Mặt phấn của nàng đỏ lên, hô hấp có chút dồn dập, đợi thoáng bình phục một chút mới hạ giọng nói nhỏ: "Đa tạ."

Bên kia lại là một trận tiếng cười nhẹ trong trẻo, từ góc độ Tạ Duệ Tuần nhìn tới, hắn vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng dưới quạt tròn kia, khuôn mặt mỹ nhân trắng nõn nhẵn nhụi.

Giao tình của hắn với Lương Hoài Chi rất sâu, hai người cùng nhau đi học ở kinh thành, cũng biết rõ nội tình của Lương gia. Huệ Châu là nơi địa linh nhân kiệt, huống chi Lương gia là thư hương môn đệ nhất đẳng của Huệ Châu, lại là gia đình có tước vị, chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ tới, trong nhà lại có hôn ước với Lương gia.

Nghe mẫu thân kể qua loa, hắn cũng không rõ ràng nguyên do bên trong. Chỉ biết rằng Lương gia kia vừa vặn có đích nữ còn chưa gả, đoan trang uyển chuyển, trong nhà liền cực lực thúc đẩy mối hôn sự này.

Hai người tuân theo quy củ hành lễ, đợi đến khi Lương Hòe Ninh cảm thấy có chút đau lưng, rốt cuộc mới đến động phòng, nàng được dẫn ngồi trên giường hỉ, đương thời hôn lễ có chút phức tạp, tốt xấu gì thì mấy ngày trước khi Lương Hòe Ninh gả chồng, Lương thái thái đã tỉ mỉ nói qua trình tự với nàng. Nếu không, không biết bước nào sai sẽ trở thành trò cười.

Sau khi cùng làm lễ hợp cẩn, Tạ Duệ Tuần liền ra ngoài đãi khách trước, còn lại Lương Hòe Ninh ngồi trên giường hỉ ngẩn người, từ thiếu nữ vô ưu vô lự trong khuê các cho tới nãi nãi danh môn vọng tộc hiện giờ, thân phận thay đổi nàng còn có chút chưa kịp thích ứng. Chẳng qua người như Tạ gia, ba phòng ở chung, trước khi Lương Hòe Ninh kết hôn hiểu biết sơ qua nữ quyến cũng có hơn mười vị.

Điều này nói rõ, ngày sau sống trong đại trạch viện này khắp nơi đều phải xử lý, chắc chắn phải tính toán một chút.

Nàng khẽ thở dài, liền đem quạt tròn thả xuống, bây giờ trong phòng này ngoại trừ Tần ma ma đi, Mính Vụ cùng Tân Nha theo của hồi môn của nàng ra, trước cửa còn có hai nha hoàn, bộ dáng đều là thanh tú, bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi nhìn ngược lại là ổn trọng.

Tần ma ma nhìn Lương Hòe Ninh một cái, liền vẫy vẫy tay hòa âm nói với hai nha hoàn kia: "Các ngươi tới nói chuyện đi."

Hai nha hoàn chậm rãi đi tới, cử chỉ đều vô cùng khéo léo, Tần ma ma cười cười nói: "Tên các ngươi là gì? Có phải là hầu hạ trong viện của Tứ Lang Quân không?

Một nha hoàn nhẹ nhàng khom người, giọng nói thanh thúy nói: "Nô tỳ Lê Sương, nàng tên là Tử Cẩm, đều là trước khi đại hôn thái thái bên kia sai người tới hầu hạ Tứ nãi nãi. Nếu như nãi nãi có chuyện gì, có thể phân phó nô tỳ."

Lương Hòe Ninh hé miệng cười nói: "Không sao, nếu người bên thái thái đưa tới, vậy thì không thể tốt hơn. Các ngươi đều là gia sinh tử?"

