Giới thiệu 1 số xưng hô trong truyện (do hơi khác truyện cổ đại thường đọc)
Thái thái= thái thái
Nãi nãi= Nãi nãi
Cô nãi nãi: Dùng để gọi tiểu thư/tiểu nương tử trong phủ đã lấy chống
Cô thái thái: Dùng để gọi bà cô = vai vế là cô của các thiếu gia, tiểu thư trong phủ đã lấy chống
Tiểu nương= di nương
Trong truyện có 1 số tên đọc trùng nhau như: Tiêu Dĩ Anh, Tạ Duệ Anh/ Trịnh Minh Duệ, Tạ Duệ nhưng thực ra là chữ viết khác nhau chứ không phải do có quan hệ họ hàng nên lấy tên giống nhau
Chương 1: Lương tứ nương tử
Sau cơn mưa đầu tiên, trời xanh không mây, đập vào mi mắt đình viện tường trắng ngói đen, làm nổi bật cảnh trí nhu tình của Giang Nam.
"Nếu nói gia thế dĩ nhiên là không thể bắt bẻ, đây chính là nhất đẳng trâm anh thế tộc của Kinh Triệu. Chỉ là từ nhỏ Tứ nương tử đã được Bá gia và thái thái nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, lần này gả xa chỉ sợ là không nỡ." Trong phòng bếp nội viện, hai ma ma ăn mặc có chút thể diện đang trò chuyện câu được câu không.
Hôm nay trong phủ cực kỳ náo nhiệt, bọn họ bận rộn cũng là chân không chạm đất, bây giờ khó khăn lắm mới có thể ngồi xuống tán gẫu vài câu.
Thân hình Cát ma ma hơi mập, bà liếc nha hoàn tới viện lấy đồ ăn, sau đó mới chậm rãi nói: "Có nỡ lòng hay không, tóm lại vẫn có thể xem là một mối hôn sự tốt nhất. Đây chính là thứ mà có một số người trong viện trông mong cũng không được."
Nói xong câu cuối cùng, bà ta không khỏi cất cao giọng, ý cười càng thịnh, rõ ràng có ý ám chỉ.
Dương ma ma ở bên cạnh tự biết ý của bà ta, liền kéo kéo bà ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thôi thôi, chớ có gây chuyện thị phi."
"Sợ cái gì?" Tóm lại toàn bộ viện đều biết, ngày đó bàn về hôn sự này, có một số viện còn chẳng biết xấu hổ muốn trèo cao, dám làm còn sợ bị người ta nói." Mồm mép Cát ma ma vốn lợi hại, bây giờ đã thu liễm một chút rồi, nếu thật sự sự mắng thì bao nhiêu lời khó nghe đều có.
"Bây giờ, không biết có phải là đã có chủ ý hay không. Mấy ngày nay đều cáo ốm không ra, đừng nói là trốn ở trong phòng lau nước mắt đấy."
Nha hoàn Lục Liễu bên kia nghe những lời này, da mặt đã sớm xấu hổ chịu không nổi, bên này xách hộp cơm giống như chạy trối chết.
Vội vàng trở lại trong tiểu viện, người còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng chửi rủa của tiểu nương tử, Lục Liễu không khỏi thở dài, nhấc rèm lên trông thấy Lương Nhược Tiêm đang khóc, vành mắt phiếm hồng, mặt mũi lộ ra vẻ không cam lòng.
"Muốn trách thì trách ngươi không có cái mạng này, khóc sướt mướt có ích lợi gì." Chuyện hôn nhân đã thành kết cục đã định, hôm nay người ta đã đưa sính lễ tới nhà rồi, ngươi cứ ngoan ngoãn thu tâm đi, đừng có mơ những giấc mơ không thực tế kia nữa." Vân tiểu nương vốn đã cảm thấy mệt mỏi nhưng nhìn thấy nữ nhi vẫn là bộ dáng không thông suốt, lại tức giận nhưng không có chỗ phát tiết.
Từ lúc nghị thân, Lương Nhược Tiêm âm thầm oán trách trong nhà bất công, lúc trước còn khóc nháo không gả. Đến hôm nay sính lễ đưa tới liền không thể sửa đổi nữa, ngày chính thức thành thân cũng định ra, nàng không thể thay đổi được gì, náo loạn không biết mấy lần.
