Nhìn Tần Ý An đi đôi giày da nhỏ “cộp cộp cộp” chạy ra nhà vệ sinh, Tịch Bối khó khăn lắm mới ngừng lại được.  

Bé cố gắng đứng lên, loạng choạng bước theo Tần Ý An.  

Nhưng trước khi đi theo, bé chợt nhớ ra một chuyện.  

— Xe của bố mẹ bé, có ở bên ngoài không?  

Mặc chiếc áo len, cục bông nhỏ mở cửa phòng đồ chơi, và bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.  

Bé đứng ngẩn ngơ một lúc, nhìn tòa nhà rộng lớn, sáng rực, lộng lẫy như một lâu đài, mà không giống một ngôi nhà.  

Vậy thì...  

Tịch Bối nghĩ, xe của bố mẹ bé sẽ không ở trong lâu đài, chỉ có thể ở bên ngoài lâu đài.  

Bên ngoài trời đã tối âm u rất lâu, cuối thu lạnh lẽo, những hạt mưa nhỏ rơi dày đặc, lộp độp đập vào những cành cây run rẩy, với một đứa trẻ, giống như tiếng than khóc từ địa ngục vọng lại, vừa đáng sợ vừa ám ảnh.  

Tịch Bối mím môi, từ trước tới giờ bé rất ngoan.  

Bé không sợ.  

Bé muốn ra ngoài tìm xe của bố mẹ, muốn tìm bố mẹ.  

Cơn mưa lớn đến quá nhanh, xối xả rơi xuống, khiến Tịch Bối gần như không thể nhìn thấy con đường trước mặt. Bé chỉ có thể nâng cánh tay lên che mặt, rụt rè bước qua con đường nhỏ giữa vườn hoa, mờ mịt và bất lực tìm kiếm chiếc xe nhỏ của bố mẹ.  

Trong đầu bé, những lời vừa nghe hai người lớn nói cứ liên tục vang lên.  

“Chết rồi.”  

“Không còn bố mẹ, trở thành trẻ mồ côi.”  

“Cháy hết, thi thể cũng không thể nhặt lại—”  

Toàn thân bé run rẩy, những hình ảnh về ngọn lửa ngút trời lúc bé bất tỉnh lại hiện lên.  

Giống như bé cũng bị thiêu đốt trên ngọn lửa, giống bố mẹ, ngọn lửa đó gần như khiến bé không thở nổi.  

Không thấy.  

Không tìm được!  

Tịch Bối không biết đã chạy bao lâu.  

Bé chưa từng chạy dưới mưa thế này, chưa từng băng qua vườn hoa, vượt qua một bãi cỏ lớn như vậy. Cuối cùng, từ xa bé nhìn thấy cánh cửa bên của nhà họ Tần.  

Chiếc xe nhỏ của bố mẹ đã bị đặt ở cửa bên.  

Những người kia nghe theo lời Tần Ý An mà đưa xe về, nhưng không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng chỉ vứt nó ở đây, cô độc giữa trời mưa.  

Tịch Bối giống như cuối cùng cũng tìm được bố mẹ, gần như điên cuồng lao về phía chiếc xe.  

Bé chạy quá nhanh, quá vội, không nhìn rõ đường, chân mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.  

Áo khoác của bé lúc ở trong phòng đồ chơi ấm áp đã bị Tần Ý An cởi ra, còn chưa kịp mặc áo mới, bé đã chạy ra ngoài.  

Lúc ngã xuống đất, chiếc áo len trên người bé đã thấm đầy nước, lại bị lấm bẩn.  

Đôi tay nhỏ rớm máu chống xuống đất, cố gắng bò dậy. Một lát sau, bé chạm vào chiếc áo len rách toang của mình một lần nữa.  

Tịch Bối cúi đầu, lặng lẽ nhìn chiếc áo.  

Nhưng lần này, mẹ sẽ không vá lại cho bé nữa.  

“... Xin lỗi mẹ,” Tịch Bối đứng dậy, vừa loạng choạng đi về phía chiếc xe nhỏ, vừa thì thầm, “Đoàn Đoàn sai rồi. Đoàn Đoàn sẽ không dám làm rách áo nữa.”  

Tịch Bối nấc lên một tiếng.  

“Mẹ ơi, mẹ đừng giận…” Bé nói, “Bố ơi, bố cũng giận Đoàn Đoàn sao?”  

Toàn thân bé đã lạnh cóng, run rẩy, cuối cùng mới lê được đến dưới đáy chiếc xe nhỏ.  

Tấm chắn của chiếc xe này đã bị người ta phá bỏ thô bạo vào ban ngày, vì thế gió mưa gần như thổi thẳng vào trong không chút cản trở.  

Chiếc chăn bông hoa mẹ khâu và bố mang về đã bị ngấm nước.  

Tịch Bối nhảy lên xe, cuộn mình lại như một con non cuối cùng tìm thấy cha mẹ, bấu chặt lấy chiếc chăn mềm đã chẳng còn chút hơi ấm nào.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play