Lương thái thái và Lương Hoè Ninh lẫn nhau đối mặt nhìn nhau, Lương Sơ Yên xua xua tay ra hiệu cho mọi người đều đi xuống, nàng đè thấp âm thanh nói: “Chính là nhà chồng tương lai của tứ muội muội, Tạ thị Kinh Triệu.”

Lời này vừa ra, Lương Hoè Ninh đều không khỏi ngẩn người. Không phải là nàng xem thường thương gia, chỉ là thời điểm này hiện giờ địa vị sĩ nông công thương, thương gia là thấp nhất. Tạ gia là danh môn vọng tộc Kinh Triệu, coi trọng xuất thân nhất, sao lại thông gia cùng nhà thương gia?

Lương thái thái một bên tròng mắt chuyển chuyển, sắc mặt cũng trầm xuống, Lương Sơ Yên thở dài một hơi nhẹ nói: “Chúng ta cũng là mới biết rõ. Nếu không phải chuyện hòa lý nháo khó chịu như thế còn không biết có một cọc nguyên do đằng sau đâu.”

vị Trịnh thái thái kia chính là hòn ngọc quý trên tay của Lão quốc công Tạ gia và thái thái quốc công, thời niên thiếu được người nhà sủng ái vô hạn. Từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, sau khi cập kê nhìn trúng thiếu gia của nhà Trịnh phú thương Hàng Châu vào kinh áp tải hàng hoá kia, nàng cố ý gả cho, về sau không biết Tạ gia thế nào đáp ứng, việc hôn nhân này rốt cuộc là thành rồi.

Nhưng người biết rõ hiển nhiên cực ít. Nếu không phải lần hòa ly này phong ba nháo quá lớn, Lương Sơ Yên làm sao biết rõ được. Sau khi nàng thám thính được nguyên do trong đó, liền thừa dịp lúc này về nhà chúc tết nói cho bọn họ nghe.

Lương thái thái trên mặt thần sắc thở dài, lại không có đưa ra ý kiến gì. Lương Hoè Ninh bên cạnh cũng là rũ mắt, nửa ngày mới cười nói sang chuyện khác, bầu không khí có chút hoà thuận.

Lương Sơ Yên ở nhà cũng chưa được mấy ngày liền cùng phu tế lên đường về Hàng Châu. Ngày năm sau nhanh như chớp liền qua rồi, đã đến tháng ba, khí hậu Huệ Châu Thành dần dần ấm áp lên, cách hôn kỳ không xa, Lương thái thái dù mọi thứ đều an bài thích đáng rồi, có thể do tâm tình cũng không tính là vui vẻ, tóm lại là có chút khó bỏ khó chia.

Do đó trước xuất giá một đêm, Lương thái thái nhìn sân viện một bộ hỉ khí dương dương, nhìn con gái duyên dáng yêu kiều, nghĩ về sau lại là không gặp được vài lần, thời điểm này không có người mẹ nào trong lòng có thể không khó chịu.

Những ngày này lải nhà lải nhải cũng dặn dò rất nhiều, lại không có có thể nói gì rồi.

Mười sáu tháng ba, ngày lành tháng tốt. Trời tờ mờ sáng, trong ngoài Lương gia liền động lên, ca ca Lương Hoài Chi và tẩu tử của Lương Hoè Ninh Minh Thị cũng từ Kinh Triệu vội vàng trở về từ mấy ngày trước, theo cổ lễ, phải do huynh trưởng cõng muội muội lên kiệu hoa.

Lương Hoè Ninh cực sớm liền bị Lư ma ma sai người gọi dậy, ngay cả Mính Vụ và Tân Nha đi theo của hồi môn mấy ngày này đều bị Lư ma ma dặn dò đủ loại rất nhiều lời, không gì ngoài chuyện ngày hôm nay thành hôn phải làm gì làm gì, không thể ra một chút sơ suất nào.

Lương Hoè Ninh lần đầu tiên trong đời cảm giác được nỗi khổ sở cổ thấp đi ba phần. Nàng hơi khác so với các khuê tú, so với những búi tóc phức tạp tinh mỹ, châu ngọc đầy đầu kia, nàng thích những thứ đơn giản một chút, chỉ bày ngọc thạch xem như trang sức.