Ngay cả cơ hội có thể cách khe cửa gặp Tống Nhị Lang một lần hôm nay nàng cũng không chịu đi, chỉ nói dối bên ngoài là bị bệnh.
Nghe vậy, Lương Nhược Tiêm nước mắt uất nghẹn một mạch tuôn ra, nàng khóc không thành tiếng nói: "Từ nhỏ đến lớn, trong nhà đều thiên vị Tứ muội muội. Bây giờ ngay cả nghị thân, việc hôn nhân tốt cũng là của nàng. Rõ ràng đều là tỷ muội một nhà, dựa vào cái gì nàng có thể gả cho công phủ, ta phải ủy khuất một nhà quan lại bình thường?"
"Được rồi, càng nói càng không ra dáng vẻ." Vân tiểu nương thấy mọi thứ đều không thông, nhất thời cũng là đau đầu, lần đầu tiên trong đời sinh ra một loại cảm giác vô lực.
Nhưng rốt cuộc là một miếng thịt rơi xuống trên người mình, thấy nàng khổ sở như vậy, tâm lại mềm dịu xuống.
"Tạ gia thật sự là nhà giàu nhà cao cửa rộng nhưng ngươi cho rằng cuộc sống ở đó dễ chịu sao? Tứ cô nương gả xa, cha mẹ đều không ở bên cạnh che chở, sau này bị ức hiếp cũng chỉ có thể tự mình rơi nước mắt, bây giờ ngươi gả đến Tống gia, toàn bộ Vụ Châu ai mà không nể mặt cha ngươi, sau này có nhà che chở càng khoái ý hơn." Vân tiểu nương lại đặt đạo lý lên mặt bàn, chỉ mong con gái có thể nghe vào một chút.
Thấy Lương Nhược Tiêm không lên tiếng, bà lại tiếp tục thừa thắng xông lên, giọng điệu hòa hoãn nói: "Lại nói Tống gia nào có không bằng như ngươi nói, người ta là quan lại nhiều đời, hôm nay con cháu trong nhà cũng rất tiến bộ. Tống gia Nhị Lang mới hai mươi tuổi đã là cử nhân, sau này tiền đồ càng vô lượng. Ngươi gả đến Tống gia, sống tốt với lang tế, còn sợ không có ngày làm thái thái quan lại sao?"
Vẻ mặt Lương Nhược Tiêm thoáng thả lỏng, bán tín bán nghi liếc mắt nhìn Vân tiểu nương một cái, Vân tiểu nương thấy Lục Liễu đã trở lại, sợ nữ nhi lại nghĩ ngợi lung tung, liền vẫy vẫy tay nói: "Được rồi, mau hầu hạ nương tử dùng bữa đi, chớ làm tổn thương dạ dày."
Lục Liễu cũng thở phào nhẹ nhõm, tay chân lanh lẹ đặt thức ăn lên trên bàn. Nàng âm thầm liếc Vân tiểu nương một cái, tóm lại tiểu nương đã đổi hướng, biết ván đã đóng thuyền, dù có tiếp tục giãy dụa cũng vô ích, bây giờ như vậy cũng rất tốt.
Chính viện nhà chính, phụ nhân bộ dáng đoan trang ung dung nghe xong bẩm báo, không khỏi nhíu mày, khẽ cười nói: "Xoay chuyển mấy ngày, tóm lại là sắp yên tĩnh rồi. Hôm nay Tống gia đưa tới danh sách sính lễ liền đưa đến viện bên kia, nếu không lại cho rằng đích mẫu ta đây còn muốn nuốt riêng sính lễ, cứ giữ lại làm đồ cưới cho nàng ta đi."
Lư ma ma ở bên cạnh nghe thấy lời nói đùa như vậy, không khỏi cười nói: “Nhìn ngài nói kìa, khắp Huệ Châu ai không biết thái thái là người hòa ái bao dung người nhất chứ. Nếu ngài muốn khắc bạc nàng, thì có thiếu gì biện pháp, những năm này không phải nàng vẫn thật tốt đấy sao.”
Lương thái thái lườm bà ta một cái, khóe miệng thấm ra nụ cười thản nhiên nói: “Vân thị đến cùng là người bên cạnh ta đi ra, mặc dù kiến thức hạn hẹp một chút, có một số việc cũng dễ dàng phạm ngu xuẩn, tóm lại cũng không có ý xấu gì. Hôn kỳ của Tam nha đầu ổn định ở mười hai tháng tám, bây giờ thời gian còn dư dả, cũng theo quy củ có sẵn mà làm thôi.”
