Tôi không biết tại sao cô ấy lại nói như vậy, rõ ràng đến vừa rồi chúng tôi vẫn còn đi chơi với nhau rất vui vẻ.

Nhưng tôi cũng biết kể từ sau khi bọn tôi đều trưởng thành, quan hệ giữa tôi và Minh Nghi ngày một xa cách. Chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, có lẽ do cô ấy mắc chứng Homophobia nặng, tóm lại cô ấy rất phản cảm với tình yêu của tôi và Minh Thừa.

Cảm xúc mâu thuẫn này đạt tới đỉnh điểm vào nửa năm trước, sau khi tôi và Minh Thừa kết hôn. Tôi đã vô số lần chứng kiến hai anh em bọn họ cãi vã kịch liệt, Minh Thừa lạnh mặt ra ngoài đóng sầm cửa vào, còn cô ấy thì tức giận đập phá đồ đạc.

Mỗi lần tôi đều thử khuyên nhủ, song sẽ chỉ khiến cục diện càng mất kiểm soát.

Nửa năm qua, thỉnh thoảng Minh Nghi sẽ gặp mặt tôi, nhưng rất ít khi tiếp xúc với anh trai mình.

Kỳ thực, mỗi lần hẹn gặp cô ấy, tôi đều mong muốn cứu vãn mọi chuyện, và hiển nhiên lần nào cũng kết thúc bằng thất bại.

Tôi khẽ mỉm cười nản chí và nói:

“Nếu em không muốn thì thôi bỏ đi.”

Người trưởng thành thì phải biết điểm dừng, tôi định bụng về nhà, mấy tiếng nữa là Minh Thừa tan làm, nếu Minh Nghi thực sự phản cảm, tôi cũng không muốn cô ấy phải lúng túng. Cô ấy là em gái của Minh Thừa, và tôi cũng chứng kiến sự trưởng thành của cô ấy, mặc dù có lẽ bây giờ cô ấy đã ghét tôi rồi.

Tôi đang định đi thì Minh Nghi chợt vươn tay ra khỏi cửa xe, kéo lấy cổ tay tôi, nói với thái độ rất khẩn thiết:

“Chờ đã!”

Tôi dừng bước, mắt sáng lên vì được cô ấy níu kéo, tôi quay đầu qua chớp chớp mắt với cô ấy:

“Sao thế? Nếu em bằng lòng thì anh và Minh Thừa sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho Minh Nghi nhà chúng ta.”

Cô ấy cau chặt mày hơn, không phản hồi câu nói của tôi, ánh mắt nhìn tôi thực sự khiến tôi khó hiểu. Cô ấy rụt tay về, hút mấy hơi thuốc, dập tắt nửa đoạn thuốc còn lại, mở cửa xe bước xuống.

Bây giờ đang là buổi chiều mùa hè nóng nực, tôi nhìn bóng dáng cao ráo của cô ấy đứng bên cạnh chiếc xe, nghe thấy cô ấy hít sâu mấy hơi, gọi tôi với ngữ điệu rất giống anh trai cô ấy:

“A Trăn, …”

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi đều cảm thán sức mạnh của gen thật đáng sợ. Mặc dù cô ấy là nữ, nhưng có rất nhiều phương diện giống với anh trai Minh Thừa, đôi khi cả ngữ điệu cũng giống nhau.

Tôi ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.

Đúng lúc này, một cuộc điện thoại vang lên cắt ngang nội dung trò chuyện sắp diễn ra của tôi và cô em chồng.

Tựa hồ Minh Nghi cảm thấy rất phiền phức, cô ấy chẳng thèm nhìn đã tức giận cúp máy.

Song, người gọi điện thoại đến rất kiên trì, chưa tới hai giây đã gọi lại.

Minh Nghi cau mày, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt thoáng thay đổi, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, nói với tôi:

“Anh đợi đây trước đã.”

Sau đó đi xa mấy bước, tránh tôi để nhận cuộc gọi.

Phụ nữ ở tuổi này có bí mật của riêng mình, tôi cũng ngại không dám nghe, cho nên cũng bước mấy bước tỏ ra né tránh.

Cuộc gọi diễn khá lâu, cũng phải mười mấy phút, tôi đợi đến mức lúng túng, ngay lúc tôi không chịu nổi nữa định lướt video ngắn thì Minh Nghi quay lại.

Tôi thở phào một hơi, chờ đợi cô ấy nói một đằng làm một nẻo theo tôi về nhà, vậy mà chỉ thấy cô ấy đi thẳng về phía chiếc Maserati màu xanh mực của mình.

“Này?” Tôi gọi cô ấy, yếu ớt lên tiếng, “… Minh Nghi, em định nói gì với anh cơ mà?”

“Tôi không có gì muốn nói với anh hết.”

Cô ấy đóng cửa xe lại, nhanh nhẹn thắt đai an toàn cho mình, và chẳng thèm nhìn tôi chút nào. Có lẽ vì vừa mới hút thuốc nên chất giọng bình thường đã lạnh lùng pha lẫn chất cảm khàn khàn khó nhận ra.

