
Nhìn thấy tin nhắn này, trái tim lơ lửng của tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Cả buổi tối không có tâm trạng ăn uống gì, bây giờ phiền não đã được giải quyết, tôi bước đến quầy bar rót cho mình một cốc nước ấm làm ấm bụng, xua tan cảm giác khó chịu kỳ quái của buổi tối hôm nay. Sau khi ngồi lại xuống sofa, tôi phát hiện cô Lý vẫn còn gửi tin nhắn cho mình.
“Sáng nay sếp Ôn có việc ra ngoài, có lẽ hôm nay sẽ tan làm muộn hơn một chút, anh có việc gì thì nói với em cũng được.”
Cô ấy làm việc rất chu đáo, tôi trả lời: “Vất vả cho cô quá, tôi không có việc gì đâu, chẳng qua muộn rồi nên tôi hơi lo.”
Biết tối nay Minh Thừa sẽ về muộn, vì vậy tôi không đợi anh ấy nữa mà tự hâm nóng bữa tối để ăn, thuận tiện mang phần của anh ấy giữ nhiệt.
Ăn cơm xong, tôi mơ màng ngủ thiếp đi mất, giấc ngủ này tuy ngắn nhưng lại rất ngon. Đã mấy ngày nay tôi không thể ngủ say như trước đây, cho dù tối qua tôi và Minh Thừa ôm nhau ngủ mà vẫn cảm thấy hốt hoảng không rõ nguyên nhân, bấy giờ chỉ có mình tôi nằm trên sofa, vậy mà ngủ rất thoải mái.
Đến nửa đêm, khi tôi đang say ngủ, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
“A Trăn…”
Tiếng gọi đinh tai nhức óc, tựa như vang lên sát bên tai tôi, tôi ngay lập tức bừng tỉnh khỏi giấc ngủ sâu.
Tôi choàng mở mắt, ngọ nguậy bò dậy khỏi sofa, cốc nước trên bàn trà bị tôi làm đổ xuống đất, tôi khẽ há miệng thở hồng hộc: “…Minh Thừa?”
Nhưng Minh Thừa không có ở đây, câu trả lời của tôi yếu ớt tan đi trong căn phòng trống trải.
Tôi khó hiểu nhìn xung quanh, gọi anh ấy một tiếng: “Minh Thừa, là anh hả?”
Vẫn không ai trả lời.
Bấy giờ chiếc đồng hồ treo tường trong phòng hiển thị 22 giờ, đã hơn mười giờ tối rồi.
Minh Thừa vẫn chưa về, nhưng rõ ràng tôi vừa nghe thấy anh ấy gọi tên mình.
Tôi nghĩ mình sẽ không nghe nhầm, tiếng gọi này thực sự rất lớn, mang theo cảm xúc vội vàng, thậm chí tôi còn nghe ra cả sự sợ hãi, anh ấy hét lớn đến mức như rách cả họng.
Bấy giờ bên tai tôi vẫn còn kêu ù ù.
Tôi ôm tai, trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi vì bừng tỉnh trong cơn mơ.
Nhưng trong phòng thực sự không có người.
Huyễn thính ư?
Trước đây tôi chưa từng có triệu chứng huyễn thính bao giờ, cũng chưa từng tìm hiểu về nó, huyễn thính sẽ khiến mình giật mình thức giấc sao? Sẽ khiến bên tai mình kêu lên ù ù sao?
Đang ngủ ngon cũng bị huyễn thính à?
Tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ sát đất, kéo chiếc rèm lớn, nhìn ra khoảng sân nhỏ.
Những đóa hoa kiều diễm trong vườn đang ngủ ngoan dưới ánh trăng, ngoại trừ chúng ra thì không có người khác, nhưng tôi vẫn mở đèn ngoài sân và quan sát từng ngóc ngách, xác nhận không có ai tôi mới nhìn qua mắt mèo.
Có lẽ đêm tối quá, trong mắt mèo tối om, chẳng nhìn rõ bên ngoài.