Lư ma ma trước kia là theo của hồi môn của Lương thái thái tới, nam nhân của bà ta là quản sự của Bá phủ, hai vợ chồng đều là người tài giỏi.
Đối với năng lực của Lư ma ma, Lương thái thái hoàn toàn yên tâm.
Bà ta cười cười, cởi mở nói: “Nô tỳ đi theo thái thái quản gia đã bao nhiêu năm, ngài không cần phân phó nô tỳ cũng nhớ kỹ, nô tỳ sẽ nhớ kỹ dặn dò tam nương tử.”
Lương thái thái gật đầu một cái, chợt nghe một trận âm thanh váy áo di chuyển, kèm theo nữ tử tiếng cười ròn rả.
Rèm châu bị nhấc lên, lộ ra một tấm khuôn mặt như ngọc.
Tiểu nương tử mười lăm mười sáu tuổi, quả nhiên là dung mạo cực kỳ thanh lệ tuyệt luân, nhìn kỹ mặt mũi thì giống Lương thái thái đến sáu bảy phần.
Nhìn thấy nữ nhi, ý cười trên mặt Lương thái thái rõ ràng thêm mấy phần, cười nói: “Sớm biết con như khỉ rồi, chỉ là sắp thành thân, nên thu liễm chút tính khí.”
Lương Hòe Ninh cười cười, ôn nhu nói: “Nương dặn dò, nữ nhi ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà trong lòng quả thực không nỡ xa ngài, lúc này mới tăng thêm thời gian cùng ngài thân mật đấy ạ.”
Nàng từ nhỏ chính là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, lại nhanh trí thông minh, tổ mẫu cũng yêu thương vô cùng, nên mười sáu năm cuộc đời cũng là thuận buồm xuôi gió, xuôi gió xuôi nước.
Bây giờ nghĩ đến phải lấy chồng ở xa, trong đầu tất nhiên là không nỡ. Tạ gia cho dù tốt, cũng không sánh được trong nhà.
Lương thái thái nhìn qua khuê nữ, trong đầu cảm khái vô hạn. Bà vỗ vỗ bàn tay trắng nõn nhẵn nhụi của Lương Hòe Ninh, cười nói: “Trước khi lấy chồng phía nói chung cũng là như thế này, nương cũng là lấy chồng ở xa, trước kia lúc sắp xuất các, đối với cuộc sống về sau vừa khát khao cũng vừa thấp thỏm. Bây giờ nhìn con là lòng tràn đầy không nỡ, chỉ mong con có thể sống nhẹ nhõm chút, Tạ gia là trâm anh thế gia vọng tộc, trong nhà có đến mấy phòng ngươi, sinh hoạt không dễ dàng.”
Cửa hôn sự này là năm đó lão bá gia lúc còn sống quyết định, ông cùng với Quốc Công gia Tạ gia là bạn tri kỉ, lúc tuổi còn trẻ liền quyết định việc hôn nhân của con trai con gái mình. Bất đắc dĩ con trai con gái hai bên bởi vì lấy đủ loại duyên cớ không thể kết thân, liền rơi xuống trên đầu đời cháu.
Lương Hòe Ninh phải gả chính là Tạ gia đích thứ tử(#) của chi trưởng, trong gia tộc đứng hàng thứ tư. Bởi vì lấy Tạ gia mấy Phòng Nhân cùng tồn tại, bởi vậy tử tôn sắp xếp cũng là cùng tới.
(#) Đích thứ tử: con của chính thê (vợ cả) nhưng không phải con trưởng. đích thứ tử có thể là con thứ 2, 3… trong nhà
Vị Tạ Duệ Tuần lang quân này rất không tầm thường, mười ba tuổi đã trúng tú tài, bây giờ mười chín tuổi đã đậu Tiến sĩ, hạng sáu trong nhị giáp (#)
(#) nhị giáp: Người đậu thi hội được xếp vào ba bảng ( tam giáp), nhất giáp là Trạng Nguyên, bảng nhãn, thám hoa. Nằm trong nhị giáp gọi chung là tiến sĩ, tam giáp gọi chung là đồng tiến sĩ
Huynh trưởng của Lương Hòe Ninh, Lương Hoài Chi trước kia cùng hắn học chung, đều đọc sách ở Tùng Hạc học viện đại danh đỉnh đỉnh ở Kinh Triệu, giao tình rất sâu.
