Minh Thừa là một người rất lãng mạn, anh ấy thích hoa tươi, cũng rất thích pháo hoa, nhà kho có đủ loại pháo hoa mà anh ấy sưu tầm. Mỗi lần đến dịp sinh nhật, anh ấy đều ăn vận bảnh bao, sau đó quấn lấy tôi đòi tôi ra ngoại ô bắn pháo hoa cùng anh ấy.

Kỳ thực tôi không thích lắm, cho dù chúng có nở rộ trên không đẹp đến mấy thì trong mắt tôi cũng chỉ là một thứ thoáng qua, tôi thích lâu dài chứ không thích ngắn ngủi.

Nhưng khi thứ rực rỡ ấy nở rộ trên bầu trời, ánh sáng chói mắt tựa dòng nước chảy qua gương mặt tuấn tú của Minh Thừa, lông mi của anh ấy đen láy như bầu trời đêm mang theo vầng sáng, đáy mắt gợn sóng lăn tăn, tôi… không khỏi thất thần.

Còn bây giờ, máu anh ấy đang không ngừng trào ra từ vết đứt trên cổ, hệt như những bông pháo hoa kia, tựa hồ kéo theo hồn phách của tôi cùng nổ tung.

Móng tay của tôi sắc đến mức có thể cứa đứt cổ họng của một người đàn ông trưởng thành được sao?!

“Minh Thừa! Cứu mạng… xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”

Hình ảnh trước mắt kích thích tôi, tôi suy sụp ôm đầu khóc lớn, không ngừng lặp lại câu xin lỗi với anh ấy, thần kinh yếu ớt và nhạy cảm căng thẳng, hành vi của tôi bắt đầu mất khống chế.

“A Trăn!”

Tim tôi đập thình thịch như trống, tai tôi cũng lùng bùng theo, tôi cảm thấy tay mình đang túm vào một thứ gì đó, dùng sức mạnh đến nỗi cổ tay run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, miệng còn không ngừng khóc lóc.

“A Trăn, em bình tĩnh lại đi, A Trăn…”

Ôn Minh Thừa gọi tôi với giọng nói dịu dàng và khó nén vẻ nôn nóng, tôi cảm nhận được bàn tay to ấm áp của anh ấy đang vuốt ve mặt mình, ngón cái gạt đi những giọt nước mắt không ngừng trào ra trên khóe mi, đôi môi đặt từng nụ hôn lên trán tôi.

Tôi dần dần bình tĩnh lại thật.

Ngực tôi phập phồng dữ dội, hai tay siết chặt đến mức rút gân.

Nửa bát canh gà đặt trên bàn rơi xuống đất trong cơn hỗn loạn, sàn có lót thảm cho nên bát không vỡ, nhưng nước canh văng tung tóe, người tôi cũng ướt sũng.

Minh Thừa vươn một tay ôm chặt tôi vào lòng, cánh tay như gọng kìm ngăn chặn tôi vùng vẫy trong cơn hoảng loạn, còn tay kia thì đang nắm chặt cổ tay tôi.

Tôi nhìn qua mới biết tại sao cổ tay mình lại dùng sức đến phát run.

Chẳng biết tôi đã cởi áo của mình từ khi nào, dùng sức ấn chiếc áo lên cổ Minh Thừa để cầm máu.

Nhưng trên người anh ấy làm gì có giọt máu nào?

Áo vest khoác ngoài bị tôi làm cho nhăn nhúm, cổ áo sơ mi phanh rộng. Mặc dù quần áo Ôn Minh Thừa hơi nhếch nhác, song cơ thể thì sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi, còn thoang thoảng mùi nước hoa nam giới.

Tôi ngây ra, một lúc lâu không nói được nên lời, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cổ anh ấy với vẻ khó tin.

Cảnh tượng vừa rồi chân thực đến vậy, tôi không thể nhìn nhầm được, cảm giác máu dính nhớt vẫn còn vương trên lòng bàn tay tôi, tại sao chỉ trong nháy mắt…

Dường như Minh Thừa muốn tôi nhìn được rõ hơn, anh ấy buông cổ tay tôi ra, kéo cà vạt của mình xuống, phanh cổ áo sơ mi để lộ cần cổ trắng thon thả.

Có một vết đỏ trên làn da không tì vết, nhưng rất mờ và rất ngắn, chỉ là vết móng tay sượt qua da mà thôi, vết thương này có thể lành lại ngay trên đường đi bệnh viện ấy chứ.

