— Ngự Thư Phòng.

Thừa Hữu Đế ngồi sau án thư, tay cầm một quyển sổ nhỏ chăm chú đọc.

Tổng quản thái giám—Thôi công công liếc nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng âm thầm thở dài.

Đến giờ này rồi, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không ban thọ tự* cho Quốc Công phủ, có thể tưởng tượng tâm trạng của Quý phi nương nương ở Cảnh Dương Cung ra sao.

*Thọ tự: Lời chúc thọ, ban thưởng nhân dịp sinh nhật.

Có điều, Hoàng thượng vốn không ham mê nữ sắc. Mấy năm nay, người ngoài chỉ thấy Ngu Quý phi được sủng ái nhưng hắn lại nhìn rõ: sự ân sủng dành cho Ngu Quý phi chẳng qua cũng chỉ như lớp giấy mỏng che cửa sổ, chạm nhẹ là rách. Nếu không, hôm nay là sinh thần của lão phu nhân Quốc Công phủ, cớ sao ngay cả một lời chúc thọ Hoàng thượng cũng không ban?

Rõ ràng, Hoàng thượng đang chán ghét việc Ngu Quý phi nhắc lại chuyện Nhị hoàng tử đã mất. Một khi trong lòng đế vương nảy sinh hai chữ "phiền chán" thì ân sủng của Ngu Quý phi cũng xem như chấm dứt rồi.

Nghĩ lại, các phi tần trong lục cung này thực sự sinh nhầm thời điểm. Nếu sinh sớm hơn chút, khi tiên đế còn tại vị, e rằng cũng có thể hưởng ân sủng vì tiên đế thường lui tới hậu cung. Nếu sinh muộn hơn chút, có lẽ có thể dựa vào nhan sắc mà tranh sủng. Nhưng đáng tiếc, Hoàng thượng hiện tại lại có tính tình lãnh đạm, chẳng ai có thể khiến người để tâm.

"Hôm nay tiệc mừng thọ ở Quốc Công phủ náo nhiệt chứ?" Thừa Hữu Đế đột nhiên cất tiếng hỏi.

Thôi công công thoáng sững lại, rồi vội vàng đáp:

"Bẩm Hoàng thượng, trong kinh thành, những người có danh vọng phần lớn đều đến nhưng so với mọi năm vẫn kém náo nhiệt hơn vài phần. Ví dụ như Đại trưởng công chúa và Kính Huệ trưởng công chúa đều không đích thân tới, chỉ sai người đưa lễ mừng thọ."

Sắc mặt Thừa Hữu Đế không chút biểu cảm. Thôi công công do dự một chút, rồi nói tiếp:

"Nói đến, hôm nay trong tiệc mừng thọ cũng xảy ra một chuyện khá thú vị."

Thừa Hữu Đế liếc mắt nhìn hắn. Trong lòng Thôi công công nhẹ nhõm hơn đôi chút, liền tiếp tục:

"Việc này phải kể từ hơn nửa tháng trước. Cô nãi nãi của Quốc Công phủ—Ngu thị mang theo hai nữ nhi từ Thiệu Hưng trở về kinh, nương nhờ mẫu tộc. Đại cô nương là con của phu quân bà với nguyên phối, còn Nhị cô nương mới là do bà sinh ra. Nhưng Ngu thị là người hiền hậu, đối đãi Đại cô nương chẳng khác gì con ruột.

Vừa đến kinh thành, Ngu thị đã đưa Đại cô nương đến Vĩnh Khang Hầu phủ, vì năm xưa Vĩnh Khang Hầu từng nhận ân cứu mạng với lão gia Cố gia nên khi đó đã để lại ngọc bội làm tín vật, hứa hẹn hai nhà kết thông gia. Nhưng ai ngờ, vừa mới đến nơi, Cố lão gia đã qua đời. Vĩnh Khang Hầu phu nhân dĩ nhiên không muốn chấp nhận hôn ước này, nói khó nghe một chút thì là trực tiếp đuổi mẫu tử ra ngoài.

Sau đó, Cố Đại cô nương vì chuyện này mà đổ bệnh suốt một thời gian dài, mấy ngày gần đây mới khỏe lại.

Nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng có gì đáng nói. Tấm lòng từ mẫu của Ngu thị người ngoài đều tán dương, chỉ mắng Vĩnh Khang Hầu phu nhân thất tín bội nghĩa, làm khó dễ cô nhi quả phụ. Nhưng trớ trêu thay, hôm nay tại yến hội Ngu thị chỉ dẫn theo Nhị cô nương xuất hiện, rất lâu sau đó Đại cô nương mới một mình đến mừng thọ lão phu nhân.

Ngu thị lúc đó liền sững sờ, các nữ quyến có mặt cũng bắt đầu thì thầm bàn tán, nói rằng bà ta cố ý không dẫn Cố Đại cô nương ra mắt mọi người. Dù sao, kế mẫu cũng vẫn là kế mẫu."