Vì thế tôi mở đèn ngoài hiên nhà, nhìn ra bên ngoài lần nữa.
Không biết tại sao mắt mèo rất mờ, chẳng nhìn rõ gì hết, chỉ thấy bên ngoài kia có ánh đèn thôi.
Sau khi chắc chắn trong nhà chỉ có mình tôi, tôi quy tiếng gọi vừa rồi là huyễn thính.
Xem ra gần đây trạng thái của tôi thực sự không ổn, ngày mai phải đến gặp bác sĩ Triệu khám lại mới được.
“Có lẽ dưới sự ảnh hưởng của Giáo sư Ngụy, \năm ngoái Học viện Bắc Hoa đã lựa chọn chủ đề ‘Hè rực rỡ’, chủ đề này nghe rất tuyệt, ừm, đúng vậy… chủ đề này không chỉ khảo sát quan niệm nghệ thuật mà đồng thời cũng khảo sát phối màu của sinh viên…”
Trên tivi, MC và một chuyên gia giáo dục đang bàn luận đề thi đại học của sinh viên nghệ thuật năm ngoái, tôi nhìn chằm chằm vào tivi, song chẳng biết tâm tư đã bay đi chốn nào.
Bởi vì tính chất công việc khác nhau nên phần lớn thời gian tôi đều ở nhà chờ Minh Thừa về, đây là lần đầu tiên anh ấy về muộn như vậy.
Tôi rất muốn gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng lại sợ anh ấy đang lái xe trên đường.
Mười một giờ tối, mí mắt của tôi bắt đầu đánh nhau, trong lúc mơ mơ màng màng tôi nghe thấy tiếng gót giày da của nam giới rơi trên nền đất, sau đó là đến tiếng chìa khóa cắm vào ổ mở cửa ra.
Là… Minh Thừa về ư?
Tôi đứng bật dậy khỏi sofa, chạy đến bên cửa áp mắt vào mắt mèo xem thử, tiếc thay mắt mèo vẫn mờ, chỉ thấy loáng thoáng có bóng người lay động: “Minh Thừa, là anh đúng không? Sao bây giờ anh mới về?”
Tôi chờ anh ấy mở cửa bước vào, tôi rất muốn ôm chầm lấy anh ấy, truy hỏi tại sao hôm nay anh ấy không gọi điện thoại cho tôi, hại tôi lo lắng suốt cả buổi tối.
Nhưng sau khi anh ấy dùng chìa khóa mở cửa ra lại không bước vào.
“Minh Thừa.”
“A Trăn,” Người bên ngoài lên tiếng, giọng điệu toát lên vẻ mỏi mệt, “Hôm nay trên đường về anh gặp chút rắc rối ngoài dự tính.”
Anh ấy thở dài một tiếng, dường như thật sự rất mệt mỏi, “Anh về muộn thế này, em có trách anh không, có cho anh vào nhà không?”
Nghe thấy anh ấy nói rằng gặp “rắc rối” tôi đã tha thứ cho anh ấy rồi, tôi thương anh ấy còn không hết thì làm sao nỡ giận anh ấy đây. Vì thế tôi không đợi anh ấy mở cửa đã mở cửa từ bên trong, “Anh đang nói gì vậy? Mau vào đây đi, anh gặp chuyện gì rắc rối?”
Người đàn ông đứng bên ngoài vẫn ăn mặc như ngày thường, nhưng tôi phát hiện ra đầu vai áo vest dính bẩn, có vài lọn tóc mai rủ xuống bên tai. Khi nhìn thấy tôi, anh ấy còn mỉm cười dịu dàng với tôi. Làn da bên dưới ánh đèn lờ mờ tỏa ra ánh sáng dịu dàng tựa ngọc, khóe môi hơi vểnh trời sinh khẽ cong cong, lịch sự tao nhã: “Cho anh vào thật ấy hả?”
“Tất nhiên.” Tôi vươn ngón tay sửa sang lại tóc mái cho anh ấy, kéo anh ấy vào trong nhà.