Vẻ ngoài nhếch nhác hiếm thấy của anh ấy khiến tôi đau lòng. Tôi kéo anh ấy ngồi xuống sofa, còn mình thì đi hâm nóng đồ ăn mang lên cho anh ấy, đồng thời thuận tay rót một cốc nước cam ấm.

Ôn Minh Thừa thích uống nước hoa quả.

Tôi đặt bữa tối lên bàn trà, nhưng anh ấy không vội ăn ngay mà giữ nguyên tư thế ngồi trên sofa, hai tay khẽ đặt bên hông tôi, ngửa đầu mỉm cười nhìn tôi cúi xuống lau chiếc áo vest dính bẩn của anh ấy, dường như rất hưởng thụ.

“Tối nay gặp chuyện gì rắc rối vậy?” Tôi vẫn chỉ để ý đến mỗi câu này.

Người nhà về muộn như vậy, tôi đã cố gắng hết sức không hỏi liên tục rồi, song lo lắng là điều khó tránh khỏi, anh ấy cũng phải giải thích cho tôi chứ?

Anh ấy cười khổ cúi đầu, rút một tay về đặt lên mu bàn tay tôi:

“Xe đi phía trước đâm vào người ta rồi bỏ trốn, anh mất thời gian phối hợp với cảnh sát để điều tra, nếu không hôm nay anh đã về từ năm giờ hơn với em rồi.”

Đâm rồi bỏ trốn ư?

Tôi cau mày, giữa ban ngày ban mặt mà đâm người ta rồi bỏ chạy, thực sự đáng căm phẫn. Mặc dù chuyện tai nạn không xảy ra với Minh Thừa, nhưng dính líu đến anh ấy cũng đủ khiến tôi sợ hãi rồi. Tôi tiêu hóa thông tin này, bỗng cảm thấy có gì đó bất thường:

“Vậy tại sao lúc bảy giờ hơn thư ký Lý lại nói rằng anh đang họp Hội đồng Quản trị?”

Theo lời Minh Thừa nói thì hẳn là anh ấy vẫn tan làm theo giờ bình thường và tầm bảy giờ hơn anh ấy phải đang phối hợp với cảnh sát điều tra sự cố giao thông mới đúng.

Minh Thừa đang vân vê ngón tay tôi chợt sựng lại, tôi hơi nghi ngờ, dẫu vậy, biểu cảm bất đắc dĩ trên gương mặt anh ấy vẫn không thay đổi:

“Anh sợ em sẽ lo lắng cho anh.”

Chỉ vì nguyên nhân này thôi ư?

“Anh ngớ ngẩn à?” Tôi tức giận rụt tay về, “Sợ em lo lắng mà không nói với em, nhưng sớm muộn gì em cũng biết mà, nếu anh xảy ra chuyện gì mà em không biết, đến lúc em biết được sự thật sẽ đau khổ đến mức nào nào đây?”

Cảm xúc lo lắng và bị giấu giếm đồng thời bùng nổ khiến tôi rất tức giận. Tôi thở phì phì đẩy bàn tay đặt trên hông mình ra, lùi khỏi giữa hai chân anh ấy, sa sầm mặt bước về phía phòng ngủ.

Thấy tôi thực sự giận dữ, anh ấy vội vàng đứng dậy kéo cánh tay tôi.

Tôi mềm lòng quay đầu nhìn anh ấy một cái, sau đó kinh ngạc phát hiện ra rằng anh ấy đang cười.

Không đợi tôi giận xong, anh ấy đã ôm chặt tôi từ phía sau, không chịu buông ra.

Tôi đang tức giận bốc lên đầu, toan vùng ra rồi đẩy anh ấy một cái, để tối nay anh ấy nằm ngủ ngoài sofa.

Song, tôi ngạc nhiên khi nhận thấy anh ấy ôm tôi rất chặt, không thể đẩy nổi.

Tuy rằng tôi không khỏe lắm, cũng không có thói quen rèn luyện thân thể như Minh Thừa, nhưng dẫu sao tôi cũng là một người đàn ông trẻ trung. Trước đây khi chúng tôi đùa giỡn với nhau, nếu tôi dùng hết sức vùng ra, anh ấy có muốn khống chế tôi dưới điều kiện tiên quyết là không làm tôi bị thương thì chẳng phải một chuyện dễ dàng.

Vậy mà hiện tại, anh ấy cười híp mắt, ôm chặt tôi với vẻ mặt ung dung, song cơ thể và cánh tay lại như bức tường sắt, dù tôi có dốc toàn bộ sức lực vẫn chẳng thể thoát khỏi mảy may.

Trời ạ, đây là sức mạnh của một người bình thường nên có ư?

Trước đây anh ấy không dùng hết sức sao?