Nguyên nhân không khác, thứ nhất là tiết kiệm thời gian, thứ hai là đầu của mình không cần chịu tội như thế. Hôm nay là thành thân dĩ nhiên là không phải chuyện đùa, tuy nói còn phải ngồi thuyền ra bắc, đến lúc đó tại Tạ gia còn phải thực hiện một lần nghi thức môt cách đứng đứng đắn đắn nhưng hôm nay là ngày xuất giá vẫn không thể qua loa một chút nào.

Tốn mấy canh giờ, thấy các ma ma sau lưng rốt cục ngừng tay, khoé miệng lộ ra mấy phần ý cười hài lòng: “Như thế liền tốt rồi, nương tử nhìn một cái xem có thích không nào. Bất quá ngài sinh hoa dung nguyệt mạo, da trắng tinh mịn, nhìn thế nào cũng đẹp”

Lời này quả thật không tồi, Lương Hoè Ninh vóc người cao gầy mảnh mai, lúc nàng cười lên khoé miệng lại có một đôi đồng điếu nhàn nhạt, nàng nhếch miệng nói: “Đa tạ ma ma, một chốc lát nhớ lĩnh bao lì xì mới phải.”

Trên mặt ma ma kia ý cười càng thịnh, lại vội lấy một đống lời hữu ích đến nịnh nọt. Lương Hoè Ninh cười khiêm tốn không nói, không biết qua bao lâu sau, bên ngoài đội ngũ đón dâu liền đã đến, nàng nâng một mặt quạt tròn Tô Tú màu đỏ thẫm được người dẫn đi ra.

Mặc dù lúc hôn kỳ đến gần, trong lòng nàng buồn bã không nỡ thế nào nhưng đã đến lúc này, loại cảm tình này liền càng rõ ràng hơn. Nàng nhìn không thấy thần sắc của cha mẹ, nhưng nàng biết rõ, bọn họ tất nhiên là đầy lòng không nỡ.

Nàng không nhìn thấy, Lương Bá Gia cha của nàng đầy mặt an lòng nhìn con gái một cái, trong mắt có mấy phần kiêu ngạo vì nữ nhi trưởng thành rồi, lập tức tầm mắt liền rơi xuống trên người con rể tương lai.

Tạ Duệ Tuần xuất thân cao môn, hắn từ bé chính là rồng phượng giữa nhân gian, thông minh hiếu học một đường đều là người nổi bật trong cùng thế hệ, hơn chục năm đời người thuận buồm xuôi gió. Chỉ thấy hắn thanh dật tuấn lãng, thân hình cao to, đôi mắt kia lại sáng ngời hiện ra mấy phần kiên nghị, khiến cho Lương thái thái càng nhìn càng hài lòng, đôi mắt ươn ướt rốt cục cũng lộ ra mấy phần ý cười.

Tóm lại là tỉ mỉ dặn dò vài lời, về sau âm thanh Lương thái thái có chút nghẹn ngào, Lương Hoè Ninh nghe đến trong lòng càng khó chịu, tay nàng nắm quạt tròn run run có chút không ổn, Tạ Duệ Tuần bên cạnh mắt nhìn thẳng lại có thể nhận thấy, hắn hơi hơi rủ mắt ẩn xuống mấy phần tâm tư.

Lương Hoè Ninh chỉ cảm thấy mũi chua xót, đến lúc cuối cùng bái biệt có chút chịu không nổi rồi, cuối cùng bị Mính Vụ nhẹ nhàng vịn xoay người rời đi, hốc mắt Mính Vụ cũng có chút ướt át, nàng nhẹ nhàng nói: “Nương tử đừng thương tâm. Nếu khóc làm nhòe trang điểm sẽ không dễ nhìn đâu.”

Bên ngoài chiêng trống thăng thiên, náo nhiệt rộn ràng, hoan thanh tiếu ngữ của người ngoài không ngừng lọt vào tai. Nhưng tâm tình Lương Hoè Ninh lại là không quá vui mừng, khi được Lương Hoài Chi cõng nàng lên kiệu hoa, huynh trưởng luôn có thể mang đến cảm giác trầm ổn, cuối cùng nàng chỉ nghe được một câu của huynh trưởng — —

“Ngày sau cùng Tạ Duệ Tuần lang chung sống thật tốt. Nếu chịu uỷ khuất cứ nói cho huynh trưởng, huynh trưởng nhất định thay muội ra mặt, đánh hắn một trận.”