Nếu tôi đưa anh ấy đi viện, có lẽ sẽ bị bác sĩ Triệu mắng cho: “Tôi ghét hành vi khoe tình cảm của hai người.”

Người đàn ông trước mắt an ủi tôi với vẻ đau lòng: “Không sao đâu A Trăn, vết thương nhỏ vậy, anh không đau chút nào.”

Vừa rồi… tôi lên cơn điên ư?

Không thể nào, mặc dù tôi bị bệnh nhưng không bị hoang tưởng.

Bệnh của tôi không đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt của tôi được.

Tôi thề, tôi rất chắc chắn điểm này!

“Em… em… anh?”

Em em, anh anh mãi một lúc lâu mà tôi không biết phải nói gì, dư âm của nhịp tim dồn dập vẫn khiến tôi hít thở khó khăn.

Minh Thừa vươn tay lau sạch những vệt nước nhếch nhác trên gương mặt tôi, khẽ thì thầm bên tai tôi:

“Em căng thẳng quá A Trăn ạ, gần đây em có chịu uống thuốc cẩn thận không đấy?”

Giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn của anh ấy tựa hồ có ma lực, truyền vào tai tôi, nhịp tim của tôi như bị ấn công tắc, ngay lập tức bình tĩnh hơn nhiều.

Tôi cởi trần nửa người trên, ngơ ngác ngồi dưới đất, không nhận biết rõ đâu là thật đâu là ảo giác, để mặc cho anh ấy bế tôi lên.

Cảnh tượng căn phòng trước mắt tôi thay đổi, từ phòng ăn đến phòng khách, khoảng sân nhỏ bên ngoài xanh mướt mang không khí ngày hạ, từng đóa cẩm tú cầu tím phớt nối liền nhau một khoảng, chào xuân còn chưa úa tàn. Cây liễu lùn non mơn mởn đã ra lá, ánh mắt trời sóng sánh trên những chiếc lá đỏ tía.

Cửa sổ sát đất mang ánh nắng dát vàng vào trong căn phòng, một nửa rơi lại trên người tôi. Cởi trần khiến tôi cảm nhận được sự thoải mái của nhiệt độ ấm áp.

Những thứ này đều được Ôn Minh Thừa sắp đặt, anh ấy muốn khi ở nhà tôi có thể phơi nắng ấm và ngắm nhìn những bông hoa anh ấy trồng.

Minh Thừa…

Tôi nhắm mắt lẩm nhẩm cái tên này, vành mắt thoáng cay cay.

Cái ôm của anh ấy vẫn như trước đây, tôi theo thói quen áp mặt vào lồng ngực anh ấy.

Động tác này tôi đã làm vô số lần, nhưng lần này tôi bỗng thấy hoảng hốt lạ lùng.

Đôi mắt chỉ có lòng trắng thình lình hiện lên trong đầu tôi.

Đôi mắt ấy không có lòng đen, song tôi lại cảm thấy nó đang nhìn thẳng vào mình.

Tôi ngay lập tức mở bừng mắt, phát hiện Minh Thừa đang nhìn tôi từ trên cao xuống, đôi mắt chứa đựng cảm xúc tôi không hiểu.

Tôi gần như mất khống chế hét lên thành tiếng, tuy nhiên ngay một giây sau đó tôi nhận ra anh ấy có lòng đen, đôi mắt đen sâu như mực, cảm giác khó mà lờ đi, tựa như màn đêm không thể xua tan.

Anh ấy mỉm cười với tôi, đôi mắt cong cong, khóe mắt vểnh lên, khóe môi cũng vểnh lên, dịu dàng, tình cảm và đẹp đẽ.

Anh ấy có mắt, tôi yên tâm được rồi.

Cuối cùng Minh Thừa bế tôi vào trong phòng tắm, tạo bọt xà phòng xoa khắp cơ thể tôi. Tôi không thích tắm vào ban ngày, đã mấy lần chực bò ra khỏi bồn tắm, nhưng anh ấy nói rằng trên người tôi có mùi canh gà. Tôi ưa sạch sẽ, thích những thứ có mùi thơm, cho nên chỉ đành chà ra bọt tắm.

Anh ấy chu đáo đốt tinh dầu trong phòng tắm.

Cảm xúc thay đổi đột ngột, lại được tắm nước ấm, tôi thả lỏng thần kinh và bắt đầu gà gật buồn ngủ.

