Tôi nghi ngờ chồng mình không phải anh ấy.

Ý tôi là có người đang mạo danh anh ấy.

Và thứ mạo danh anh ấy rất có khả năng không phải con người.

Tôi biết rằng hiện tại đã là thế kỷ 21, không còn ai tin vào những câu chuyện ma quỷ nữa, nhưng tôi thực sự không điên, thật đấy.

Tất nhiên ngoại trừ tôi ra, những người khác đều nghĩ tôi điên rồi.

“A Trăn… gần đây con có đến chỗ bác sĩ Triệu lấy thuốc không? Ừm, mẹ không có ý kia đâu… có điều đã lâu lắm rồi mẹ không ở bên cạnh chăm sóc con, hay là mẹ đi cùng con…”

Mẹ cố gắng hết sức dịu dàng an ủi tôi, biểu cảm dè dặt cứ như thể sợ sẽ kích động đến tôi vậy.

Thấy chưa, tôi đã nói mà, sau khi tôi nói suy đoán của mình cho mẹ, đến cả mẹ ruột của tôi cũng không tin tôi, bà ấy nghĩ rằng tôi điên rồi.

“Mẹ… con cảm thấy dường như bệnh của A Trăn nặng hơn nhiều, ánh mắt của em ấy đờ đẫn lắm…”

Khi tôi tức giận đóng sầm cửa, rời khỏi nhà mẹ, tôi nghe thấy chị dâu của mình đã nói với mẹ như vậy.

Được thôi, vừa rồi tôi đã nói dối, kỳ thực tôi cũng hơi hơi tâm thần, nhưng rất nhẹ, chỉ tâm thần phân liệt một chút thôi.

Vì người mình yêu, tôi đã kiên trì uống thuốc mỗi ngày và bệnh tình đã đỡ hơn nhiều, đến cả bác sĩ Triệu cũng nói tôi sẽ nhanh chóng khôi phục như người bình thường, cho nên đây không phải vấn đề tâm thần phân liệt.

Ngay cả lúc bệnh tình nặng nhất tôi cũng không cảm thấy Ôn Minh Thừa không phải người cơ mà!

Anh ấy là người tôi đã yêu mười mấy năm nay, từ thuở niên thiếu ngây ngô đến tận khi kết hôn, đã bao lần tôi lên cơn tâm thần phân liệt và trầm cảm muốn kết thúc sinh mệnh của mình nhưng đều được anh ấy cứu. Tôi có nghi ngờ bản thân mình thì cũng không thể nghi ngờ anh ấy được.

Bây giờ người chồng tự xưng là “Ôn Minh Thừa” mỗi ngày ra vào nhà tôi không phải Ôn Minh Thừa thực sự. Mặc dù diện mạo, vóc dáng, tính cách, thói quen của bọn họ giống y như nhau, ngay cả trên giường… chết tiệt, không thể nói được nữa rồi.

Nhưng xin hãy tin tôi!

“Tôi không tin.” Người đàn ông đẩy gọng kính trên sống mũi, ánh mắt sắc bén liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Tôi ngồi thẳng người như một học sinh tiểu học theo phản xạ có điều kiện, nghe thấy lời này tôi lập tức phản bác:

– Tại sao anh lại không tin? Những gì tôi nói đều là sự thật. Anh ta thực sự không phải Ôn Minh Thừa. Anh không biết mỗi ngày nhìn thấy anh ta là tôi hoảng loạn thế nào đâu. Không biết Minh Thừa đã bị anh ta hãm hại hay làm gì…

Bác sĩ Triệu vươn tay ngắt lời tôi, sau đó hít sâu một hơi với vẻ thâm trầm, hai ngón tay bóp bóp trán, ở góc độ này tôi có thể thấy nếp nhăn trên khóe mắt anh ấy.

Anh ấy mới ngoài ba mươi, vậy mà đã già đi rất nhiều kể khi tiếp nhận điều trị cho tôi, có lẽ tôi thực sự khiến anh ấy phải đau đầu.

Tôi bỗng chẳng còn hơi sức nói chuyện, nhưng nỗi đau vì không được tin tưởng vẫn đốt cháy hừng hực trong tôi, bàn tay tôi mềm xụi đặt trên đầu gối:

– Nhưng tôi thực sự không lừa mọi người.

– Tôi tin cậu.

Mắt tôi sáng lên, ngẩng phắt đầu tựa như nhìn thấy hi vọng, nhưng tiếc rằng câu nói tiếp theo của bác sĩ Triệu lại tạt cho tôi một gáo nước lạnh.