Lương Hoài Chi xưa nay là khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc, vẫn là lần đầu tiên nghe hắn nói lời như vậy, Lương Hoè Ninh không khỏi nín khóc mỉm cười, nàng cười gật gật đầu, cuối cùng ngồi lên kiệu hoa đi đến bến tàu.

Hôm nay quan quyến toàn bộ Huệ Châu đều đến Lương phủ, mối hôn sự này mỗi người đều nói vô cùng tốt, Trâm anh thế gia vọng tộc, nhà cao cửa rộng hiển quý dĩ nhiên là tốt.

Lương Hòe Ninh ngồi trong kiệu hoa, nhìn chằm chằm vào chiếc quạt kia không khỏi thất thần, người khiêng kiệu rất vững vàng, không biết qua bao lâu chiếc kiệu rốt cuộc hạ xuống, lập tức một trận tiếng người huyên náo hẳn lên, nàng che quạt tròn được người dẫn tới trên thuyền đón dâu, bên trên cũng là trang trí hỉ khí dương dương, mạ vàng sơn đỏ, đèn lồng đỏ treo cao cao.

Thuyền này rất lớn, Lương Hòe Ninh vững vàng đi lên cầu thang lên tầng hai, nàng được một ma ma mặt mày ôn hòa dẫn vào trong phòng, Lương Hòe Ninh khẽ cười, ma ma này lại cúi người cung kính cười nói: "Nương tử hữu lễ, nô tỳ họ La, là người bồi phòng bên cạnh Đại thái thái. Nhớ tới nương tử gả xa, dọc theo đường này chỉ sợ là phải chịu chút khổ sở, thái thái cố ý sai nô tỳ đến hầu hạ ngài. Nếu có gì phân phó cứ mở miệng."

Lương Hòe Ninh vừa nghe liền hiểu ý tốt của Đại thái thái, nhất thời cũng tràn đầy cảm kích, nàng cười nói: "Thái thái suy nghĩ tỉ mỉ cho ta như vậy, vậy phải làm phiền La ma ma."

Trước khi La ma ma đến đã nghe thái thái nhà mình đề cập qua nương tử, thái thái là hài lòng nói không nên lời, bà hôm nay gặp quả thật là danh bất hư truyền. Tiểu thư khuê các nhất đẳng ở Huệ Châu này, so với Đại nãi nãi trong nhà cũng không hề thua kém.

Bên ngoài có gã sai vặt đến dọn đồ cưới, năm sau lại đưa một thuyền đồ cưới đến Tạ gia, món lớn đều ở trên đó, còn bây giờ trên chiếc thuyền này có đến mấy chục hòm xiểng, bên trong phần lớn là vải vóc và trang sức vàng bạc.

Lương Hòe Ninh nhẹ nhàng tháo mũ phượng xuống, lúc này mới cảm thấy đầu thả lỏng một chút, rèm châu bị nhấc lên, lộ ra khuôn mặt ngây thơ chân thành của Tân Nha, trong ngực nàng ôm một cái hộp nhỏ tinh xảo.

Lương Hòe Ninh nhìn nàng cười đến không tim không phổi, cũng không khỏi cong khóe miệng nói: "Hộp thức ăn lấy từ đâu ra vậy, nhìn rất tinh xảo. Ta nhớ hiện tại còn sớm, còn chưa tới lúc dùng bữa trưa mà."

Tân Nha nghe xong lời này cười càng sáng lạn, nàng đặt hộp ở trên tay Lương Hòe Ninh, ra vẻ thần bí nói: "Vậy nương tử đoán thử xem hộp thức ăn này là từ đâu mà có?"

Lương Hòe Ninh híp híp mắt, đoán một vòng cũng không đoán được, rốt cục không nhịn được cười khúc khích ra tiếng. "Là cô gia, cô gia bảo tiểu ca nhi bên cạnh đưa tới, nói là bánh kẹo thơm nhất lúc này Kinh Triệu, bên trong có bánh mật, còn có bánh ngọt đường. Nếu nương tử thấy đói bụng có thể ăn như đồ ăn vặt."

Lương Hòe Ninh lại có chút không ngờ tới, nàng ngẩn người, mở cái hộp kia ra nhìn bánh điểm tâm tinh xảo, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Tân Nha bên cạnh càng cười đến thâm ý khác, nàng càng thêm chậc chậc: "Hôm nay nô tỳ nhìn thấy cô gia, dáng vẻ thật tốt, ngọc thụ lâm phong, so với lang quân nhà chúng ta đều tốt hơn. Không ngờ lại là người tâm tư tinh tế biết thương người, thật sự là tốt."