"Nói đâu xa, Cố Đại cô nương này quả thực có dung mạo khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn. Vừa xuất hiện liền khiến Nhị cô nương trở nên mờ nhạt hẳn, chẳng khác nào chiếc lá xanh làm nền. Trong kinh thành, e rằng không ai có thể sánh bằng vẻ đẹp của nàng."

“Nô tài nghe nói, dung mạo là một chuyện nhưng điều đáng nói hơn chính là khí độ và sự can đảm của nàng. Những nữ tử bình thường e rằng chẳng ai sánh kịp.

Phải biết rằng, ngoài kế mẫu của nàng, trong yến hội còn có Vĩnh Khang Hầu phu nhân. Sau chuyện như vậy, nếu là nữ tử nhà khác, e rằng đã sớm xấu hổ không dám ra ngoài, có khi còn trốn trong phòng khóc lóc. Nhưng nàng lại bình thản xuất hiện trước mặt mọi người, chẳng biết Vĩnh Khang Hầu phu nhân lúc đó có cảm giác gì trong lòng nữa.”

Đáy mắt Thừa Hữu Đế ánh lên tia hứng thú: “Vậy sao? Nghe ngươi nói, nữ tử này quả thực thú vị.”

Bên này, vừa vào phòng, Cố Cẩm đã không nhịn được oán giận: “Mẫu thân, chẳng phải người nói Cố Yểu đã đồng ý hôm nay sẽ không xuất hiện sao? Rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Nghĩ đến trong yến hội, chỉ vì khuôn mặt của Cố Yểu mà nàng ta lập tức bị lu mờ, toàn bộ sự chú ý đều bị cướp mất, Cố Cẩm giận đến sôi máu. Nàng ta hận không thể chạy ngay đến Tử Trúc Viện mà xé rách gương mặt hồ mị kia của Cố Yểu.

Thấy nữ nhi tức giận đến mức dậm chân, Ngu thị chỉ thản nhiên nói: “Được rồi, con cũng nên bình tĩnh một chút. Có lẽ nàng ta cảm thấy mình dù sao cũng là khách, vì giữ lễ nghi nên mới cố gắng xuất hiện.”

“Con còn không hiểu đại tỷ của con sao? Nàng chưa bao giờ tính toán mấy chuyện như thế. Dù có cướp mất sự nổi bật của con thì đã sao? Vĩnh Khang Hầu phu nhân không xem trọng nàng, chẳng lẽ bên lão phu nhân, phu nhân lại có thể nhìn trúng sao?”

Nghe mẫu thân nói vậy, cơn giận trong lòng Cố Cẩm dịu đi đôi chút nhưng nàng ta vẫn không nhịn được mà hậm hực: “Nữ nhi chính là không chịu nổi khuôn mặt của nàng ta! Chỉ cần nàng ta vừa xuất hiện, con liền trở thành kẻ làm nền! Mẫu thân thật là... trước đây không nên mang nàng ta đến kinh thành! Cứ để nàng ta ở lại Thiệu Hưng chẳng phải tốt hơn sao? Như vậy, con cũng không phải lo bị nàng ta cướp mất sự chú ý!”

“Nàng ta đã đến kinh thành rồi, mẫu thân còn đưa nàng ta đến Vĩnh Khang Hầu phủ! Người không biết trong phủ đang bàn tán thế nào đâu! Ai cũng nói mẫu thân không hề suy nghĩ cho thể diện của Quốc Công phủ! Nghe xong con tức chết đi được!”

Ngu thị liếc nàng ta một cái, tức giận chọc chọc vào trán nữ nhi: “Con đó, bao giờ mới khôn ngoan hơn đây? Ta là kế mẫu của nàng, nếu không đi cùng nàng thì người ngoài sẽ nhìn ta thế nào?

Ta vốn biết Hầu phu nhân sẽ không chấp nhận hôn sự này nhưng đi một chuyến cũng chỉ để giữ tiếng thơm cho bản thân thôi.”

“Huống hồ, con nghĩ mẫu thân ngu ngốc sao? Nếu đại tỷ của con vô dụng, ta còn mang nàng ta đến kinh thành làm gì?”

Cố Cẩm sửng sốt, lập tức kéo tay Ngu thị, gấp gáp hỏi: “Mẫu thân, ý người là sao?”

Ngu thị nhìn nữ nhi một lúc, rồi thản nhiên nói: “Nhị hoàng tử trong cung chẳng phải đã qua đời sao? Mẫu thân nghĩ rằng, nếu đưa đại tỷ con vào kinh thành, để Quý phi nương nương nhìn thấy, có khi nào sẽ để nàng ta gả cho Nhị hoàng tử.”