(#) gia sinh tử: con của người hầu/nô lệ sinh ra trong nhà chủ

Tử Cẩm khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn một chút, nàng dịu dàng nói: "Vâng, nô tỳ cùng cha mẹ của Lê Sương đều là ở điền trang hồi môn, nô tỳ cùng Lê Sương là bảy tuổi liền đi theo bên trong viện của thái thái do ma ma dạy dỗ. thái thái đã dặn dò, nhất định phải hầu hạ Tứ nãi nãi thật tốt. Nếu có chỗ nào không thích đáng, nhất định sẽ phạt nặng các nô tỳ."

Lương Hòe Ninh lắc đầu bật cười nói: "Các ngươi đừng sợ, ta cũng không phải dã thú mãnh hổ muốn ăn thịt các ngươi. Chỉ là làm việc bên cạnh ta, dĩ nhiên phải làm việc có quy củ. Đều nói không có quy củ không thành quy củ, ta sẽ từ từ nói cho các ngươi, thời gian còn dài."

Lê Sương và Tử Cẩm là nha hoàn bên cạnh thái thái, cũng được chọn lựa kỹ càng. Đã sớm biết, thái thái cực kỳ thích con dâu này, từ sau khi nạp chinh trở về liền khen không dứt miệng, thấy nàng nói chuyện từ tốn ôn hoà lễ độ, bọn họ nào dám không dụng tâm hầu hạ.

Lương Hòe Ninh ngồi chừng một nén hương, Tần ma ma liền đi sắp xếp hòm xiểng của hồi môn của Lương Hòe Ninh, còn lại Mính Vụ cùng Tân Nha đều chán đến chết đứng ở một bên, yên lặng đếm, không biết qua bao lâu cửa phòng bị đẩy ra.

Đi vào là một tiểu nha hoàn, trên tay lại mang theo một cái hộp đựng thức ăn, nha hoàn cung kính đem đồ vật đặt lên bàn, liền khom người nói: "Tứ Lang Quân dặn dò, sợ Tứ nãi nãi chờ lâu, liền sai người của phòng bếp đưa chút đồ ăn tới lấp đầy bụng."

Dứt lời, nàng liền cung kính đóng cửa đi ra ngoài để lại mấy người hai mặt nhìn nhau, Lương Hòe Ninh nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, vị hôn phu này của nàng có chút săn sóc, trên thuyền trước đó cũng sai người đưa đồ ăn đến, hôm nay đã là lần thứ hai.

Tuy hai người không ở chung lâu nhưng dựa vào chi tiết nhỏ nhặt này, nàng cũng có thể đoán được người này hẳn là ôn hòa săn sóc, Lương Hòe Ninh nhìn chằm chằm hộp cơm kia liền cảm thấy có chút đói bụng.

Tân Nha đi qua mở hộp thức ăn ra, chọn mấy miếng trái cây trình lên, Lương Hòe Ninh ăn hai miếng trái cây liền cảm thấy khôi phục chút thể lực, nàng vẻ mặt vui mừng gật gật đầu, khóe miệng nở rộ nụ cười không màng danh lợi.

Tục ngữ nói ăn uống no đủ liền có chút buồn ngủ, tục ngữ cho tới bây giờ đều là không giả. Lương Hòe Ninh mới đầu dựa vào cột giường, nàng chậm rãi nhắm hai mắt dưỡng thần, không biết qua bao lâu đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại liền trông thấy Tạ Duệ Tuần một thân hỉ phục sải bước đi vào.

Dáng dấp y rất cao, mặt mày sáng sủa, Lương Hòe Ninh nhìn y chằm chằm, không hề thua kém trưởng huynh Lương Hoài Chi của mình, phải biết rằng Lương Hoài Chi là đệ nhất mỹ nam được khuê tú Huệ Châu lén lút đặt cho, Tạ Duệ Tuần không hề thua kém, hơn nữa còn có vài phần xu thế vượt qua.

Hắn nhìn Lương Hòe Ninh, thần sắc lộ vẻ ôn hòa, ôn nhu nói nhỏ: "Chờ mệt rồi sao?"