“… Lúc hai người kết hôn tôi và anh trai đã cãi nhau một trận, tôi… không muốn vào, nếu anh rảnh thì thỉnh thoảng đến nhà họ Ôn thăm bố mẹ đi.”

Tôi nghẹn họng, đúng hơn là mất mát, nhưng thật ra tôi đã quen rồi. Thái độ cô ấy mềm mỏng hơn đã coi như tiến triển tốt, thấy cô ấy sắp đi, tôi không khỏi dặn dò một câu:

“Đi đường cẩn thận nhé.”

Cô ấy vẫn không chịu nhìn tôi mà rút từ trong hộp ra một điếu thuốc nữa, nghĩ gì đó lại thuận tay vứt lên ghế phụ, hậm hực trả lời tôi:

“Ừ.”

Tôi khẽ cười:

“Đừng hút thuốc nữa, hồi còn nhỏ giọng em ngọt ngào bao nhiêu, mấy năm nay đến cả anh trai em cũng cai thuốc rồi.”

Cô ấy đã khởi động xe, nghe vậy, cuối cùng cũng quay sang nhìn tôi, đôi mắt của hai anh em họ rất giống nhau, nhưng đuôi mắt Minh Thừa hơi cong lên, lúc nào cũng như đang cười, còn đuôi mắt Minh Nghi lại thẳng, khiến đôi mắt có khi trong veo, có đôi khi toát lên vẻ rệu rã.

Nghe tôi nói vậy, cô ấy chợt bật cười một tiếng không rõ cảm xúc, nụ cười chỉ thoáng qua gương mặt rồi vụt tắt:

“Anh yêu anh tôi thật đấy nhỉ?”

Tôi đã trưởng thành, hơn nữa còn kết hôn rồi, không còn e thẹn khi nói về chuyện tình cảm nữa, vì vậy, tôi thẳng thắn gật đầu:

“Tất nhiên, anh rất yêu anh ấy.”

Minh Nghi đi rồi.

Tôi dõi theo cô ấy rời khỏi khu nhà này, xoay người chuẩn bị về nhà mình.

Ngay sau đó tôi nghe thấy chiếc xe Maserati phi ầm ầm về đây. Tôi cảm thấy khó hiểu trước thái độ bất thường của cô ấy ngày hôm nay, còn xe của Minh Nghi đã đỗ ngay trước mặt tôi.

Cô ấy hạ cửa kính xe xuống, dường như nhớ ra điều gì, mím môi móc một túi thơm từ trong túi xách đưa cho tôi.

Tôi tưởng cô ấy tặng quà cho mình, nhưng khi cầm lên mới phát hiện túi thơm được bịt kín miệng bằng chu sa, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trên lòng bàn tay tôi.

“Đây là…”

Minh Nghi nói:

“Đây là ngọc hộ mệnh mà mẹ anh xin được cho anh, cô đã đích thân đến Bách Thiền Viện dâng hương suốt hai tháng trời, bảo anh nhớ mang theo bên người cả ngày lẫn đêm.”

“Trước khi đến đây em còn đến gặp mẹ anh nữa à?”

Tôi nhạy bén nắm bắt thông tin ẩn giấu bên trong.

Minh Nghi không để ý đến câu nói của tôi mà lảng sang chuyện khác:

“Cô nói, chuyến du lịch đến Đông Nam Á của anh và… anh trai tôi không cát lành, bảo anh phải chú ý nhiều hơn…”

Nửa năm trước, khi tôi và Minh Thừa vừa mới kết hôn, theo như kế hoạch ban đầu chúng tôi định đến vùng duyên hải nhiệt đới để nghỉ tuần trăng mật. Nhưng trước khi khởi hành không lâu, Minh Thừa bỗng thay đổi ý định, nằng nặc đòi đến một quốc gia nhỏ ở Đông Nam Á. Khi ở bên tôi, anh ấy thường chiều theo ý tôi, rất ít khi kiên trì làm một việc gì, tôi không phá hỏng hứng thú của anh ấy, vì thế đồng ý.

Chuyến đi không vất vả như tôi tưởng tượng, mặc dù quốc gia ấy nhỏ song không đến mức lạc hậu, có tất cả những thứ cần có, chẳng qua mang đậm màu sắc tôn giáo, dân chúng tôn thờ các vị Thần, những điệu nhảy lễ tế kỳ quái xuất hiện khắp nơi trên đường phố, bầu không khí mang sắc thái lạ lùng khó mà hình dung.

Nhất là khi tôi và Minh Thừa cùng nhau đến bái lạy một vị Thần. Tôi mới thực sự ý thức được sự kỳ lạ của nơi này.

Vị Thần ấy có hai mặt, mặt trước là gương mặt dát vàng sáng lấp lánh với ánh mắt hiền từ, giống như những vị Thần bình thường, khác nhưng mặt sau lại có màu đen sẫm với chiếc răng nanh. Hai thân phận với phong thái bất đồng nhưng cùng chung một cơ thể, lúc quỳ xuống tôi cảm thấy rợn hết cả sống lưng.