Tắm rửa xong đã là một giờ trưa, tôi gần như ngủ thiếp đi, Minh Thừa gọi tôi dậy, bảo tôi uống thuốc.

“Ngoan, uống xong thuốc anh sẽ ngủ cùng em, chiều nay anh không đi làm nữa.”

Minh Thừa là một kẻ cuồng công việc, tôi nghi ngờ thứ mà anh ấy yêu nhất cuộc đời này chính là công việc, một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có lẽ chỉ có dịp năm mới và sinh nhật tôi thì anh ấy mới chịu ở nhà.

Anh ấy hứa với tôi, tôi mừng lắm, nhưng vẫn giả vờ miễn cưỡng đồng ý, uống thuốc rồi đi ngủ.

Vậy mà sau khi thức giấc tôi phát hiện anh ấy lừa tôi.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi mình tôi thôi.

Rèm cửa kéo chặt, căn phòng mờ tối, tôi bò dậy khỏi giường xem điện thoại, bây giờ đã hơn ba giờ chiều, và một tiếng trước Minh Thừa mới nhắn tin cho tôi.

“A Trăn, anh đi làm đây, hôm nay anh sẽ về sớm, trên bàn có đồ ăn, nếu em đói thì hâm nóng lên, đừng ra ngoài ăn.”

Tức chết mất, đã nói là không đi làm cơ mà?

Công ty thiếu ông chủ một ngày mà phá sản được chắc?

Tôi tức giận lăn lộn trên giường, cái bụng và tôi cùng nhau phát ra âm thanh chống đối.

Cái con người không giữ chữ tín này.

Anh ấy không giữ chữ tín, vậy thì tôi cũng không giữ nữa, tôi muốn ra ngoài ăn.

Tôi không có nhiều bạn bè, bạn tốt nhất của tôi là anh em nhà họ Ôn. Nhưng anh trai là một người đàn ông không có chữ tín, bỏ mặc tôi ở nhà. Còn em gái… em gái từng mềm mại, trắng trẻo, đáng yêu, song bây giờ chỉ thích quyền anh, cơ bắp cánh tay mới là bạn của cô ấy.

Tôi khóc.

Hai người bạn của tôi đều không chơi với tôi, tôi chỉ đành ra ngoài một mình.

Tôi đã lên kế hoạch sẵn sàng tuyến đường sẽ đi, đầu tiên là đến phố thương mại của làng đại học phía đối diện mua một cốc trà sữa, sau đó đến nhà hàng đồ Tây hay ăn gọi một suất beefsteak, tôi thích uống trà sữa ăn beefsteak, ăn xong tôi sẽ mạo danh sinh viên đại học vào trường và mua phô mai tam giác nổi tiếng nhất bản địa.

Tuyệt vời!

Mặc quần áo xong, tôi chọn đôi giày thoải mái nhất trong tủ giày, còn đội mũ che nắng, cầm chìa khóa nhà chuẩn bị ra ngoài.

Mỗi lần ra ngoài Minh Thừa đều khóa cửa, anh ấy có vô số điều không yên tâm về tôi, như thể sợ rằng tôi sẽ mở cửa cho người lạ không bằng, còn dặn dò tôi trước khi ra ngoài phải kiểm tra mắt mèo, xác nhận bên ngoài an toàn hẵng mở cửa.

Tôi hừ mũi khinh thường với những lời dặn dò như dặn trẻ con ấy. Nhưng anh ấy rất nghiêm túc và có thái độ vô cùng cứng rắn trong chuyện này, ép tôi thực hiện thao tác theo lưu trình mà anh ấy dạy mấy lần. Lần nào làm tôi cũng hậm hực, nhưng sau này dần dần hình thành thói quen, hơn nữa còn bắt đầu cảm thấy chuyện này cũng hợp lý.

Người ta nói rằng sống lâu với nhau, một bên sẽ bị bên còn lại tẩy não, có lẽ tôi đã bị anh ấy tẩy não rồi.

Vì thế tôi bám vào cửa, nhìn ra ngoài từ mắt mèo như thường lệ, ngón tay chuẩn bị đặt lên khóa vân tay xác nhận mở khóa.

Nhưng hôm nay khác với ngày thường, mắt mèo không nhìn thấy khu vườn bên ngoài căn biệt thự, không nhìn thấy chú chim mà tôi nuôi, cũng không nhìn thấy chú chó nhà hàng xóm, bên ngoài vô cùng yên ắng, trong tầm mắt của tôi chỉ có một khoảng tối đen.