Tôi bỗng cảm thấy anh ấy có hi vọng trở thành quán quân quyền anh thế giới hơn cả Minh Nghi đấy.

Thấy tôi không vùng vẫy nữa, anh ấy cúi đầu cọ cọ má tôi từ phía sau:

“A Trăn, anh vui lắm.”

Tôi không vui chút nào:

“Vui cái đầu anh!”

“Ha ha.” Anh ấy bật cười, xoay người tôi lại ôm tôi từ phía trước.

Tôi bị ép kề sát cơ thể anh ấy như một chiếc bánh. Từ góc độ này có thể nhìn thấy chiếc cằm ưu nhã và những đường nét uyển chuyển trên gương mặt anh ấy, nó tinh tế và hoàn mỹ đến mức không chân thực.

Thấy đôi mắt đen như mực của anh ấy đảo về phía đuôi mắt, tôi bèn vươn tay lên đẩy cái đầu của anh ấy đang ghé sát đến gần.

Còn anh ấy thì thuận thế hôn lên lòng bàn tay tôi.

“Hóa ra cảm giác được em lo lắng là vậy, thật kỳ diệu.” Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, đuôi mắt nhướng lên trên, ánh mắt ngọt ngào đẹp đẽ, tròng mắt rất đẹp, “Anh thực sự đắm chìm trong nó.”

Đôi mắt anh ấy đen sâu không thấy đáy, tựa như hố đen nuốt chửng cả con người. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt ấy, da đầu tôi lại tê rần.

“Nói cứ như thể lần đầu tiên anh biết em quan tâm anh đấy.” Tôi cho rằng đây là nguyên nhân khiến nửa đêm nửa hôm anh ấy nói lời ngọt ngào khiến tôi buồn nôn, cho nên hơi hậm hực, “Mau ăn cơm rồi ngậm miệng lại.”

Anh ấy chớp chớp mắt, quay đầu liếc nhìn bữa tối đặt trên bàn.

Tôi chẳng hề bất ngờ khi anh ấy cầm nước cam mà bình thường anh ấy thích nhất lên uống trước.

Sau đó anh ấy quay đầu nhìn tôi, không đợi tôi kịp phản ứng đã kéo tôi đến bên cạnh, bóp cằm tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.

“Anh buông… ưm!”

Minh Thừa ép buộc tôi phải uống ngụm nước cam ấy, tôi bèn đấm một cú lên ngực anh ấy.

Hai chúng tôi đùa giỡn nhau, cùng ngã xuống sofa. Vì khoảng cách quá gần nên hương hoa lưu tô trên người anh ấy cũng bao bọc quanh tôi… tôi nằm trên người anh ấy, nhạy bén cảm nhận bầu không khí dần thay đổi, đang định bò dậy thì cánh tay chống trên sofa bị anh ấy nắm lấy.

Minh Thừa dựa vào ưu thế hình thể khéo léo xoay người, thở ra một hơi:

“A Trăn…”

***

“Tôi nghĩ rằng làm bác sĩ của một mình cậu sẽ thoải mái hơn, không ngờ còn phải kiêm chức tài xế cho cậu nữa.”

Bác sĩ Triệu dừng xe trước cổng nhà tôi, nghiêng đầu nói với tôi qua cửa xe.

Anh ấy suốt ngày chỉ mặc đồ màu xám, may có gương mặt đẹp trai nên cách ăn mặc này khiến người ta cảm thấy anh ấy là một bác sĩ giàu kinh nghiệm, tính cách chững chạc.

Tôi đặt hộp gỗ sơn mài đựng họa cụ vào trong xe trước, sau đó ngồi lên ghế phụ:

“Vừa hay hôm nay phải đến chỗ anh kiểm tra, anh tiện đường đưa tôi đi làm luôn cũng được, hôm nay phải gặp học sinh mới.”

Năm nay tôi bận rộn với triển lãm tranh nên không đến trường dạy học, vì thế ngày nào cũng ngủ đến gần trưa mới dậy. Minh Thừa không có ở nhà, tôi không hay ra ngoài nên cũng không biết lái xe, cho nên mỗi lần ra ngoài đều đi ké xe người này người khác.

Bác sĩ Triệu liếc mắt nhìn tôi.

Tôi chớp chớp mắt ra vẻ vô tội với anh ấy.

Anh ấy hừ một tiếng, khởi động xe, không nhìn tôi nữa.

Tối qua tôi ngủ rất muộn. Tối qua Ôn Minh Thừa vừa làm tinh thần tôi căng thẳng vừa khiến cơ thể tôi rã rời, tôi càng nghĩ càng thấy tức giận, tắm rửa xong anh ấy còn muốn về phòng ngủ cùng tôi, nhưng bị tôi nhốt ngoài phòng khách.