– Khoảng thời gian này cậu có uống thuốc không vậy?

– Tôi…

Tôi hoang mang, chột dạ cúi đầu xuống.

Đáp án đã rất rõ ràng.

Bác sĩ Triệu im lặng tận một phút, anh ấy banh cằm, xem ra là giận lắm. Sau đó anh ấy đứng dậy, thô lỗ lấy mấy hộp thuốc từ ngăn tủ phía sau, rót thêm một cốc nước, nghiêm giọng nói:

– Cậu cảm thấy tôi có thể tin cậu không?

Bác sĩ Triệu là bác sĩ tư mà Minh Thừa tìm cho tôi, những năm qua bởi vì điều trị cho tôi mà văn phòng của anh ấy lúc nào cũng chuẩn bị thuốc dự phòng, còn tính toán thời gian tôi uống hết thuốc, đôi khi nửa đêm sẽ gõ cửa nhà tôi để đưa thêm thuốc.

Đã lâu lắm rồi tôi không uống thuốc, tôi có lỗi với sự quan tâm của anh ấy.

Nhưng không phải tôi cố ý không uống thuốc.

Thực sự tôi không có tâm trạng.

Có ai phát hiện ra chồng mình đổi thành người khác mà không sợ hãi kia chứ?

Thử hỏi mỗi ngày đều có thứ gì ngủ chung với bạn, nếu là bạn, bạn có sợ không?

Người bình thường đều sẽ phát điên lên ấy chứ? Huống hồ tôi còn đang bị tâm thần, ờm tất nhiên là tâm thần chút chút thôi.

Tiếc thay, bác sĩ Triệu không tin tôi nữa rồi, tôi cầm lấy thuốc ngậm trong miệng, ngẩng đầu há miệng uống nước anh ấy đưa đến bên môi, nuốt thuốc xuống.

Cũng tại tôi không chịu uống thuốc tử tế, hai người tin tưởng tôi nhất trên đời cũng không tin tôi nữa rồi.

Tôi còn có thể nói với ai được nữa đây? Không ai tin tôi, báo cảnh sát nói rằng người chồng mới cưới của tôi bị ma quỷ mạo danh được không nhỉ?

Cảnh sát sẽ nghĩ rằng tôi tâm thần, sau đó dịu dàng đưa tôi trở về với thứ đó, mặc dù tôi tâm thần nhưng tôi đâu có ngu.

Tôi chỉ đành trở về nhà.

Nhưng tôi lại không dám trở về nhà, ít nhất không thể về nhà trước 5:25 ngày làm việc bình thường…

***

Mấy ngày trước.

Thành phố Dụ Hoa nằm gần biển, gió nhẹ đầu hè ướt át mát mẻ, khi sương sớm tan đi, hương thơm hoa cỏ mát lành sớm mai thổi vào phòng cùng với làn gió êm dịu.

Thời tiết này rất thích hợp để ngủ nướng, tôi ngủ đến chín giờ hơn mới thức giấc. Giấc ngủ ngon khiến cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Giống với đại đa số thanh niên hiện đại, điện thoại chính là người bạn tốt nhất của tôi, sau khi tỉnh giấc, việc đầu tiên tôi làm là kiểm tin tức trên điện thoại.

“Sốc! Đạo diễn nổi tiếng ngoại tình và có con riêng!”

“Hãi hùng! Dịch tả lợn mới đang lây lan trên diện rộng!”

“Sốc! Sự cố giao thông đặc biệt nghiêm trọng, cảnh sát nhắc nhở bạn…”

Tôi tỉnh bơ xóa bỏ toàn bộ những tin sốc này, ấn vào app trò chuyện.

Minh Thừa: “Bữa sáng ở trong bếp, nhất định phải ăn khi còn nóng nhé. Dạ dày của em không tốt, đừng uống sữa bò, khó chịu thì gọi điện thoại cho anh, nhớ khóa chặt cửa phòng…”

Tôi xem giờ, 7 giờ 35 phút.

Khi ấy tôi còn đang ngủ say, nhưng Minh Thừa đã đích thân làm bữa sáng cho tôi và chuẩn bị ra ngoài.

Ôn Minh Thừa, mối tình đầu của tôi, người yêu của tôi, chồng mới cưới của tôi.

Anh ấy đẹp trai, cao ráo, xuất thân danh giá, hơn nữa vô cùng dịu dàng và ân cần với tôi bất kể tôi có tùy hứng, trẻ con và ốm yếu đến đâu, anh ấy vẫn luôn dịu dàng như ngày đầu.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc tiêu cực trên người anh ấy, dường như tình yêu và sự kiên nhẫn anh ấy dành cho tôi là vô tận. Từ tiểu học, trung học, đại học, đến khi chúng tôi kết hôn.

