Lúc chạng vạng, anh ấy mở cửa bước vào.

Tàn dư nắng chiều chiếu qua cửa sổ sát đất, rơi trên gương mặt anh ấy, mang đến cảm giác đẹp tới mức thiếu chân thực.

Tôi không thể khống chế bản thân, liên tục lùi về sau mấy bước, mắt nhìn chằm chằm anh ấy, bàn tay cầm điện thoại dùng sức đến mức trắng bệch cả ra.

“A Trăn, ở nhà có nhớ anh không?”

Anh ấy cởi áo vest ngoài xuống, động tác rất quen thuộc, sau đó thay đôi giày da bằng đôi dép mềm đi trong nhà, cả người toát lên hơi thở sinh hoạt nhàn tản.

“Đúng là ở nhà vẫn thoải mái hơn.”

Tôi nhìn anh ấy vươn tay khẽ cào cào mái tóc của mình, thoải mái cởi khuy áo cổ và tay áo sơ mi.

Ánh nắng mang gam màu ấm áp phác họa nên thân hình cao ráo, áo sơ mi trắng bỏ trong quần Âu dài, tôn lên đường nét cơ thể săn chắc và thon gọn. Anh ấy cất bước về phía tôi, đẹp trai phong độ, thậm chí tôi còn nhìn thấy cả ánh sáng vui vẻ trong mắt anh ấy.

Giống hệt với đại đa số những người đàn ông tan làm về nhà.

Còn tôi thì không thể quên được bóng tối không thể nhìn thấu bên ngoài mắt mèo.

Tôi rất muốn thuyết phục bản thân mình rằng đây chỉ là hiểu nhầm, có lẽ mắt mèo hỏng thật, và Minh Thừa chỉ tan làm về đúng lúc này mà thôi.

Nhưng khi anh ấy muốn ôm tôi, cúi đầu cọ cọ vào cổ tôi, tôi không vươn tay ôm lại anh ấy mà khẽ hỏi:

“Khóa vân tay hỏng rồi à?”

Anh ấy chợt dừng động tác thân mật, dịu dàng hôn lên sườn mặt tôi, rồi cau mày, giọng nói tràn ngập nghi hoặc:

“Có lẽ là hỏng rồi.”

Tôi không nói gì.

Dường như phát hiện ra điểm bất thường ở tôi, sau khi thuận tay đặt cặp táp lên sofa, anh ấy kéo tôi ra bên ngoài đóng cửa lại, bảo tôi thử xem có mở được không:

“Anh cũng thấy lạ lắm, tự dưng không mở được. Em thử xem, không biết có phải vấn đề nằm ở anh không?”

Thái độ của anh ấy thực sự chân thành, tôi do dự một lát mới ấn tay lên đó.

“Cảnh báo, khóa vân tay đã bị cấm sử dụng.”

Anh ấy lắc lắc đầu tỏ vẻ phiền não:

“Xem ra cần phải xem xét lại về mức độ an toàn của những thứ này, tạm thời cứ dùng chìa khóa vậy.”

Không thể kiểm tra rốt cuộc nguyên nhân do ai.

Trái tim tôi chùng xuống.

Tôi mở cửa lớn, đồng thời thuận tay bật đèn trong phòng lên, chiếc đèn chùm thủy tinh mang gam màu ấm trong phòng khách được chính tay Minh Thừa lựa chọn khi hai chúng tôi kết hôn. Bấy giờ anh ấy đứng giữa phòng khách rộng rãi, khoác ánh đèn trên vai, cánh tay mảnh khảnh vươn về phía tôi, lòng bàn tay mở lên trên – một tư thế mời ưu nhã, nhưng tôi phát hiện ra trong lòng mình nảy sinh cảm xúc kháng cự.

Dường như mỗi người đều có giác quan thứ sáu.

Tôi và Minh Thừa quen nhau từ nhỏ, trưởng thành cùng nhau, sau đó yêu nhau, chưa bao giờ tôi nảy sinh cảm giác tiêu cực gì với anh ấy hết, chúng tôi cũng từng cãi nhau, song khi đó nhìn biểu cảm giận dỗi của anh ấy tôi chỉ cảm thấy buồn cười, tôi chưa từng có cảm giác kháng cự lại anh ấy.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng thái độ và tính cách của anh ấy không thay đổi, song tôi cứ cảm thấy rằng hôm nay anh ấy đã biến thành một người khác.

