(#) nạp trưng: Nghi thức thứ tư trong lục lễ. Nhà trai mang sính lễ cho nhà gái.
Khi Đại thái thái dò xét Lương Hòe Ninh, Lương Hòe Ninh cũng nhanh chóng ngước mắt nhìn vị "người tài ba chu đáo” trong lời đồn này, sau đó lại cúi đầu bày ra dáng vẻ tiểu thư khuê các đoan trang dịu dàng.
Đại thái thái giọng điệu nhu hòa, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay ấm áp nhẵn nhụi của Lương Hòe Ninh, cười tủm tỉm nói: "Quả thật không hổ là cô nương thư hương môn đệ đi ra, nhìn tư thái tự nhiên hào phóng này liền biết là mọi thứ đều không tệ, thân gia thái thái giáo dưỡng rất tốt."
"Ngài khen trật rồi, đừng khen đến hư nàng." Lương thái thái trong lời nói tuy rất khiêm tốn nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Lương Hòe Ninh tràn đầy ý cười cùng kiêu ngạo.
Bà tuy có hai con trai, nhưng lại chỉ có một con gái ruột, xưa nay luôn yêu thương.
Nhưng yêu thương thì yêu thương, Lương thái thái cũng giáo dưỡng rất tốt. Con đường cai quản gia đình mà nữ tử đương thời phải học, nữ hồng cũng chưa từng xem nhẹ, còn có cầm kỳ thư họa, vì để bảo dưỡng tính tình, Lương Hòe Ninh cũng có chút tinh thông.
Đại thái thái lộ vẻ hài lòng, bà cười hỏi Lương Hòe Ninh thích làm gì, Lương Hòe Ninh giọng điệu ôn nhu, mồm miệng lanh lợi, cử chỉ hào phóng, Đại thái thái lại càng vui mừng.
Lương thái thái đã sớm sai người thu dọn xong khách viện, Đại lão gia và Đại thái thái một đường xa từ Kinh Triệu mà đến, cực kỳ vất vả. Nhưng bởi vì trong nhà ở Kinh Triệu công việc rất nhiều, bởi vậy không ở lại được hai ngày đã phải ngồi thuyền hồi kinh. Trước đó, hai nhà chính thức thương định hôn kỳ, canh ngày lành tháng tốt đầu năm, ngày mười sáu tháng ba.
Huệ Châu vào mùa hạ, khí hậu không khỏi có chút buồn. Lương thái thái mấy ngày nay mới rảnh tay kiểm kê sính lễ Tạ gia đưa tới, nói ngày đó Đại lão gia Tạ gia và Đại thái thái ngồi thuyền tới, nguyên một thuyền hòm xiểng, ngày đó liền truyền khắp toàn bộ Huệ Châu thành.
Tạ gia làm việc như thế, hiển lộ rõ ràng là tôn trọng Lương gia, như vậy Lương gia cũng có mặt mũi.
Lương thái thái ngồi trong phòng, mắt thấy bọn nha hoàn đều đang kiểm kê hòm xiểng đầy ắp, Lư ma ma vừa cẩn thận nhìn chằm chằm bọn tiểu nha hoàn làm việc, vừa tận dụng mọi thứ, nói với Lương thái thái: "Nhìn Đại thái thái thật lòng thích nương tử của chúng ta, hôm nay lên thuyền còn kéo nương tử nói một hồi, sự nhiệt tình thân thiết kia không thể giả được, thái thái ngài có thể yên tâm rồi."
Có thể được mẹ chồng tương lai thích, đối với tân phụ mà nói chính là vạn dặm trường chinh thành công hơn phân nửa.
Lương thái thái nghe bà ta nói như vậy, trong lòng được an ủi không ít. Nhưng nghĩ đến mấy phòng của Tạ gia, mhông chỉ có mẹ chồng, còn có mấy chị em dâu, các cô em chồng, nào có ai dễ tiếp xúc, sau khi đi vào chắc chắn bị lột một lớp da.