Lương Hòe Ninh dù chưa gặp qua kỳ nhân Tạ Duệ Tuần lang quân, ngược lại là nghe huynh trưởng đề cập qua hắn vô luận nhân phẩm hay học thức đều thuộc hạng thượng thừa.
Lương thái thái bởi vì nàng lấy chồng ở xa không quá yên tâm nhưng nghe trưởng tử nói như vậy nên cũng an tâm một chút. Kỳ thực nữ tử lấy chồng, ngoại trừ môn đăng hộ đối, quan trọng nhất chính là nhân phẩm của đối phương, nhân phẩm tốt mới là thật sự tốt.
Lương Hòe Ninh biết Lương thái thái trong đầu lo nghĩ cái gì, nàng xưa nay là hài tử luôn khiến trong nhà an tâm, liền cười nói: “Xưa nay từ khuê các nuông chiều nữ nhi đến làm người con dâu đều không phải là một lần là xong, nương ngày đó lấy chồng ở xa dĩ nhiên thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Nữ nhi mặc dù không phải người đỉnh đỉnh thông minh chu đáo, nhưng sẽ cố gắng làm cuộc sống trôi qua thật tốt.”
Lư ma ma ở một bên nhìn cũng không tự giác lộ ra ý cười, bà ta là nhìn Tứ Nương tử lớn lên, cũng không phải thiên vị cô nương nhà mình.
Tứ Nương tử luôn là thiện chí giúp người, tính tình cũng tốt, làm việc rất có chừng mực.
Hai năm trước đã nói giúp đỡ Lương thái thái quản gia, đầu tiên là quản phòng bếp, khó đảm bảo tôi tớ phía dưới thấy nàng trẻ tuổi, ngậm mấy phần khinh thị ý tứ.
Nàng không tức cũng không giận, chỉ sai người ghi chép lại hết người bên dưới là ai, đã làm việc gì, làm bao lâu, gần đây phải làm việc gì, làm như thế nào, sau đó căn cứ vào biểu hiện của nhóm bà tử, nếu là có làm việc khác người hoặc là không xứng chức liền phạt, lúc này đương nhiên là có hạ nhân không phục, nàng cũng là có thể đem lý do bày ra.
Trừng phạt là một mặt, quan trọng nhất là còn có ban thưởng. Đối đãi tôi tớ chính là như vậy, phải thưởng phạt thoả đáng, còn phải trong phạm vi có thể nới lỏng chút.
Lư ma ma nhìn nàng giúp đỡ quản gia làm đã không tệ, bởi vậy cũng là có chút vui mừng, không khỏi cảm thán Tứ Nương tử cuối cùng cũng đã lớn rồi.
Lương thái thái nghe nàng nói như vậy cũng là động dung, bà gật đầu một cái chậm rãi nói: “Cũng may huynh trưởng cùng tẩu tẩu con đều ở trong kinh, sau này cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Con là đứa trẻ ngoan ngoãn nhu thuận hiểu chuyện, rất nhiều đạo lý không nói con cũng hiểu được.”
“Thế mà lại khiến nương thương cảm, cũng là nữ nhi không phải.” Lương Hòe Ninh cười cười, lúc này hợp thời chuyển hướng câu chuyện, “Nói đến hôn sự, việc hôn nhân của Tam tỷ tỷ cũng coi như là trần ai lạc định, trận này nương khổ cực rồi.”
Lương thái thái nhẹ nhàng khoát tay áo, nụ cười phai nhạt một chút, “Ngược lại cũng không mệt mỏi, bây giờ từng chuyện từng chuyện đều xử lý tốt, sau này đơn giản là chuyện thu xếp đồ cưới với lại các loại mời khách, tiệc rượu ngày nàng xuất các thôi.”
Lương gia tổng cộng có hai con trai, bốn con gái, trong đó hai con trai đều là Lương thái thái sinh ra. Đại cô nãi nãi (#), tam nương tử và ngũ nương tử còn tuổi nhỏ là thứ xuất, đối đãi với ba thứ nữ, Lương thái thái từ trước đến nay không nghiêng lệch, liền đối chiếu theo danh sách đồ cưới của đại cô nãi nãi trước kia đi mua là xong
(#) cô nãi nãi: tiểu thư nhưng đã lấy chồng
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, thời gian cũng không còn sớm, Lương Hòe Ninh dứt khoát lưu lại dùng bữa tối, ăn xong mới chậm rì rì trở lại trong tiểu viện của mình.