Theo lý mà nói, Lương Hòe Ninh nên lắc đầu phủ nhận nhưng nàng lập tức cảm thấy giống như chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng gật gật đầu, lập tức dừng một chút, nàng lại vội vàng lắc đầu, khóe miệng nặn ra hai cái đồng điếu nói: "Không có không có."

Đây là lần thứ hai Tạ Duệ Tuần cười ra tiếng, Tạ Duệ Tuần hết sức tự nhiên ngồi bên cạnh Lương Hòe Ninh, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách như vậy, để cho Lương Hòe Ninh có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của mình trong đôi mắt sáng ngời của Tạ Duệ Tuần, tim nàng không khỏi đập rộn lên.

Lúc này phản ứng này giống như có chút không có tiền đồ, Lương Hòe Ninh cảm thấy có chút ảo não, đều là vợ chồng, nhìn bộ dáng Tạ Duệ Tuần thản nhiên tự kiềm chế, chính mình lại tệ như vậy, chắc hẳn lúc này màu đỏ cũng đã nhiễm lên lỗ tai.

"Vừa rồi ta phái người đưa bánh ngọt, nàng dùng được chút nào không?"

Lương Hòe Ninh gật gật đầu, chậm rãi nói: "Đa tạ lang quân thương cảm."

Tạ Duệ Tuần khẽ cười nói: "Phu thê nhất thể, ở chỗ ta không cần nói chữ tạ ơn."

Hắn vừa dứt lời, bầu không khí lại lạnh xuống. Lê Sương và Tử Cẩm vừa rồi khi Tạ Duệ Tuần đi vào đã đi ra ngoài, hai người Mính Vụ và Tân Nha đứng ở một bên cũng có chút xấu hổ, nghĩ đến hình ảnh tiếp theo thiếu nhi không nên xem, đang chuẩn bị tìm cớ ra ngoài.

Không ngờ Lương Hòe Ninh chậm rãi níu tay của Mính Vụ, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, nàng nói với Tạ Duệ Tuần: "Lang quân, ta đi tắm rửa thay quần áo trước."

Dứt lời, nàng chạy trốn như bay đến phòng kế, sương mờ lượn lờ ở giữa, Lương Hòe Ninh vẫn đang căng thẳng tinh thần, tuy rằng trước khi cưới Lương thái thái cũng đặc biệt mời ma ma nói qua những chuyện trong phòng với nàng. Nhưng nàng và Tạ Duệ Tuần chung quy không quen thuộc, chuyện thân mật như vậy, thứ cho nàng còn có chút không bước qua được cái cửa ải kia.

Nhưng hôm nay dù sao cũng phải qua, Lương Hòe Ninh không khỏi thở dài một tiếng, lề mà lề mề rất lâu, ngay cả Mính Vụ cũng nhìn ra.

Mính Vụ khó có thể mở miệng nói: "Nương tử, nô tỳ nghe nói đêm tân hôn đều như vậy, một nửa thấp thỏm một nửa khao khát. Huống hồ, nhìn cô gia coi như săn sóc, đối đãi nương tử cũng tốt, nói không chừng...

Tân Nha ở bên cạnh sắp héo rũ đến chết, nàng kéo kéo Mính Vụ, sau khi hầu hạ Lương Hòe Ninh thay bộ đồ ngủ màu trăng, trên mặt hai người đều nổi lên màu đỏ ửng.

Có lẽ vừa mới tắm rửa xong, trên mặt Lương Hòe Ninh ửng hồng, dưới lớp áo ngủ như ẩn như hiện là dáng người lả lướt hấp dẫn, nàng nhẹ nhàng cắt xuống mái tóc rối.

Sau khi lề mề gần nửa canh giờ, nàng rốt cục ôm tâm tính "thấy chết không sờn" đi vào nội thất, không ngờ, Tạ Duệ Tuần đã cởi hỉ phục ngồi ở bên trong giường, đang nhìn nàng thật sâu.