Tôi chợt nhớ đến một câu nói, con người nhạy cảm nhất đối với người mà mình yêu thương nhất.

“A Trăn.” Anh ấy cười cong mi hỏi tôi, “Hôm nay anh rất vui, ăn cơm xong chúng ta nhảy cùng nhau nhé.”

Tôi đã nói rồi, Minh Thừa là một người rất lãng mạn, đồng thời cũng rất coi trọng cảm giác nghi thức trong sinh hoạt.

“Được.” Tôi thở phào một tiếng, đặt tay lên lòng bàn tay anh ấy, cũng nhướng mày mỉm cười với anh ấy, “Hôm nay chúng ta ăn món Tứ Xuyên nhé, anh gọi món trước, em đi chuẩn bị đã.”

Anh ấy nghe vậy thì vui lắm, ánh sáng dịu dàng lan tỏa trong đôi mắt hơi xếch, anh ấy hôn lên trán tôi một cái rồi đi gọi đồ ăn.

Chờ anh ấy đi rồi, tôi lén lén quay đầu nhìn mắt mèo.

Khu vườn ngoài kia đã mở đèn, tà dương tựa máu, chú chim trắng mà tôi nuôi nghỉ mệt trong lồng, chú cún nhà hàng xóm đang nằm vươn mình ngoài ban công.

Mắt mèo vẫn bình thường.

***

Chỉ có màu của thức ăn là bất thường.

Kỳ thực buổi tối ngày thường chúng tôi rất ít khi vào bếp, tôi là khách VIP của rất nhiều nhà hàng trong thành phố này, Minh Thừa biết tôi thích ăn ở quán nào.

Tuy nhiên, chờ khi nhân viên nhà hàng đưa thức ăn đến, trái tim tôi hoàn toàn lạnh lẽo.

“Thưa anh, được đưa cơm cho anh là vinh hạnh của chúng em, lần đầu tiên anh gọi cơm của nhà hàng em, cho nên giám đốc của chúng em đã dặn riêng chúng em phải phục vụ chu đáo suốt quá trình anh dùng bữa.” Nhân viên nhà hàng nhìn tôi với đôi mắt như phát sáng.

Biệt thự tân hôn của chúng tôi nằm ở khu đô thị cao cấp nhất thành phố này, cho nên đa số những nhà hàng đưa đồ ăn đến đây đều muốn tôi trở thành SVIP. Tôi không thích phải đối phó với người lạ nhiệt tình quá mức, vì vậy tôi không thích thử ăn ở những nhà hàng mới.

Sau khi tiễn nhân viên nhà hàng đi, tôi ngồi dưới ánh đèn ấm áp, toàn thân rét lạnh.

Cũng chính từ lúc này, trong lòng tôi mới thực sự có dự cảm chẳng lành.

Cơm canh trên bàn nóng hổi, thơm lừng, người đàn ông trước mặt đang chọn rượu trên tủ, ngón tay lướt qua cổ chai tối màu, làn da láng mịn tựa hồ không có lấy một nếp nhăn, hoàn hảo đến mức mang cảm giác giả tạo.

Tôi nhìn anh ấy từ đầu đến chân, khó khăn cất lời:

“Minh Thừa, hôm nay anh tan làm lúc mấy giờ?”

Anh ấy hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên bình rượu:

“Năm giờ, sao thế?”

Khóe miệng tôi giật giật, tay phải dịu dàng xoa làn da trên mu bàn tay trái, móng tay khẽ vạch một vệt đỏ trên đó, giọng nói trầm trầm:

“Vậy ư… gần đây công việc trong công ty vẫn thuận lợi chứ?”

Giờ phút này, trong tim tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng, đó là công ty có vấn đề, Minh Thừa không đi làm, song cũng không muốn mang tới áp lực cho tôi, vậy nên mới đứng bên ngoài cửa.