Tôi hưởng thụ tình yêu của anh ấy, tôi cũng yêu anh ấy.

Tôi muốn ở bên anh ấy trọn đời.

Khi tôi đang vui vẻ ảo tưởng thì điện thoại đột ngột vang lên.

Minh Nghi: “Triển lãm tranh sẽ diễn ra vào tháng sau, anh có chắc là tổ chức được vào sinh nhật anh trai tôi không? Anh còn bao nhiêu tranh chưa vẽ xong?”

Là Ôn Minh Nghi, em gái của Ôn Minh Thừa, em chồng tôi, ba người chúng tôi đi học cùng nhau, hồi nhỏ tôi thường bắt nạt cô ấy, ai ngờ lớn lên cô ấy lại trở thành sinh viên thể dục, hơn nữa còn luyện quyền anh, khỏe mạnh hơn một người đàn ông ốm yếu như tôi nhiều, đúng là thời thế đổi thay…

Minh Nghi: “Này, đọc được tin nhắn thì trả lời đi nhé, nhóc con, không phải anh vẫn chưa dậy đấy chứ?”

Tôi vội vàng trả lời tin nhắn của cô ấy: “Dậy rồi, dậy rồi, đang vẽ đây, đảm bảo có thể hoàn thành, cũng chỉ… chỉ còn hai bức nữa thôi.”

Minh Nghi: “Chỉ còn hai bức nữa thôi ư? Coi như thằng nhóc nhà anh biết điều.”

Cười chết thôi, phải còn hơn hai mươi bức nữa ấy chứ.

Nhưng tôi dám nói dối một cô gái luyện quyền anh bởi vì tôi chẳng vội chút nào.

Phần còn lại tôi muốn để dành vẽ sau cùng một cách nghiêm túc nhất, cũng chính là tranh vẽ Ôn Minh Thừa – người tôi yêu nhất, cũng là đề tài sở trưởng nhất của tôi.

Cơ thể của anh ấy, gương mặt của anh ấy in sâu trong tâm trí tôi, rất đỗi tự nhiên, tôi không cần anh ấy đứng làm mẫu cũng vẽ ra được.

Thực tế thì tôi vẫn luôn vẽ anh ấy, từ hình ảnh thời niên thiếu như anh ấy đứng trên sân thể dục, kéo đàn Cello trong phòng âm nhạc, chống tay lên má lén lút ngủ gật trong lớp học, đến hình ảnh anh ấy trong buổi dạ hội tốt nghiệp.

Mỗi hình ảnh đều rạng rỡ, đẹp động lòng người.

Thời thanh xuân, khi những thằng con trai khác đang thảo luận cô gái nào xinh nhất thì tôi lại lén lút vẽ anh ấy trên trang vở.

Hình tượng của anh ấy khắc ghi sâu trong đầu óc tôi, giấu kín trong tim tôi và vẽ vội trên trang giấy.

Cho tới kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ấy đang chơi ở nhà tôi, vô tình phát hiện ra nỗi lòng của tôi.

Những bức tranh vẽ Ôn Minh Thừa vương vãi trên nền đất, tôi đứng bên cửa, xấu hổ không nói thành lời, nước mắt lập tức trào ra. Tôi chưa bao giờ khóc, chẳng biết tại sao mình lại khóc được nhanh như vậy.

Còn anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh mắt của thiếu niên sáng ngời, tựa hồ có thể bóc linh hồn của tôi ra xem. Anh ấy bước đến gần tôi, một tay còn cầm bức tranh tôi vẽ.

Anh ấy rất được ưa thích, rất nhiều người thích anh ấy, dường như mọi nữ sinh trong trường đều viết thư tình cho anh… tôi, một kẻ đồng tính luyến ái, không chốn dung thân.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Ôn Minh Thừa ôm chầm lấy tôi, chạm môi lên môi tôi.

“Yên tâm thích anh đi A Trăn, anh cũng thích em…”

Tôi đã rất kinh ngạc.

Và bây giờ tôi cũng rất kinh ngạc.

Bởi vì khi tôi mở cửa ra, phát hiện Ôn Minh Thừa đáng lẽ phải đi làm mà giờ lại đang ngồi trong phòng khách.

