Tần Ý An trở lại thì phát hiện người trong phòng đồ chơi đã biến mất.
Cậu mím môi, chiếc khăn tay trong tay giờ đã được vắt đến nhiệt độ vừa đủ, nhưng vừa rồi nó đã làm đỏ cả tay cậu.
“Tịch Bối.” Cậu cất tiếng, “Em đâu rồi?”
Không ai trả lời.
Bên ngoài gió mưa dữ dội, trong căn phòng nhỏ ấm áp, ánh sáng vàng dịu dàng cũng không tìm được bóng dáng của người bạn nhỏ. Ánh mắt Tần Ý An lướt qua bộ quần áo mới vẫn chưa bị động đến, và cánh cửa khép hờ. Cậu gần như ngay lập tức nhận ra có điều không ổn.
Cậu siết chặt chiếc khăn tay, ba bước thành hai, gấp gáp chạy ra ngoài. Dưới đôi giày da của cậu vang lên tiếng “cộp cộp” vội vã, cậu đến phòng khách, quét mắt nhìn một vòng rồi túm lấy một người hầu.
“Tịch Bối.” Cậu hỏi, “Ở đâu?”
Người phụ nữ lau sàn không nghe rõ, vội cúi xuống hỏi lại: “Cái gì? Bảo bối của cậu chủ nhỏ? Bảo bối nào cơ?”
“...”
Lông mày Tần Ý An khẽ nhíu lại một chút, ngay sau đó, dường như cậu chấp nhận cách gọi này.
“Bé không ở trong phòng,” cậu nói với vẻ bình tĩnh, “Bé ra ngoài rồi, tôi phải tìm bé ấy.”
Người phụ nữ ngẩn ra, ngay sau đó nhìn thấy cậu bé tám tuổi “cộp cộp” bước đến cửa, lấy một chiếc ô lớn, đẩy cửa ra, chuẩn bị lao vào cơn mưa.
“Ơ! Ơ——”
Nhà họ Tần lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.
Tất cả người hầu gần như cùng lúc lao ra, bước chân hối hả, tiếng ồn ào vang lên không dứt. Chỉ vì một câu nói của cậu chủ nhỏ, mọi người đều hoảng hốt cả lên.
Hạt mưa lớn đập vào ô kêu rào rào, nếu hạt mưa ấy rơi lên người một đứa trẻ bảy tuổi thì sao? Một đứa trẻ bảy tuổi chưa mặc áo khoác, bị mưa làm ướt suốt hàng chục phút, gần một tiếng đồng hồ thì sao?
“Tịch Bối——”
“Bé ơi—— em ở đâu?”
“...”
Mọi người tìm khoảng nửa tiếng, cả khu nhà lớn của họ Tần vẫn chưa được lục soát hết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Ý An đã lạnh lùng đến đáng sợ.
Tịch Bối còn xa lạ với nơi này, bé có thể đi đâu?
Tại sao bé lại muốn đi?
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Ý An.
Tịch Bối không quen thuộc nơi này, nhưng bé có những thứ quen thuộc.
Ví dụ, chiếc xe nhỏ của bố mẹ bé.
Tần Ý An siết chặt tay cầm ô.
Cậu biết người hầu trong nhà sẽ đặt chiếc xe ở đâu, cậu lập tức giơ chiếc ô lớn của mình, vội vàng bước nhanh trong màn mưa về phía cánh cửa bên.
“Bé ơi, con ở đâu——”
Người phụ nữ lau sàn giờ đã thấm mệt, bà định bảo cậu chủ nhỏ nghỉ ngơi một chút, nhưng phát hiện ra cậu bé đáng lẽ phải ở ngay trước mặt mình cũng đã “biến mất”.
Mọi người trong nhà gần như xây xẩm mặt mày.
Tiếng la hét, tiếng bước chân ngày càng gấp gáp, tất cả hoảng loạn như một đàn kiến trên chảo nóng.
“Cậu chủ nhỏ——”
“Tịch Bối——”
...
“... Tịch Bối.”
Giọng của Tần Ý An khẽ khàng, chậm rãi.
Khi cậu nhẹ nhàng gọi tên bé, âm thanh tựa như tiếng thì thầm trong mộng, thấp và dịu dàng.
Cậu đã tìm thấy Tịch Bối.
Tịch Bối, cuộn mình trong góc, mơ màng mở mắt, dường như vẫn chưa phân biệt được giữa mơ và thực.
Có lẽ bé nghĩ bố mẹ đã đến gặp mình. Nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt bé, nhưng bé đã nở một nụ cười mà Tần Ý An chưa từng thấy.
Rực rỡ, ấm áp, như một mặt trời nhỏ.
Gương mặt tròn trịa mềm mại trông thật đáng yêu và ngoan ngoãn.
“Bố mẹ ơi,” đôi mắt của Tịch Bối chưa lấy lại tiêu điểm, bé thì thào, “Hai người đến tìm Đoàn Đoàn rồi.”
Tần Ý An giương ô.
Cậu không thể diễn tả rõ ràng cảm giác trong lòng mình là gì. Cảm giác này quá xa lạ với một đứa trẻ chỉ mới tám tuổi.
"Đoàn Đoàn rất ngoan mà," Tịch Bối nói, bé vỗ vỗ lên chiếc chăn hoa bên cạnh mình, trông có vẻ bối rối, "À… xin lỗi, Đoàn Đoàn làm bẩn mất rồi..."
Dưới ánh đêm mờ mịt, chiếc xe này trông đặc biệt cũ kỹ, chỉ có bên ngoài được lau sạch bóng; nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy bên trong được bố trí rất cẩn thận: chiếc chăn hoa trải kín giường, gối mềm được bọc bằng khăn in hình "Hỷ Dương Dương" mà trẻ em yêu thích. Mẹ của Tịch Bối khéo tay, tự tay may nhiều con thú nhồi bông nhỏ để làm bạn cùng bé.
Chỉ cần nhìn chiếc xe cũ nát này, có thể tưởng tượng ra hình ảnh trước đây của Tịch Bối.
Một cậu bé trắng trẻo, mềm mại như bánh bao nhỏ, tuy ăn mặc giản dị nhưng luôn nở nụ cười tươi tắn. Ai nhìn cũng phải khen một tiếng "đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu."
Dù bố mẹ nghèo khó, nhưng họ rất yêu thương Tịch Bối.
Không có tiền mua đồ chơi đắt đỏ thì không sao, mẹ bé sẽ tự may.
Không có nơi ở thì không sao, bố bé sẽ tự dựng.
Hai vợ chồng trẻ luôn giữ nhà cửa và xe bán đồ ăn ngăn nắp. Họ không bao giờ quát mắng con, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành và hướng dẫn đúng cách.
Họ không có người thân, nhưng không sao, vì họ là người thân của nhau. Họ có tình yêu và kết tinh của tình yêu ấy là Tịch Bối.
Chỉ cần được ở bên bố mẹ, Tịch Bối đã cảm thấy đủ hạnh phúc.
Nhưng bây giờ thì không còn gì cả.
Không còn gì hết.