So sánh ra, Lương Hòe Ninh ngược lại nhìn thoáng hơn nhiều. Tính tình nàng từ nhỏ đã rất lạc quan, nhìn mọi chuyện đều bỏ qua mặt không tốt, chỉ nhìn vào mặt tốt mà thôi. Nếu người chỉ nhìn vào mặt xấu kia, vậy chẳng phải sẽ rơi vào trong hối hận sao, đó mới là chuyện xấu.
Cuộc sống trôi qua như nước, Lương thái thái rốt cuộc hoàn thành việc chuẩn bị của hồi môn cho Lương Hòe Ninh. Một danh sách của hồi môn thật dày bày ra trước mặt nàng khiến nàng líu lưỡi, không khỏi nuốt nước bọt chậm rãi nói: "Nương, ngài sẽ không mang tất cả gia sản trong nhà chúng ta cho nữ nhi mang theo chứ?"
Thật sự không thể trách nàng nghĩ không có tiền đồ như vậy, đồ vật trên danh sách này quả nhiên là cái gì cần có đều có, nhỏ đến bút mực giấy nghiên, lớn đến giá giường, tủ quần áo, Lương Hòe Ninh không khỏi mặc sức tưởng tượng hình ảnh kia, chắc hẳn cần đến mấy cái thuyền mới có thể chất hết
Bởi vì gả xa, từ Huệ châu đến Kinh Triệu phải ngồi thuyền lên phía bắc. Bởi vậy đến lúc đó Tạ Duệ Tuần Lang Quân sẽ tự mình từ Kinh Triệu đến đón dâu, Lương Hòe Ninh lớn như vậy cũng chỉ ngồi thuyền một lần, làn đó còn là mấy năm trước đi bái kiến nhà ngoại tổ.
Lương thái thái cười nói: "Nhà chúng ta có bao nhiêu gia sản, con cứ yên tâm là được. Mặc dù nương thương con cũng không có vượt khuôn phép, đây đều là quy củ trước sau như một của Trâm anh thế tộc mà thôi."
Lương Hòe Ninh liền an tâm, nàng cười yếu ớt nói: "Lại nói, hôm qua tẩu tẩu gửi cho nữ nhi một phong thư, theo thường lệ hỏi qua tổ mẫu, sau đó hỏi thăm phụ thân và mẫu thân mạnh khỏe, trong thư còn lại phần lớn là liên quan đến chuyện Tạ gia."
Lương thái thái nghe vậy trong lòng rất thoải mái, bà vui mừng cười nói: "Tẩu tẩu ngươi thương ngươi nhất, biết ngươi phải gả đến Tạ gia, từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Kinh Triệu, những chuyện trâm anh thế tộc này không có chuyện gì nàng không biết, nàng sớm đã đáp ứng sẽ chiếu cố ngươi thật tốt. Cho nên nhìn xem, con thật có nhiều phúc khí."
Lương Hòe Ninh cũng cảm thấy như vậy, nàng đầu thai ở Lương gia, có đôi khi nhớ tới những môn hộ bẩn thỉu kia cũng không khỏi cảm khái mệnh tốt của mình. Lương gia là bá tước, trong nhà thanh quý, ăn mặc không lo, giữa tỷ muội tuy có chút xích mích nhưng bề ngoài thì không nói đến
Trong nhà tổ mẫu yêu thương, phụ thân và nương cũng là tương kính như tân, tuy rằng cũng có tiểu nương tử nhưng chưa bao giờ gây ra sóng gió gì. Nửa đời trước của nàng dĩ nhiên là rất xuôi gió xuôi nước, đối với chuyện này nàng đã rất thỏa mãn.
"Mẹ nói đúng, có thể làm con gái của cha và mẹ là phúc khí của con. Nhưng trong lá thư của tẩu tẩu, chuyện liên quan đến Tạ gia lại nói rất cẩn thận. Người của Tạ gia có phòng, Đại phòng và Tam phòng là đích xuất, nhị phòng kẹp ở giữa là thứ xuất. Tẩu tử ở trên thư đề cập đến Nhị lão gia đương gia nhị phòng lúc còn trẻ đã mất, chỉ còn lại mẹ góa con côi, rất nhiều năm qua Quốc Công gia cũng rất chiếu cố Nhị phòng." Lương Hòe Ninh nói những chuyện này một cách êm tai.