Nàng ấy vừa dứt lời, Tần ma ma vừa thu thập mũ phượng liền nghiêm mặt lại, khẽ trách mắng: "Được rồi, nha đầu ngươi nói bậy bạ gì đó? Bây giờ đang ở trên thuyền, người đến người đi. Nếu như những lời này truyền đến tai người ngoài thì họ nghĩ thế nào về thư hương môn đệ của chúng ta."

Nha hoàn hồi môn của Lương Hòe Ninh ngoại trừ Mính Vụ cùng Tân Nha thuở nhỏ đi theo hầu hạ nàng thì có Tần ma ma là nhũ mẫu của Lương Hòe Ninh, làm việc ổn trọng, tâm tư tinh tế, ngày thường cũng là giúp đỡ xử lý chuyện trong Viện của Lương Hòe Ninh, xưa nay có uy tín.

Bởi vậy Tân Nha nghe xong lời này, ngượng ngùng cười cười liền không lên tiếng nữa. Lương Hòe Ninh nhẹ nhàng mím môi với Tân Nha, nói ra thì Tần ma ma vẫn là cô mẫu ruột của Tân Nha, một nhà Tân Nha đều là gia sinh tử, chỉ là cha mẹ nàng ấy đi sớm, nàng ấy được cô mẫu từ nhỏ nuôi lớn lên, đến năm sáu tuổi liền vào nội viện hầu hạ Tứ nương tử kim tôn ngọc quý, cùng Tần ma ma cũng ở cùng nhau, hai cô cháu ngày thường rất thân thiết.

Tần ma ma chưa bao giờ thiên vị Tân Nha, Tân Nha nói sai hoặc là làm sai chuyện, bà đều trực tiếp xụ mặt đi phạt. Bởi vì bà xử sự công chính, cho nên cũng không sợ người bên ngoài nói xấu.

Lương Hòe Ninh đặt hộp ở một bên, quét mắt căn phòng này, tuy rằng không gian trên thuyền có hạn nhưng thuyền đón dâu này thật sự là lớn nhất tinh xảo nhất nàng từng gặp, bố trí cũng đủ dụng tâm.

Lọt vào trong tầm mắt đều là lụa đỏ hỉ khí dương dương, gian phòng nàng đang ở này đều là mới tinh, nàng không khỏi mỉm cười. Không biết qua bao lâu, động tĩnh bên ngoài dần dần nhỏ đi một chút, Mính Vụ từ bên ngoài trở về liền nói rương hòm đồ cưới cũng đã dọn lên, như vậy là sắp chính thức lên đường.

Những ngày trên thuyền có chút nhàm chán nhưng rốt cuộc Lương Hòe Ninh cũng là lần đầu tiên đi xa nhà, La ma ma tới dặn dò vài lời, bởi vì đến Quốc Công Phủ sẽ thực hiện quy trình lễ phức tạp, bởi vậy trước đó, tân lang cùng tân phụ là không thể gặp mặt.

Lương Hòe Ninh cứ như vậy đếm ngày, ba ngày qua tốt xấu gì cũng đến Kinh Triệu.

Trời tờ mờ sáng, nàng liền theo lễ nghi đứng dậy sửa sang lại tóc, mũ phượng lại đội lên đầu, Lương Hòe cổ mỏi nhừ càng thêm khó chịu, người ta đã nói muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, nàng cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Một đường xóc nảy như vậy rốt cuộc đã tới Kính Quốc công phủ, tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, vào Quốc công phủ tiếng người huyên náo.

Một quá trình rườm rà như vậy, Lương Hòe Ninh hơi mệt mỏi, lúc bái cao đường, mặt mũi Đại thái thái cười đến gần như không khép miệng được, bên cạnh dĩ nhiên sẽ có người nhìn sắc mặt, lập tức liền có chút ít.

Lúc phu thê giao bái, Lương Hòe Ninh tất nhiên là có chút câu nệ, không biết có phải là do quỳ nên chân có chút bủn rủn hay không, bước chân của nàng đúng là vô ý lảo đảo một cái, bên kia một bàn tay như có như không đỡ một cái, khi tiến lại gần một trận khí tức mát lạnh đập vào mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play