Nhưng anh ấy lại nói rằng: “Rất thuận lợn, A Trăn cứ yên tâm.”

Tôi chìm vào im lặng, hơn nữa, sau khi anh ấy nói xong câu này cũng không nói thêm gì, dường như anh ấy quan sát được bất thường từ tôi, căn phòng im lặng hơn rất nhiều.

Cuối cùng tôi đành từ bỏ.

Chuyện cảm thấy người mình yêu bất thường rất tra tấn tinh thần.

Có lẽ cảnh tượng máu tươi phun trào ban ngày đã tạo thành cú sốc nghiêm trọng với tôi. Tôi thực sự không quên được những sự việc liên tiếp xảy ra vào ban ngày, máu tươi, khoảng tối bên ngoài mắt mèo, cùng với khóa vân tay bất thường.

Tôi không chịu nổi nữa, bất kể anh ấy có vấn đề hay thần kinh tôi có vấn đề, tôi cảm thấy mình cần một đáp án.

Tôi đứng phắt dậy, bước tới bên cạnh Minh Thừa, đặt tay lên vai anh ấy trước ánh mắt nghi hoặc của anh ấy, bắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi, nói với giọng vô cùng nghiêm túc:

“Minh Thừa, anh nói với em, chiều nay anh đi đâu? Tại sao sáng nay anh lại đứng ở phòng khách không đi làm?”

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, tại sao mười giờ sáng mà anh ấy lại ăn mặc chỉnh tề đứng giữa phòng khách, là vừa mới chuẩn bị xong, hay đã đứng đấy từ sáng rồi, rốt cuộc anh ấy đã đứng ở đó bao lâu? Và tại sao chứ?

Ánh mắt của Minh Thừa dần trở nên nghiêm túc, cũng ngưng cười:

“Sáng ngày hôm nay… anh muốn ở nhà với em, còn chiều anh đi làm thật.”

Anh ấy cụp mi nhìn tôi, ánh mắt pha chút tổn thương, giọng điệu khẳng định: “A Trăn, em đang nghi ngờ anh đấy à?”

Tôi thẳng thắn thừa nhận: “Em cảm thấy anh rất bất thường.”

Anh ấy hỏi: “Em cảm thấy anh bất thường ở đâu?”

Lý trí nói với tôi rằng mình nên giấu giếm những điều này để về sau còn quan sát thêm, nhưng đối diện với gương mặt sớm tối bên nhau của Minh Thừa, tôi thực sự không nhịn được, dường như nó có ma lực khiến tôi bộc bạch hết tất cả cảm xúc và điều khó hiểu trong lòng mình.

Anh ấy im lặng nhìn tôi, tận mấy phút không nói gì.

Khi đối diện với người thân mật nhất với mình, mỗi phút im lặng trôi qua đều vô cùng gay gắt.

Sự im lặng của anh ấy khiến sự tự tin của tôi giảm đi nhiều.

“Ngày mai…” Anh ấy nói, “Không, bây giờ, bây giờ anh sẽ thay luôn mắt mèo, nếu em… em không tin anh, ngày mai có thể đi làm cùng anh.”

Anh ấy nâng gương mặt tôi lên, không tức giận vì bị nghi ngờ, ánh mắt anh ấy vô cùng kiên định:

“Hoặc em có thể làm tất cả những gì em muốn để kiểm tra anh, chuyện gọi đồ ăn do anh sơ ý, hôm nay anh chỉ muốn em được nếm thử khẩu vị mới mà thôi. Xin lỗi A Trăn, anh đã làm em khó chịu mất rồi.”

Anh ấy nói câu xin lỗi, nhưng bây giờ người cảm thấy khó chịu trong lòng lại biến thành tôi.

Tôi không hiểu, tôi không biết rốt cuộc là do anh ấy bất thường hay do tôi bị tâm thần nữa, đến bây giờ tôi vẫn nghĩ khả năng cao là vế sau.

Chuyện này khiến tôi rất buồn.

Minh Thừa không nói suông, dứt lời, anh ấy đi tìm một cái mắt mèo dự bị dưới hầm, tháo mắt mèo cũ xuống và thay cái mới ngay trước mặt tôi.