Chờ đã… tối đen ư?

Tôi nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, vẫn có gió nhẹ và nắng vàng rực rỡ.

Tôi chậm rãi buông bàn tay đang định ấn mở khóa xuống, nhìn qua mắt mèo.

Quả thực vẫn chỉ là một khoảng tối tăm, còn tối hơn khi tôi nhìn ra ngoài vào ban đêm, tôi không nhìn thấy một chút ánh sáng nào qua lỗ hổng ấy, như thể bên ngoài cửa sổ là hố đen ăn thịt người.

Trời ạ, có người dán mắt mèo nhà tôi lại à?

Không phải chứ? Đây là khu biệt thự cao cấp, người phát tờ rơi quảng cáo còn không vào được, trẻ con hàng xóm được dạy dỗ cẩn thận, bé tí mà nói chuyện còn nghiêm túc hơn cả người lớn, không giống người có thể làm ra chuyện này.

Tôi bối rối nhìn chằm chằm vào mắt mèo, muốn tìm được điều bất thường ở nó, nhưng không thành công. Vì thế tôi định mặc kệ, ra ngoài luôn, tuy nhiên gương mặt nghiêm túc của Ôn Minh Thừa hiện lên trong đầu khiến tôi hơi chột dạ.

Tại anh ấy cả, với cái tính cách từ nhỏ của tôi thì chẳng bao giờ quan tâm ngoài mắt mèo là đen hay trắng, nó có màu cầu vồng thì tôi cũng sẽ cảm thán thế giới thật nhiều màu sắc.

Còn bây giờ tôi cảm thấy hơi rợn.

Tại Ôn Minh Thừa hết.

Tôi bỗng chẳng còn tâm trạng ra ngoài nữa, hậm hực quăng chìa khóa phòng đi, vào bếp hâm nóng thức ăn trưa mà Minh Thừa để lại cho tôi.

Canh gà ban trưa rất thơm ngọt, bấy giờ tâm trạng của tôi dịu đi nhiều, uống một mạch hai bát canh còn ăn cả một lát bánh mì nướng.

Ợ… thoải mái hơn nhiều rồi.

Tôi ăn uống no nê rồi, không muốn ra khỏi cửa nữa.

Vậy thì tiếp theo nên nghịch điện thoại hay vẽ tranh đây nhỉ?

Tôi ngẩng đầu xem giờ, mới có bốn giờ mười phút.

Kế hoạch của một ngày bắt đầu vào buổi sáng, bây giờ sắp hết một ngày, vậy thì còn làm việc gì nữa?

Nghịch điện thoại vẫn hơn.

Ngậm nước mắt lướt video vậy.

“Tôi sống lại rồi, kiếp trước sau khi tôi chết không lâu, chồng tôi và em gái đã đến với nhau…”

Tôi tỉnh bơ lướt video.

“Anh, anh có mua xe không? Dòng Amortals mới nhất…”

Giới thiệu này thú vị đấy, tôi xem liên tục mấy video, xem chán rồi, kho số liệu nhạy bén đề cử chủ đề khác cho tôi.

“Khóa vân tay có an toàn không? Mở khóa vân tay bằng một mẩu băng dính là thật hay giả?”

Không đúng, tôi đã từng thử qua một lần, còn dùng vân tay nhân tạo của mình thử nhưng đều thất bại. Chức năng sinh trắc học của cửa nhà tôi rất xịn, nhất định phải là chính chủ thì mới kiểm tra vân tay thành công, chỉ dùng băng dính thôi thì không thể mở được.

Vì thế tôi lại lướt video khác.

“Số người ở một mình trong xã hội hiện tại ngày càng tăng, mọi người đi lấy đồ ăn hoặc hàng chuyển phát nhanh tốt nhất nên kiểm tra mắt mèo trước, nếu mắt mèo không nhìn được bên ngoài thì phải cẩn thận, nếu mắt mèo màu đen thì càng đáng sợ hơn…”

Tôi nín thở chờ blogger nói hết, kết quả anh ta nói rằng: “Cụ thể vui lòng xem video tiếp theo ở trang chủ của tôi.”

Tôi tức giận mắng mấy câu nhưng vẫn ấn vào tìm video tiếp theo.