Anh ấy vẫn mặc đồ Âu, mang đôi giày da bóng loáng, cổ tay trái đeo chiếc đồng hồ Rolex mặt kính sapphire mà tôi chọn cho anh ấy làm tôn lên làn da trắng, tay phải xách một chiếc túi nam giới. Tôi biết bên trong đựng máy tính bảng và bút máy. Sườn mặt điển trai, sống mũi cao rõ nét, làn da trắng lạnh, tựa như một bức tượng điêu khắc bằng bạch ngọc.

Anh ấy cứ đứng yên ở chính giữa phòng khách, chẳng nhúc nhích tẹo nào.

Tôi ngơ ngác mất mười mấy giây, tầm mắt lướt qua lướt lại giữa chiếc đồng hồ treo tường và màn hình điện thoại trong tay mình tận mấy lần.

Chín giờ năm mươi phút.

“Ting, ting, ting… mười giờ rồi, anh ơi dậy thôi, đừng vẽ xong đấy nhé.”

Chuông báo thức của tôi đột ngột vang lên khiến tôi giật nảy mình.

Bây giờ đã là mười giờ, bình thường chưa tới tám giờ Ôn Minh Thành đã đi làm rồi.

Vậy mà bây giờ lại đứng yên không nhúc nhích như tượng gỗ.

May sao âm thanh báo thức như thể quấy rầy đến anh ấy, tôi thấy anh ấy khẽ sững người, chậm chạp quay sang đây.

Ôn Minh Thừa rất đẹp trai, cho dù ở bên nhau đã hơn mười năm, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị mê hoặc đến thất thần trước vẻ ngoài của anh ấy.

Người đàn ông đứng giữa sảnh, mày rậm mắt sâu, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi vểnh lên rất tự nhiên, không cười nhưng cũng giống như đang cười. Tóc đen như mực, da trắng như tuyết. Bấy giờ đang là thời điểm những bông hoa đua nhau khoe sắc, nhưng vẻ đẹp của anh ấy đã át hết cả cảnh ngày xuân trong sân.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc sau mới gọi tên tôi, còn thốt ra một tiếng làm nũng, âm cuối cao lên như đang hỏi, tựa hồ chẳng nhận ra tôi: “A Trăn?”

Khi đó tôi không cảm thấy ngữ điệu của Minh Thừa có gì bất thường, chỉ thấy ánh mắt hơi quái dị, tựa như có bóng tối vừa sắc bén vừa âm u lóe lên bên trong, giống như dã thú trong rừng sâu. Vừa tiếp xúc với ánh mắt ấy tôi đã cảm thấy da đầu căng lên, sống lưng lạnh buốt.

Sau đó tôi mới ý thức được rằng đấy gọi là bản năng sinh tồn của sinh vật, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là Ôn Minh Thừa, cho nên không để trong lòng, còn ngu đến mức tưởng rằng gió lạnh thổi qua cơ thể tôi.

“Minh Thừa?” Tôi bước tới bên cạnh anh ấy, vươn tay thân mật nâng gương mặt điển trai của anh ấy lên, “Sao anh còn chưa đi làm? Bây giờ đã mười giờ rồi? Anh mặc đồ Âu đứng ở phòng khách làm gì?”

Anh ấy đứng hình trước ba câu hỏi liên tiếp của tôi, đôi mắt nhìn tôi hơi chớp chớp, sau đó quăng túi lên sofa, ôm chầm lấy tôi, vùi mặt vào hõm cổ tôi.

Tôi không nhìn được mắt của anh ấy.

“Sáng nay anh không muốn đi làm, anh nấu cơm cho em có được không? Em đã ăn gì chưa?” Bàn tay anh ấy rất to, khi vuốt ve trên lưng tôi, tôi cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của anh ấy, phần thịt và móng tay khẽ trượt trên da tôi.

Chẳng hiểu sao tôi bỗng thấy khó chịu, những nơi anh ấy chạm vào nổi hết cả da gà.

Nhưng anh ấy là Ôn Minh Thừa cơ mà? Sờ mó tôi có là gì? Chuyện thân mật hơn thế nữa chúng tôi còn làm qua kìa.

Cảm giác quái dị dâng lên trong lòng tôi tan biến, tôi mỉm cười vươn tay ôm lại anh ấy: “Anh đã làm chuối chiên cho em rồi còn gì? Tất nhiên là em đã ăn rồi.”

Bàn tay vuốt ve sau lưng tôi đột ngột dừng lại.

Nhưng ngay một giây sau đó khôi phục vẻ tự nhiên, giọng Ôn Minh Thừa vẫn ôn hòa, khàn khàn, quyến rũ: “Đúng vậy, vừa nãy anh quên mất.”