Cố Cẩm kinh ngạc, theo bản năng thốt lên: “Nhưng Nhị hoàng tử đã chết rồi mà? Người chết thì sao có thể thành thân?”

Ngu thị thấy nàng ta khiếp sợ như vậy, liền vươn tay vuốt tóc nữ nhi, nhẹ nhàng nói: “Nhị hoàng tử tuy đã mất nhưng chỉ cần Quý phi nương nương vẫn thương nhớ ngầm tiếc thương thì vẫn có thể để đại tỷ con gả cho linh vị của hắn.”

Nói đến đây, dù chính bản thân cũng thấy chuyện này có phần tàn nhẫn, Ngu thị liền dừng lại, chỉ dặn dò: “Nghe thôi là được, ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài.”

Cố Cẩm gật đầu nhưng trong đầu lại không nhịn được mà tưởng tượng đến cảnh Cố Yểu phải gả cho linh vị của Nhị hoàng tử. Nghĩ đến đó, tâm tình nàng ta lập tức tốt lên.

Xinh đẹp thì đã sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn chỉ có thể gả cho một người đã chết sao?

Nghĩ đến tương lai thảm hại của Cố Yểu, Cố Cẩm cảm thấy vui sướng vô cùng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn khi trở về phòng.

*

—Tử Trúc Viện.

Nha hoàn Kiêm Gia tươi cười nói: “Cô nương hôm nay vừa xuất hiện, ai nấy đều ngây ngẩn cả người. Có thể thấy được dung mạo cô nương khuynh thành, khiến tất cả các tiểu thư khác trong yến hội đều bị lu mờ.

Còn nữa, cô nương tặng lão phu nhân kinh thư, nét chữ tinh tế khiến lão phu nhân hết lời khen ngợi. Xem ra cũng giúp phu nhân nở mày nở mặt, chắc hẳn trong lòng phu nhân cũng rất vui.”

Cố Yểu liếc mắt nhìn Kiêm Gia, trầm mặc một lát rồi mới thấp giọng nói: “Lời này của ngươi sai rồi. Ta được lão phu nhân khen nhưng chưa chắc phu nhân đã vui. Có lẽ, trong lòng người lại cảm thấy ta đã cướp mất sự nổi bật của Nhị muội muội.”

Kiêm Gia nghe vậy liền sững sờ, nhất thời không nói nên lời.

Không đợi nàng mở miệng, Cố Yểu tiếp tục: “Nếu hôm nay ta thực sự lấy cớ bệnh không đến mừng thọ lão phu nhân, đảm bảo trong phủ sẽ có người nói rằng ta không biết lễ nghi, đến cửa nhà người ta mà còn dám hành xử vô phép tắc.

Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện nhưng phu nhân hẳn là biết rõ lợi hại trong chuyện này. Vậy mà người vẫn một mực khuyên ta nghỉ ngơi, không cần lộ diện.

Không biết là người thực lòng lo lắng cho sức khỏe của ta hay là sợ ta làm lu mờ Nhị muội muội đây?”

Kiêm Gia sững sờ đến mức không thốt nên lời. Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng bỗng nhớ đến biểu cảm của phu nhân và Nhị cô nương trong yến hội lúc Cố Yểu xuất hiện, quả thực có vài phần gượng gạo.

Chẳng lẽ đúng như cô nương nói, phu nhân cố ý không gọi cô nương đi?

Nếu thực sự là như vậy thì bao nhiêu năm qua phu nhân đối xử tốt với cô nương chẳng lẽ chỉ là giả vờ sao?

Kiêm Gia không dám nghĩ sâu thêm, sống lưng bất giác lạnh toát. Nàng vốn là người do phu nhân lưu lại bên cạnh cô nương, tất nhiên vẫn luôn tận tâm bảo vệ cô nương. Nhưng nếu phu nhân thực sự là người như vậy… Giờ Vĩnh Khang Hầu phủ đã từ chối hôn sự với cô nương, sau này cô nương phải làm sao đây?

Càng nghĩ, lòng Kiêm Gia càng nặng trĩu, sự hoảng loạn cũng dâng lên.

Cố Yểu vỗ nhẹ tay nàng, trấn an: “Đừng sợ, sau này chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Chuyện của phu nhân và Nhị muội muội, ngươi cứ đối xử như bình thường. Nếu ta đoán không sai, lát nữa phu nhân chắc chắn sẽ gọi ngươi đến hỏi chuyện. Nếu người hỏi tại sao hôm nay ta đột nhiên xuất hiện, ngươi cứ nói rằng ta nghe các nha hoàn bàn tán rằng ta chỉ biết đến phủ người khác đòi sính lễ mà lại không chịu ra mặt, ngày ngày bệnh tật yếu đuối. Nếu ngay cả tiệc mừng thọ của lão phu nhân mà cũng không đến thì thật sự là quá vô phép tắc. Nghe những lời đó, ta mới miễn cưỡng chống đỡ mà đi ra ngoài.”