“Nếu nhìn ra mắt mèo mà thấy màu đen, rất có khả năng có ai đó ở bên ngoài đang áp lên cửa nhìn bạn… làm video không dễ dàng, like, share, blogger không lạc đường…”

Tôi sửng sốt, mấy giây sau khi video phát xong, nó tự động chạy lại từ đầu.

“…rất có khả năng có ai đó ở bên ngoài đang áp lên cửa nhìn bạn…”

“…like, share, blogger không lạc đường…”

Video chiếu liên tục hai lần, tôi quăng điện thoại lên giường, bước tới trước cánh cửa phòng khách.

Tôi xem giờ, hiện tại là năm giờ hai mươi, ngày mùa hè dài, bên ngoài vẫn còn sáng.

Tôi do dự một lát, khẽ nhón chân bước đi, chậm rãi áp mắt lên mắt mèo.

Bên ngoài vẫn đen kịt.

Nhiều người nói rằng những người có sức khỏe tâm thần kém thường rất cố chấp, sự thực đúng là như vậy, và tôi cũng thế. Tôi nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, bên ngoài yên tĩnh, tôi cũng không nhúc nhích.

Tôi nhất định phải nhìn xem nó là thứ gì.

Từng giây từng phút trôi qua, mắt tôi đã khô cả rồi nhưng thứ bên ngoài cửa vẫn không nhúc nhích, cuối cùng chẳng biết qua bao nhiêu phút, tôi đưa ra được kết luận: Có người đã bịt mắt mèo nhà tôi lại.

Nếu là con người thì làm gì có chuyện không chớp mắt chứ?

Mất nửa ngày trời cuối cùng chỉ có thế, tôi dụi dụi đôi mắt nhức mỏi, buồn chán quay về sofa ngồi, gửi tin nhắn cho Ôn Minh Thừa: “Lúc nào anh về thì xử lý mắt mèo nhé.”

Tin nhắn còn chưa gửi đi, tai tôi rung rung, chợt nghe thấy âm thanh như mở khóa cửa.

“Đang đối chiếu vân tay, không phát hiện vân tay con người, mở khóa thất bại.”

Tôi giật mình, có người đang thử mở khóa nhà tôi!

Bên ngoài… thực sự có người ư?!

Ngay sau đó, cửa phòng lại vang lên âm thanh.

“Đang đối chiếu vân tay, xác nhận vân tay thành công, mở khóa thất bại.”

Trời ạ, quét được vân tay ư?

Tôi biết câu thông báo này, trước đây khi tôi dùng vân tay nhân tạo kiểm tra độ an toàn của cửa đã nghe thấy cảnh báo tương tự. Không phải vật sống thì dù khớp vân tay song cũng không thể mở cửa.

“Cảnh báo, ba lần mở khóa liên tiếp thất bại, khởi động chế độ cưỡng chế khóa cơ học, đề nghị chủ nhà nhanh chóng báo cảnh sát.”

“Cảnh báo, ba lần mở khóa liên tiếp thất bại… đề nghị chủ nhà nhanh chóng báo cảnh sát.”

“Cảnh báo…”

Cánh cửa nhà không ngừng phát ra âm thanh cảnh báo, tôi giật mình kinh hãi, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. 5 giờ 25 phút là thời gian Ôn Minh Thừa tan làm, có lẽ anh ấy đang trên đường về, tôi gọi điện thoại cho anh ấy trước sẽ nhanh hơn, rồi báo cảnh sát sau.

Tôi cầm điện thoại lên, tìm số đầu tiên trong danh bạ, vừa định ấn xuống thì nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ.

Sau khi cưỡng chế khóa cơ học thì khóa vân tay sẽ vô hiệu, chỉ có thể dùng chìa khóa mở ra, bằng không có là gấu đi chăng nữa cũng không mở nổi cửa nhà tôi, thực tế loại khóa mang cảm giác thời đại này rất an toàn.

Nhưng người bên ngoài đang dùng chìa khóa cưỡng chế mở cửa nhà.

Tôi kinh ngạc nhìn qua đó, cửa phòng bật mở, một đôi giày da màu đen bước vào trong phòng, sau đó là quần Âu màu đen rồi đến bàn tay trắng lạnh đeo chiếc đồng hồ nam giới.

Người kia mỉm cười cong mi với tôi, đôi mắt đen thăm thẳm tựa màu sắc của bối cảnh ác mộng: “A Trăn, anh về rồi này, hôm nay làm việc vất vả quá. Anh rất nhớ em.”

Hết chương 2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play