Còn tôi thì không thể cười nổi.

Tôi cũng không biết bản thân mình nghĩ gì mà lại nói sandwich thành chuối chiên, nhưng anh ấy không phát hiện ra…

Mười một giờ sáng, Ôn Minh Thừa nấu canh trong bếp.

Hương thơm mang theo vị ngọt của súp gà bay từ bếp ra dụ dỗ tôi.

Anh ấy thích gà hầm, còn thích cả tôm nướng, ăn bánh bao nướng thì luôn bẻ phần vỏ bánh giòn nhất cho tôi ăn, hay xắn tay áo bên trái, không xắn tay áo bên phải.

Có thói quen nhìn tôi uống bát canh trước khi ăn.

Tôi cúi đầu chậm rãi uống hết bát canh gà anh ấy đút cho, anh ấy thích nhất là cầm bát canh hoặc cốc nước đút tôi uống.

Quả nhiên là Minh Thừa, vậy mà vừa rồi trong khoảnh khắc ấy tôi lại cảm thấy anh ấy kỳ quái, tôi mới kỳ quái ấy, lẽ nào tôi lại phát bệnh rồi?

Trên thực tế, đầu óc tôi vẫn còn đang nghĩ đến chuyện chuối chiên và sandwich vừa rồi, nhưng tôi đưa ra kết luận thế này:

Ăn cơm xong nhất định phải uống thuốc điều trị tâm thần.

Với suy nghĩ như vậy, tôi ăn cơm nhanh hơn bình thường, chưa tới mười phút đã ăn xong nửa bát cơm rồi, hơn nữa còn ăn rất nhiều thức ăn. Tôi hơi yếu, lại suốt ngày phải uống thuốc, bình thường hơi nhạt mồm nhạt miệng.

Nhưng vừa ăn, tôi vừa phát hiện dường như Ôn Minh Thành càng không thiết ăn uống hơn tôi, đầu đũa của anh ấy di chuyển trên bát cơm mấy lần mà mười phút chỉ ăn hai miếng cơm, hơn nữa khi nuốt xuống thì sắc mặt xấu đi trông thấy, cơ mặt căng ra, đôi mày dài hơi chau lại, môi tím tái, dường như không thở được.

Dáng vẻ này có chút đáng thương, khiến tôi nhớ tới những đứa trẻ bị nghẹn cơm trên tivi, cùng với cả… phương pháp Jellylich? Chậc, Heimlich?

Trời ơi!

Tôi đứng phắt dậy, “Minh Thừa, anh không sao chứ? Anh bị nghẹn à? Anh… a? Sao vẫn mặc đồ Âu còn thắt cà vạt chặt thế kia nữa, mau cởi ra…”

Tôi là một người nóng vội, tay chân còn hành động nhanh hơn cả não. Thấy Minh Thừa mà tôi yêu nhất không thoải mái, tôi không thể chịu nổi một giây, vội vàng kéo cà vạt của anh ấy.

Cà vạt thắt bên ngoài áo sơ mi, động tác của tôi không khỏi kéo cổ áo của anh ấy xê dịch đi.

……

Một giây, hai giây, mười mấy giây qua đi.

Tôi ngơ ngác, sửng sốt nhìn bàn tay mình.

Bàn tay trắng nõn dính đầy máu đã chuyển sang màu đen, phần cổ dưới áo sơ mi của Ôn Minh Thừa có một vết thương dữ tợn đang ộc máu, khoảnh khắc tôi vén cổ áo sơ mi anh ấy lên, máu tươi bắn vọt ra ngoài.

Tựa như suối phun, đầu óc tôi mơ màng thầm nghĩ.

Máu tươi phá vỡ máu đông đen đặc, đang dần dần lan ra nửa người, máu chảy xuống khỏi chiếc quần Âu tối màu, nhuộm đỏ cả chiếc thảm trải sàn mang gam màu ấm.

Ôn Minh Thừa vẫn thản nhiên ngồi đó, hai tay chạm vào cái cổ phun máu, nhã nhặn thắt cà vạt cho mình, giọng nói của anh ấy như thoát ra từ lỗ hổng trên cổ họng, mỗi một từ đều làm ộc ra một đống máu:

“A Trăn, em vừa làm anh đau đấy.”

Giọng của anh ấy vẫn rất dịu dàng, thậm chí còn như đang làm nũng.

Anh ấy quay đầu qua nhìn đôi mắt với hàng mi dày của tôi.

Đáy mắt không có lòng đen.

Tôi nghe thấy mình phát ra tiếng hét thảm thiết nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Hết chương 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play