Minh Thừa thì lại rất hứng thú, thậm chí anh ấy còn nói chuyện với người hầu Thần cả một buổi chiều. Tôi không biết hai người họ đã nói những gì, song cuối cùng anh ấy đã mua một con rối vàng đen về nhà.

Khác với bức tượng thần đáng sợ kia, mặc dù con rối có màu đen, nhưng chế tác rất tinh xảo, mang đậm sắc thái văn hóa vùng đất lạ, hơn nữa trông cũng khá cũ rồi, đỉnh đầu của con rối khảm loại ngọc trai Đông Bắc đã tuyệt tích mấy trăm năm nay, trên lưng khắc dòng chữ cổ, chỉnh thể thì nó mang một màu đen lấp lánh dưới ánh đèn, lại tựa mực nồng chẳng thể hòa tan.

Tôi khen ngợi ánh mắt của Minh Thừa, sau đó ép Minh Thừa để nó trong ngăn tủ không được lấy ra nữa.

Minh Nghi nhắc tới chuyện này, tôi mới sực nhớ đến nó.

Khi con người gặp chuyện không thuận sẽ tìm kiếm những nguyên nhân huyền học, tôi nghĩ rằng mấy ngày nay tôi không bình thường, cứ liên tục soi mói Minh Thừa, chắc chắn có liên quan đến con rối đen này.

Đúng là xui xẻo.

Tạm biệt Minh Nghi rồi, tôi định bụng giải quyết luôn con rối đen đó đi.

Buồn cười ở chỗ, người hầu Thần ở một nơi dị quốc tha hương bán thứ kỳ quái này cho Minh Thừa lại mà một ông lão người Trung Quốc. Khi chúng tôi mua nó, ông lão còn kéo tôi thêm số điện thoại di động:

“Giữ liên lạc nhé chàng trai.”

Bấy giờ số điện thoại của ông lão vẫn còn nằm trong điện thoại tôi.

Dẫu sao đây cũng là thứ xin về từ chỗ người hầu Thần, tôi phải hỏi rõ ông ấy xem phải xử lý thứ đó thế nào mới được.

Kỳ thực tôi không nghĩ rằng sẽ có dịch vụ hậu mãi cho vụ mua bán thoạt nhìn giống như lừa tiền này, nhưng bất ngờ khi số điện thoại này lại liên lạc được.

Sau khi ông lão nghe tôi nói, trầm ngâm một lát mới nói với tôi bằng giọng trầm khàn:

“Cậu làm theo lời tôi nói, đầu tiên phải đặt nó nằm dưới đất…”

Dưới đất? Thế nào được gọi là dưới đất?

Đào một cái hố vùi nó xuống thì có vẻ không ổn lắm?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi lựa chọn đặt nó vào trong chiếc tủ dưới tầng hầm, tôi làm thực sự tốt bụng quá rồi.

Tôi đóng tủ lại và làm theo đúng những lời ông lão đã dặn hết lần này đến lần khác, chắp tay lẩm nhẩm ba lần câu:

“Xin đừng đến nhà tôi nữa.”

Mặc dù hơi phiền phức, nhưng tôi vẫn làm theo những gì cần làm.

Làm xong hết thảy, tôi lên nhà tắm một cái cho thoải mái, sau đó đeo ngọc bội hộ mệnh mà mẹ tôi xin được lên cổ.

Nó là một chiếc mặt dây chuyền tạo hình Tỳ Hưu từ ngọc Hòa Điền mang màu trắng sữa, chú Tỳ Hưu nhỏ ngây thơ đáng yêu, đôi mắt tròn sáng long lanh, nhìn thôi cũng đủ biết biết mẹ đã chọn nó theo gu thẩm mỹ của tôi.

Chất ngọc rất tốt, bề mặt mượt mà trơn nhãn, chạm vào cảm giác ấm áp.

Tôi cầm nó nghịch một hồi, không nỡ buông tay, chợt nhận thấy hôm nay là một ngày không tệ, không chỉ ra ngoài chơi còn nhận được quà, hơn nữa còn không phải làm việc. Tôi vui lắm, quyết định hôm nay sẽ đích thân xuống bếp.

Bận rộn đến năm giờ mười, tôi mới chuẩn bị xong bữa tối, rồi gọi điện thoại đặt giá nến và hoa hồng trắng, chuẩn bị đạo cụ cho bữa tối dưới ánh nến hôm nay.

Năm giờ hai mươi lăm, tôi châm nến thơm trên giá, để gia tăng bầu không khí, tôi đã chọn nhạc trước, định bụng sẽ thỏa mãn nguyện vọng khiêu vũ sau bữa tối của Minh Thừa.

Năm giờ ba mươi, tôi ngồi trước bàn ăn, Minh Thừa vẫn chưa về.

Năm giờ bốn mươi, Minh Thừa vẫn chưa về.

Trời tối rồi, Minh Thừa vẫn chưa về…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play