Lương Hòe Ninh tim đập cứng lại, mới chậm rãi ngồi lên giường, tay của nàng hơi run run, tuy rằng cực lực kiềm chế nhưng vẫn bị Tạ Duệ Tuần thu vào đáy mắt.

Tạ Duệ Tuần chưa bao giờ ép buộc, vì để cho nàng yên lòng, hắn liền muốn nằm xuống, Lương Hòe Ninh tim treo đến cổ họng, thấy hắn hành động như vậy, nàng có chút kinh ngạc nói: "Lang quân..."

"Thời gian không còn sớm, ta lường trước nàng gả đến đây mệt mỏi rồi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt." Tạ Duệ Tuần cười khẽ, lại không quên thêm vào một câu hàm chứa mấy phần kiều diễm, "Chúng ta còn nhiều thời gian."

Nghe vậy, Lương Hòe Ninh thả lỏng tâm tình, nàng rốt cục cười cười, sau đó liền chậm rãi nằm xuống.

Vốn tưởng rằng, một đêm này sẽ là đêm không ngủ.

Nhưng Lương Hòe Ninh ngủ có chút an tâm, ngày thứ hai bị Tần ma ma đánh thức, Tần ma ma gấp giọng nói: "Nô tỳ gọi vài tiếng, nhìn nãi nãi ngủ say như vậy.

Hôm nay nên thỉnh an Đại lão gia và Đại thái thái, còn phải gặp các nữ quyến ở hậu viện, nãi nãi chớ có muộn."

Lương Hòe Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra, mới phát giác bên cạnh mình đã không còn Tạ Duệ Tuần.

Nàng tùy ý để người đùa nghịch, đầu tiên là ngồi vào trước gương trang điểm, sau đó thay quần áo, kiểm tra tỉ mỉ một phen mới ra cửa.

Tạ Duệ Tuần là ở cửa viện chờ nàng, nam tử phong thái phong quang tễ nguyệt(#), hắn cười nhìn Lương Hòe Ninh nói: "Hôm nay rất đẹp."

(#) phong quang tễ nguyệt: trời quang trăng sáng

Lương Hòe Ninh có chút ngượng ngùng, nàng hạ giọng nói: "Chàng cũng vậy cũng vậy."

Hắn vươn tay, Lương Hòe Ninh đặt tay lên tay hắn, trái tim không thể tránh khỏi đập nhanh hơn, hai người dắt tay đi về phía chính viện.

Hôm nay công việc rất nhiều, hạng mục quan trọng thứ nhất chính là bái kiến phụ mẫu Tạ Duệ Tuần, cũng chính là gặp cha chồng cùng mẹ chồng.

Tần ma ma đã chuẩn bị xong trà nóng, hôm nay Đại lão gia và Đại thái thái cũng dậy thật sớm, Đại thái thái quả thực thích Lương Hòe Ninh, từ sau lần trước nạp chinh, trong lòng bà liền nhớ thương, trước mắt nhìn thấy một đôi bích nhân chậm rãi đi tới, trên mặt bà vui đến nở hoa.

Hai người cùng nhau bái lạy, sau đó Lương Hòe Ninh kính trà, Đại lão gia và Đại thái thái chia nhau nhận trà nóng, lại nói mấy lời cát tường, đơn giản là kéo dài con cháu, Đại lão gia và Đại thái thái chia ra chuẩn bị hồng bao thật dày.

Đại thái thái cười ân cần nói: "Đêm qua các con tân hôn, làm khó con còn nhớ canh giờ, sớm như vậy đã tới thỉnh an. Sau này đều là người một nhà, chớ có câu thúc. Lát nữa ta sẽ dẫn con đi thỉnh an tổ mẫu con, đến lúc đó cũng sẽ gặp tẩu tẩu và các tiểu cô tử, tất cả mọi người đều là người một nhà, càng phải hòa thuận cùng mỹ mãn mới đúng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play