Lương thái thái gật đầu, bà mơ hồ nhớ lại: "Chuyện này ta cũng có nghe thấy." Nhị phòng không có đương gia tất nhiên không dễ dàng, cũng may dưới gối nhị phòng thái thái có hai lang quân chống đỡ môn hộ, cũng sẽ không tuyệt hậu. Tạ gia Quốc công gia vốn có thanh danh thanh chính, Quốc Công thái thái cũng là rất từ ái, tuyệt đối sẽ không khắc bạc nhị phòng."
Lương Hòe Ninh gật gật đầu cười nói: "Chính là đạo lý này." Nữ nhi vốn nghĩ nhân khẩu Tạ gia đông đảo. Nếu gả cho trưởng tử chi trưởng, ngày sau làm Tông phụ, trọng trách trên người tóm lại là không thoải mái. Cũng may là con trai thứ của chi trưởng, con gái cũng có cơ hội tranh thủ thời gian, cuộc sống thoải mái mới là quan trọng nhất."
Lương thái thái cười chỉ vào nàng bất đắc dĩ nói: "Con đấy, thật là, chỉ biết lười biếng. Sau này làm con dâu người ta, những lời này cũng không thể nói ra, sẽ chọc người chê cười."
"Nữ nhi biết, nữ nhi nhiều nhất cũng chỉ nhắc tới bên cạnh nương." Lương Hòe Ninh cười dí dỏm, cầm một miếng Tô Sơn đào lên.
Cẩn thận tính toán, đây là một năm cuối cùng nàng ở nhà. Lúc này nhìn cái gì cũng không khỏi có chút xúc cảnh sinh tình, tóm lại sinh trưởng ở Huệ Châu, một khi gả đến Kinh Triệu, đến một hoàn cảnh xa lạ tóm lại có chút không thích ứng.
Lương Hòe Ninh thích dính bên người Lương thái thái, Lương thái thái cười cảm khái đây chính là kẹo mạch nha, thật đúng là không thể vứt bỏ được.
Thời gian nhoáng một cái đã đến cuối năm, trong nhà năm nay cực kỳ náo nhiệt. Có lẽ một năm nay trong nhà lại gả ra một cô con gái, hoặc có lẽ là đầu năm Lương Lương Hòe Ninh phải xuất giá, khiến người trong nhà vui mừng là đại tỷ tỷ lấy chồng ở Hàng Châu cũng trở về vào ngày mùng hai.
Bình thường ngày mùng hai tết nữ tử xuất giá sẽ trở về chúc tết. Gần hai năm nay vì chuyện nhà chồng, dù sao cũng không thể thoát thân được, lần này Lương Sơ Yên khó khăn lắm mới có thể trở về, còn mang theo mười mấy rương hòm
Lương Sơ Yên là phúc khí tốt, tuy rằng là thứ xuất nhưng mẹ đẻ khó sinh mất sớm, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng ở chính viện. Sau đó, lão thái thái cũng nhận nuôi dưỡng nhiều năm, bởi vậy nuôi dưỡng thành một bộ tiểu thư khuê các đoan trang tao nhã, đến lúc nghị thân lại vừa vặn thân càng thêm thân với Lương thái thái, bởi vậy quan nhân của nàng vừa là con rể Lương thái thái vừa là cháu ruột Lương thái thái.
Đám người Lương Hòe Ninh trước đây phải gọi biểu huynh, bây giờ cũng không biết gọi biểu huynh hay là tỷ phu, cuối cùng vẫn là Lương thái thái trêu ghẹo cười nói: "Bây giờ đến Huệ Châu thành chúng ta, dựa theo tập tục nhập gia tùy tục, vậy thì gọi tỷ phu đi."
Tất cả mọi người cười thành một đoàn, lời sau liền không đề cập tới.
Một ngày này Lương Nhược Tiêm cũng trở về chúc tết, sau khi nàng ta xuất giá lần đầu tiên trở về ăn tết, ở nhà chồng sinh hoạt vô cùng tốt, cha mẹ chồng đối đãi nàng ta hòa ái, quan nhân cũng thương cảm, cuộc sống hoàn toàn thư thái.