Mang theo cơ thể mỏi mệt trở về phòng ngủ thì cũng đã đến hai giờ sáng rồi, tôi quăng điện thoại, nằm vật xuống chiếc giường lớn mềm mại, định bụng cứ ngủ luôn thế này. Tuy nhiên, có rất nhiều người không muốn ngủ vào nửa đêm, chẳng ngờ hai giờ đêm lại có người nhắn tin cho tôi.

Bì Cao Ngẩng Cao Đầu: “Thầy ơi, em đỗ rồi!!! Em đỗ nghiên cứu sinh Học viện Mỹ thuật Bắc Hoa rồi, cuối cùng em cũng có thể làm học trò của thầy rồi!”

Bì Cao Ngẩng Cao Đầu: “Mặc dù biết rằng có lẽ bây giờ thầy đang ngủ, nhưng mà em vui quá…”

Cậu nhóc gửi tới rất nhiều tin nhắn, tôi nhìn chằm chằm vào Van Gogh, à không Bì Cao này chứ, nhất thời không nhớ ra được cậu ấy là ai.

(Phiên âm của Van Gogh trong tiếng Trung là Phạm Cao)

Sau khi tôi và Minh Thừa đi du học về nước, tôi đã đảm nhiệm chức vụ giảng viên hướng dẫn cho nghiên cứu sinh ở Học viện Mỹ thuật Bắc Hoa đến tận bây giờ, cũng từng nhận được rất nhiều thư mời giảng dạy của các trường đại học khác. Có rất nhiều học sinh gọi tôi là thầy nhưng thực tế tôi chỉ nhớ được mấy người mà thôi.

Năm ngoái, sau khi hướng dẫn các sinh viên của mình đến tốt nghiệp, tôi bắt đầu bận rộn cho công tác tổ chức triển lãm tranh, không hướng dẫn thêm sinh viên nào nữa. Bởi vậy tôi chỉ chúc mừng cậu nhóc theo phép lịch sự chứ không nhớ ra cậu nhóc tên gì.

Có điều tôi nhanh chóng phát hiện đây không phải vấn đề to tát.

Bì Cao Ngẩng Cao Đầu: “À đúng rồi, thầy ơi, em cảm thấy có lẽ thầy đã quên em mất rồi, em là Bì Cao, trước đây học khoa Âm nhạc của Bắc Hoa, năm ấy thầy còn khuyên em rằng chuyển chuyên ngành giữa chừng cần phải cẩn thận, còn cho phép em theo lớp chuyên ngành chính quy của thầy ở Học viện Mỹ thuật một học kỳ, em rất biết ơn thầy, em ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên ấy thầy!”

Ồ, tôi nhớ ra rồi…

Mấy năm trước có một sinh viên khoa Âm nhạc chính quy liên lạc với tôi qua email, xin tôi cho phép theo học một học kỳ. Cậu sinh viên này tuy trái chuyên ngành, nhưng mỗi lần đi học đôi mắt đều sáng ngời, luôn luôn ngồi ngay chính giữa tầm mắt của tôi. Một học kỳ sau đó tôi không thấy cậu nhóc ấy nữa, vốn tưởng rằng cậu ấy đã bỏ cuộc, không ngờ thực sự thi đỗ rồi.

Vì thế tôi chân thành chúc mừng cho cậu ấy: “Chúc mừng bạn Bì…”

Trước khi hướng dẫn sinh viên mới tôi đều đều gặp qua bọn họ một lần. Hôm nay tôi ghé qua chỗ bác sĩ Triệu làm kiểm tra cơ bản xong rồi mới đến trường. Sau khi kiểm tra xong, anh ấy đưa thuốc cho tôi như mọi lần.

Tôi nhìn thuốc mà anh ấy đưa, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn miêu tả về trải nghiệm huyễn thính của mình cho anh ấy nghe.

Anh ấy nghe xong thì cau mày:

“Cậu nghe thấy tiếng cậu Ôn gọi mình ư?”

Tôi gật đầu:

“Tôi nghe thấy, giống như thực sự đã xảy ra, nhưng rõ ràng anh ấy không có ở nhà.”

Bác sĩ Triệu nghe vậy thì nhìn chằm chằm tôi, sau đó anh ấy rời khỏi một lát, ước chừng hai phút sau lại mở cửa bước vào, đặt một tập tài liệu và một chiếc bút lên chiếc bàn trước mặt tôi:

“Cậu điền nó đi.”

Tôi nhìn tiêu đề của tài liệu “MMSE Thang đo kiểm tra trạng thái tâm thần ngắn”.

Tôi nghi ngờ rằng triệu chứng của tôi trở nên nghiêm trọng hơn.

Chừng một tiếng đồng hồ sau, anh ấy cầm tờ câu hỏi tôi làm lên, xem qua từng câu một, nhìn tôi qua cặp kính mắt, ra vẻ thản nhiên hỏi tôi:

“Gần đây tình trạng giấc ngủ của cậu thế nào?”