Cố Yểu vừa dứt lời, chưa đợi Kiêm Gia trả lời, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.

Là đại nha hoàn Phỉ Thúy bên cạnh Ngu thị đến.

Lúc này, Kiêm Gia mới thực sự tin rằng cô nương không hề suy đoán sai. Nhìn thấy Phỉ Thúy, lại nghe nàng nói ý đồ đến đây, trong lòng Kiêm Gia bỗng cảm thấy nghẹn lại, khó chịu không thôi.

Thì ra, tất cả những gì cô nương nói đều là sự thật.

Kiêm Gia theo bản năng liếc nhìn cô nương nhà mình. Nhưng Cố Yểu chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng gật đầu với nàng: “Mẫu thân đã gọi, ngươi cứ đi đi.”

Kiêm Gia gật đầu, theo Phỉ Thúy đến Phù Dung Viện—nơi Ngu thị ở.

Ngu thị là kế mẫu, bình thường vẫn luôn tỏ ra ôn hòa, đối xử thân thiện với đám nha hoàn trong viện, không hề tỏ vẻ chủ nhân cao quý.

Kiêm Gia bước vào, hành lễ rồi nói: “Nô tỳ thỉnh an phu nhân, không biết phu nhân gọi nô tỳ đến có việc gì?”

Ngu thị mỉm cười: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi xem sức khỏe của Yểu nha đầu hôm nay thế nào rồi?”

Kiêm Gia đáp: “Đa tạ phu nhân quan tâm. Cô nương nhà nô tỳ sau khi uống thuốc do đại phu kê, sức khỏe đã khá hơn nhiều. Chỉ là, dù sao cũng vừa khỏi bệnh nặng, vẫn còn hơi yếu, chưa thể nhanh nhẹn như trước. Chờ uống hết hai thang thuốc cuối cùng, hẳn sẽ hoàn toàn hồi phục.”

Ngu thị gật đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà trong tay, rồi như vô tình cất giọng:

“Vậy thì tốt rồi. Chỉ là, nếu sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hôm nay hà tất phải gắng gượng đến tiệc mừng thọ? Bây giờ tuy đã là tháng Tư nhưng thời tiết vẫn còn chút se lạnh, lỡ như bị cảm thì không hay. Ngươi là nha hoàn bên cạnh, sao không ngăn cản chút nào?”

Nghe đến đây, Kiêm Gia nào còn không hiểu hàm ý trong lời nói của Ngu thị.

Trong lòng nàng dần trầm xuống. Cô nương nhà mình luôn hiếu thuận, coi phu nhân như mẫu thân thân sinh mà kính trọng. Vậy mà phu nhân lại…

Kiêm Gia chần chừ một chút, rồi khẽ giọng đáp:

“Xin phu nhân thứ tội, không phải nô tỳ không khuyên can. Chỉ là, cô nương vô tình nghe được hai nha hoàn trong phủ xì xầm, nói rằng đã đến cửa người ta đòi sính lễ mà lại thường xuyên bệnh tật, ngay cả tiệc mừng thọ của lão phu nhân cũng không đi, thật sự là quá vô phép.

Nghe xong, cô nương lập tức bảo nô tỳ giúp nàng rửa mặt chải đầu để ra ngoài. Dù nô tỳ có khuyên thế nào cũng không lay chuyển được. Cô nương còn nói không thể vì bản thân mà khiến phu nhân bị lão phu nhân trách mắng.”

Ngu thị nghe vậy, ánh mắt khẽ lướt qua người Kiêm Gia trong chớp mắt rồi mới mỉm cười nói:

“Yểu nha đầu hiếu thuận, ta tất nhiên biết rõ. Chỉ là, đứa nhỏ này cũng quá để tâm. Quốc công phủ lớn như vậy, có một hai lời đồn đại cũng là chuyện thường tình, sao có thể cứ nghe xong liền suy nghĩ nhiều?

Ngươi hầu hạ bên cạnh Yểu nha đầu mỗi ngày, sau này gặp chuyện như vậy thì nhớ khuyên nhủ nàng.”

Kiêm Gia cúi đầu đáp: “Dạ, nô tỳ nhớ kỹ.”

Ngu thị phất tay: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi.”

Kiêm Gia vâng dạ, hành lễ rồi rời đi.

Vừa bước ra khỏi Phù Dung Viện, nàng không nhịn được mà mắt đỏ hoe, trong lòng xót xa thay cho cô nương nhà mình.

Nếu sớm biết phu nhân là người như vậy, cô nương lẽ ra không nên theo phu nhân đến kinh thành.

Sau này, cô nương phải sống thế nào đây…?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play