Làm xong xuôi, anh ấy bật đèn ngoài vườn, bảo tôi thử nhìn qua mắt mèo mới xem sao.

Tôi áp mắt lên, mặc dù mắt mèo mới hơi mờ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy sân vườn sáng trưng.

Anh ấy đưa mắt mèo cũ cho tôi xem:

“Bên ngoài bám bụi, nếu ban ngày không bật đèn thực sự rất khó nhìn ra ngoài.”

Dứt lời, anh ấy mỉm cười với tôi:

“A Trăn đã nhớ lời anh dặn, trước khi ra ngoài phải kiểm tra mắt mèo, anh vui lắm.”

Anh ấy rất bao dung, bị tôi đổ tội và nghi ngờ vô cớ cũng không nói gì, ngược lại còn an ủi tôi.

Tôi khóc rồi.

Kỳ thực tôi rất ít khi khóc, gần như tất cả nước mắt trong đời đều rơi trước mặt Minh Thừa.

Tôi ôm mặt, nước mắt trào qua kẽ tay, mũi nghẹn lại, giọng nói hơi mơ hồ nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức nói rõ ràng: “Xin lỗi.”

Tôi nhận ra rằng người mắc bệnh tâm thần như tôi mà kết hôn quả là một chuyện vất vả.

Tôi từng nghĩ rằng bệnh của mình sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt, dẫu sao phần lớn thời gian tôi đều thuộc trường phái lạc quan, mỗi ngày thức đêm nghịch điện thoại, sáng ngủ đến khi nào tự tỉnh mới thôi, chẳng lo toan gì. Công việc có thể trì hoãn thì trì hoãn, nghĩ thoáng đối với mọi chuyện, đến cả bác sĩ Triệu cũng nói rằng mấy năm nay tình trạng bệnh của tôi đã nhẹ lắm rồi, kiên trì uống thuốc chắc chắn sẽ mau khỏi.

Minh Thừa tách bàn tay đang che mặt tôi ra, lau đi những giọt nước mắt bám trên mặt tôi, rồi sau đó cúi đầu hôn tôi.

Anh ấy cạy khớp răng tôi, chúng tôi quấn quýt thân mật không còn khoảng cách.

Một lúc lâu sau, giọng anh ấy vang lên giữa hơi thở ướt át của đôi bên, trầm khàn và dịu dàng như nước:

“Anh biết, em quan tâm anh rất nhiều, bởi vậy mới không thể bỏ qua mọi thứ về anh.”

Anh ấy cúi người xuống, cánh tay vòng quanh chân tôi, bế cả người tôi vào trong phòng ngủ.

Tôi thả lỏng dựa vào lòng anh ấy, ngửi hương nước hoa trên người anh ấy, hương hoa lưu tô thanh nhã thoang thoảng khiến tinh thần tôi được thả lỏng.

Chiếc giường lớn trong phòng ngủ do tôi chọn, đệm rất mềm mại, nằm nên có cảm giác như rơi xuống cụm mây.

Tôi nằm trên mây, hai cánh tay anh ấy chống bên đầu tôi, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi từ trên cao xuống…

Chúng tôi đã trải qua một đêm tuyệt vời.

Nửa đêm, lúc tôi mơ màng ngủ, cảm nhận anh ấy đè trên người tôi, thì thầm vào tai tôi:

“Ngày mai đi chơi thả lỏng một chút nhé.”

Trước khi mất ý thức, tôi đã mơ hồ cảm thấy đây là một ý hay.

***

Ngày hôm sau, chín giờ hơn tôi mới thức giấc.

Ánh mặt trời vẫn rạng rỡ như thường ngày, bữa sáng bày trong bếp, trên mâm có thuốc điều trị tâm thần của tôi, trong điện thoại là những lời dặn dò dài dòng của Minh Thừa.

Hôm nay tôi cảm thấy tâm trạng rất tốt, vì thế tích cực hâm nóng bữa sáng, ăn xong lại ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó lấy bộ quần áo mà mình thích song đã lâu lắm rồi không mặc ra khỏi tủ, ăn vận chỉnh tề xong xuôi, tôi cảm thấy hôm nay thật thoải mái.

Thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.

Trước khi ra ngoài tôi đã cố ý chọn chiếc sơ mi cao cổ và đổ đầy ắp thức ăn cho chú chim trắng nhỏ của mình.

“Con chim của anh đúng là cái đồ nuôi mãi không chịu lớn, sinh ra đã thích mổ người. Trước khi được anh nhận nuôi, nó đã chuyển qua mấy nhà rồi, không ngờ anh vẫn còn giữ nó.”

Giọng nữ lạnh lùng vang lên, một cô gái cao ráo đứng bên ngoài cửa nói.

Vóc dáng của cô ấy tương đương với một người đàn ông như tôi, bờ vai rộng, đường nét gương mặt nhu hòa pha lẫn vẻ cứng rắn, mặc một chiếc váy dài chiết eo, hai cánh tay buông xuống hai bên có cảm giác rất mạnh mẽ.

Tôi cười nói:

“Minh Nghi.”

Em gái của Minh Thừa, Ôn Minh Nghi, một trong hai người bạn của tôi.

Tôi mở cửa cho cô ấy, nhưng cô ấy không bước vào, mà dựa vào tường hất hàm với tôi:

“Tôi bận lắm, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?”

Mặc dù sau khi trưởng thành thái độ của cô ấy với tôi trở nên tồi tệ hơn, tuy nhiên tôi vẫn rất thích trêu chọc cô ấy, bất kể là cô gái cao 1m80 hay là một cô bé thì trong lòng tôi, cô ấy vẫn chỉ là một nhóc em gái không biết buộc dây giày.

Tôi nhướng mày với cô ấy:

“Anh muốn ra ngoài chơi với em.”

Cô ấy nhìn tôi, dường như thoáng sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên khó tin. Tôi trêu chọc cô ấy, nhưng thái độ cô ấy lại dịu đi nhiều:

“Công, công việc của tôi thực sự rất bận…”

Tôi xua xua tay, tận tình khuyên nhủ:

“Trở thành nữ quán quân quyền anh của thế giới rất khó, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một hai ngày coi như thả lỏng cơ thể…”

Minh Nghi cau mày nhìn tôi:

“Gì cơ?”

Tôi rất biết nhìn sắc mặt để ngậm miệng đúng lúc.

Mùa hè ở Dụ Hoa rất đẹp, thành phố này rất yêu hoa, vành đai xanh hóa trồng toàn mẫu đơn, lái xe vòng quanh con đường chính sẽ nhìn thấy những đám mây hồng, sương xanh và những bông hoa nở rộ rực rỡ.

Chúng tôi đến đình ngắm hoa Lưu Ly Dương Quang – phòng hoa lớn nhất của thành phố để uống rượu hoa hồng, sau đó đi xem kịch nói, buổi trưa ăn món KFC không tốt cho sức khỏe.

Ôn Minh Nghi mặc chiếc váy giá mấy chục nghìn tệ, gặm hamburger, có không ít người liếc ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ về phía này, nhưng cô ấy chỉ ngồi ở chỗ của mình, chẳng thèm bận tâm.

Thời gian như một vị phù thủy, biến cô bé non nớt dịu dàng thành một người lớn trưởng thành và điềm tĩnh.

Buổi chiều, cô ấy lái xe đưa tôi về nhà, tôi vỗ vỗ vai cô ấy với vẻ không nỡ:

“Đã lâu lắm rồi chúng ta không đi chơi chung như vậy, anh sẽ cố gắng lần sau gọi cả Minh Thừa đi cùng ăn bữa cơm, được không?”

Minh Nghi cúi đầu ngậm một điếu xì gà nữ, nghe thấy tôi nói vậy thì hơi sững người, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái.

Ánh mắt ấy có cả kinh ngạc cùng với rất nhiều cảm xúc khác, tôi nhất thời không hiểu nổi.

Cô ấy cau mày nhìn tôi, giọng nói mang đôi phần do dự:

“… Anh điên rồi à?”

Hết chương 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play