Tối biết anh ấy đang kiểm tra tình trạng của mình, vì thế, nghiêm túc nghĩ một hồi, trả lời anh ấy:

“Vẫn ổn.”

Anh ấy cầm bút gạch qua từng hạng mục câu hỏi trên tờ thang đo, thông qua chữ viết để đánh giá trạng thái đại não của tôi:

“Ngoại trừ nghe thấy cậu ấy gọi cậu, cậu còn nghe thấy gì khác nữa không? Chỉ nghe thấy một lần hay thỉnh thoảng lại nghe thấy?”

“Không nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy một lần này thôi.” Tôi trả lời anh ấy.

Kiểm tra xong, không có vấn đề gì, bác sĩ Triệu đóng nắp bút lại, trầm ngâm giây lát mới nói:

“Thực ra người bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện huyễn thính, nhưng tình trạng của cậu khiến tôi không thể hoàn toàn yên tâm được. Cậu cứ về nhà sinh hoạt như bình thường, nếu tình trạng này mà lặp lại nhiều lần, tôi đề nghị nên đi kiểm tra toàn diện, thuận tiện chụp CT não luôn.”

Anh ấy nói cũng có lý, tính đến thời điểm hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Bấy giờ cũng đã trưa rồi, anh ấy cầm chìa khóa xe lên đưa tôi đến Học viện Mỹ thuật Bắc Hoa. Đã lâu lắm không đến trường, hôm nay tôi cần phải gặp mặt một học sinh của mình, thuận tiện xử lý chuyện công việc luôn.

Xe dừng trước một phòng hoa mang phong cách kiến trúc Huệ Châu, đang là buổi trưa ngày hè, ánh nắng chiếu vào khiến xe dễ bị mùi. Tôi hạ kính xe xuống, nói đôi ba câu chuyện với bác sĩ Triệu.

“Tôi cứ nghĩ năm nay cậu không định hướng dẫn sinh viên nữa.”

Tôi nhìn những nụ sen e ấp sắp nở trên mặt hồ ngoài kia, nhướng mày:

“Vốn không định hướng dẫn, có điều cậu học trò này đổi chuyên ngành và đã cố gắng rất nhiều năm, tôi không đành lòng.”

Bác sĩ Triệu dựa vào ghế, cất giọng thản nhiên:

“Chuyện này chỉ nỗ lực thôi thì chưa đủ, theo tôi thấy thì cậu ấy cũng may mắn phết đấy chứ?”

Tôi là một người rất cố gắng, không tin tưởng vào mấy thứ như vận may.

Anh ấy không nói thêm gì, chỉ rút một điếu thuốc ra khỏi hộp, định hút nhưng sực nhớ ra tôi đang ngồi bên cạnh, anh ấy cau mày thở dài một tiếng, quăng thuốc lên trước kính chắn gió.

Tuân theo lý tưởng không thể vứt rác lung tung, tôi nhặt điếu thuốc lên nghịch trong tay.

Đang vào mùa tốt nghiệp, nên trong trường có đủ mọi kiểu người, hơn nữa có lẽ do động tác kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay khiến người ta hiểu lầm, trong lúc tôi đang dựa vào cửa xe nhìn ra bên ngoài, một người đàn ông ăn vận lịch sự châm một điếu thuốc, cúi người đưa tới trước mặt tôi.

“Chào cậu, cậu đẹp thật đấy.”

Bác sĩ Triệu nhăn mày, không đợi tôi nói lời từ chối đã đóng cửa xe lại.

Còn tôi thì ngây ra vì lời bắt chuyện này, không phải do cảm thấy bị mao phạm mà câu nói này khiến tôi nhớ tới Minh Thừa rất nhiều năm về trước.

Thời điểm ấy Minh Thừa còn chưa cai thuốc, lén lúc trốn ra ngoài sân hút thuốc bị tôi bắt được, gương mặt của anh ấy giữa làn khói thuốc rất đẹp, khi ấy tôi cũng từng dùng câu này để trêu ghẹo anh ấy.

Tôi nhớ gương mặt của anh ấy nháy mắt đỏ ửng, tôi còn đang định trêu chọc anh ấy thêm thì anh ấy đã hôn một cái lên má tôi, sau đó cúi đầu, hàng mi rung rung…

Khi ấy Minh Thừa thực sự rất dịu dàng và đơn thuần.

Phần hông dựa vào ghế ngồi đau âm ỉ, tôi nhẹ nhàng thay đổi sang tư thế khác, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh đôi mắt sâu không thấy đáy của Minh Thừa khi anh ấy đè lên người tôi. Tôi bất giác phát hiện ra rằng sau khi kết hôn, dường như tính cách của anh ấy đã thay đổi rất nhiều.

Hết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play