Bây giờ là đầu tháng tư, ngày Lương Nhược Tiêm xuất giá đã định là ngày mười hai tháng tám. Sau khi nạp chinh, nàng liền thanh thản ổn định ở trong khuê phòng bắt đầu thêu khăn tay, Lương thái thái bên này cũng chuẩn bị đồ cưới gần hết.
Sính lễ Tống gia vốn phong phú, bà làm đích mẫu thêm một phần, lão thái thái thêm một phần, trọn vẹn tám mươi tám nâng đồ cưới, cũng đã rất đẹp rồi.
Mắt thấy đến tháng năm, thời tiết dần dần nóng lên, thời gian vốn trôi qua không gợn sóng, chỉ cần đợi đến ngày xuất các là được, lại không ngờ trong đó xảy ra sự cố.
Chung Linh Các, Lương Hòe Ninh đang chơi nhảy dây với Ngũ nương tử Chỉ Âm, tiểu nha đầu xưa nay thích dính lấy nàng, cũng là bởi vì trong nhà ít tỷ muội.
Trưởng tỷ lớn hơn Chỉ Âm rất nhiều, đợi đến khi Chỉ Âm nhớ chuyện thì trưởng tỷ đã xuất giá, xưa nay Tam tỷ tỷ tính tình không tốt cũng không phản ứng nàng, nàng và Tứ tỷ tỷ liền vô cùng thân thiết.
Mính Vụ đi vào liếc nhìn Lương Hòe Ninh, Lương Hòe Ninh cười nhìn Lương Chỉ Âm, dịu dàng nhỏ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, để Thúy nhi chơi với muội nhé, trong phòng Tứ tỷ tỷ còn có chút việc phải xử trí."
Chỉ Âm liếc nhìn Mính Vụ, ngoan ngoãn gật đầu.
Chủ tớ hai người một trước một sau đi ra, Mính Vụ tiến sát vào một chút mới mở miệng: "Vừa rồi Tống gia thái thái tới cửa, nói là lão thái thái nhà họ sợ là không tốt, muốn dời hôn kỳ lên sớm một chút, chỉ là sợ có chút vội vàng."
Lương Hòe Ninh hơi nhíu mày, "Hiện tại mẫu thân đang ở đâu?"
"Ở trong phòng lão thái thái thương nghị việc này. Nếu như Tống lão thái thái thật... Hôn sự của Tam nương tử nhất định sẽ trì hoãn lại." Mính Vụ nói.
Lương Hòe Ninh trong lòng hiểu rõ, Tống Nhị Lang là cháu, chắc chắn phải giữ đạo hiếu, tuổi tác của hắn không nhỏ, hơn nữa Lương Nhược Tiêm còn lớn hơn Lương Hòe Ninh một tuổi, dĩ nhiên không tiện trì hoãn nhiều.
Lương Hòe Ninh đi thẳng tới chính viện chờ Lương thái thái trở về, đợi đến bữa tối, Lương thái thái rốt cuộc trở về, trên mặt mang theo chút mệt mỏi.
Danh sách nhân vật Tạ gia
Đích trưởng tử: Tạ Duệ Tông-Đại lang. Vợ là Lâm Thị, con gái Sính tỷ nhi
Đích trưởng nữ: Tạ Duệ Du đã lấy chồng
Đích thứ tử: Tạ Duệ Tuân-Tứ lang. Vợ Lương Hòe Ninh
Thứ nữ: Tạ Duệ Châu - Tam nương tử. Mẹ đẻ là di nương đã mất
Đích trưởng tử: Tạ Duệ Thao -Nhị Lang. Vợ là Ngu thị
Đích trưởng nữ: Tạ Duệ Anh - Nhị nương tử
Đích thứ tử: Tạ Duệ Thôi - Ngũ lang
Thứ Trưởng tử: Tạ Duệ Tân - Tam Lang, con của di nương (đã chết). Vợ là Khương thị
Thứ nữ: Tạ Duệ Dao – Tứ cô nương, Tạ Duệ Kỳ - Ngũ nương tử (cùng mẹ với Tạ Duệ Tân)
Đích thứ tử: Tạ Duệ Toản- Lục lang