Vì vậy, nàng ta trở về vốn là muốn khoe khoang một phen, lại không nghĩ mọi người đều chú ý trên người đại tỷ tỷ đã nhiều năm chưa từng trở về, nàng ta nhất thời có chút hờn dỗi, liền bưng chén trà ngồi ở một bên không lên tiếng.
Dùng xong bữa trưa, mọi người trở về các viện, Lương Nhược Tiêm liền không kịp chờ đợi trở về viện của Vân Tiểu Nương, mẹ con chung quy cũng có lời muốn nói.
Lương Sơ Yên nhíu mày cười nói: "Ta nhớ năm đó lúc ta xuất giá, ngươi và Tam muội muội đều còn nhỏ, về phần Ngũ muội muội kia càng là tuổi không nhớ chuyện. Hôm nay ta nhìn thấy, Tam muội muội lập gia đình ngược lại có chút ổn trọng, không giống khi còn bé, trong lòng có một chút bất bình đều muốn làm ầm ĩ lên, không có ngày tháng yên ổn."
Lương Hòe Ninh cười cười bỏ qua, Lương thái thái cười tủm tỉm nói: "Lần này trở về sao không mang theo ca nhi tỷ nhi về, cha con cũng nhớ tới mấy đứa cháu ngoại đấy."
Nhắc tới chuyện này, Lương Sơ Yên không khỏi thở dài nói: "Mẫu thân chớ có trách con! Không phải con không mang, có lẽ hai đứa bé bởi vì song sinh, một đứa bị bệnh, đứa còn lại cũng bị bệnh, đều nhờ mẹ chồng chăm sóc. "Ta sắp hai năm không trở về, cũng là quá nhớ nhà, hơn nữa nghe nói Tứ muội muội sắp xuất giá rồi, ta làm tỷ tỷ chung quy phải trở về tận tâm."
Lương Sơ Yên ra tay hào phóng, mấy cái rương mang về nhắc tới muốn thêm trang cho Lương Hòe Ninh, cũng cùng nhau thêm vào trong danh sách đồ cưới.
Lương thái thái vẻ mặt quan tâm, vội nói: "Đứa nhỏ này, nếu đã là mấy đứa nhỏ bệnh thì đừng vội trở về, con bị bệnh, trong lòng mẹ cũng không khỏi sốt ruột, vì muội muội của con, thật đúng là…"
Lương Sơ Yên lắc đầu, khéo hiểu lòng người nói: "Mẫu thân, không sao. Hiện giờ cũng không còn là tiểu hài tử hai ba tuổi nữa, đã sáu tuổi rồi, xưa nay thân thể cũng rất cường tráng, là do trước đây ầm ĩ đến trong sân chơi tuyết nên mới bị bệnh, hơn nữa con muốn về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng cũng cực kỳ đồng ý, bà ấy còn nói nhắc tới ngài đấy."
Mẹ chồng của Lương Sơ Yên là tẩu tử của Lương thái thái, trước đây khi ở nhà chị dâu em chồng cũng ở chung rất hòa thuận. Đây cũng là lý do vì sao sau này lại muốn thân càng thêm thân, mẹ chồng của Lương Sơ Yên lúc trước chỉ liếc mắt một cái đã thích nàng, cảm thấy tính tình nàng cởi mở, làm việc lại có tính toán, cực kỳ giống cô em chồng của mình, bởi vậy rất nhanh đã định ra mối hôn sự này.
Lương thái thái ý cười càng thịnh, cũng hỏi chút ít chuyện, càng trò chuyện trong đầu càng thoải mái.
Lương Sơ Yên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nàng từ tốn nói: "Đúng rồi, tháng trước Hàng Châu xảy ra một chuyện lớn, phú thương nổi danh ở Hàng Châu là Trịnh lão gia và vợ cả Trịnh thái thái hòa ly náo loạn một thời gian dài, sau đó Trịnh thái thái kia dẫn theo con cái trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ, các ngươi có biết nhà mẹ đẻ của Trịnh thái thái là nhà nào không?"