Khi Tịch Bối tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã tối đen hoàn toàn.
Bên ngoài trời âm u, không thấy trăng sao. Gió thổi mạnh, bóng cây lay động dưới ánh đèn đường giống hệt như những bóng ma tóc xõa rũ rượi, chỉ cần liếc qua cũng đủ làm người ta bất an.
Ánh mắt của Tịch Bối dần thu về từ bên ngoài, còn chưa kịp tập trung thì nước mắt đã "tách" một tiếng, rơi xuống.
Bé đang ở đâu?
Trước khi ngất đi, bé đã nhìn thấy gì?
Tịch Bối không phải một đứa trẻ ngốc nghếch, thật ra bé rất thông minh.
Nếu trước khi nhìn thấy những thứ ấy, bé vẫn có thể tự lừa mình và tin vào những lời dối trá mà người lớn bịa ra, thì sau khi chứng kiến, bé không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Tại sao không cho bé lại gần?
Tại sao bố mẹ không đến tìm bé?
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không...
"Tịch Bối."
Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của bé. Tần Ý An cầm mấy bộ quần áo gấp gọn trong tay, bước đến trước mặt bé.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tịch Bối, đôi mắt cậu chớp nhẹ, giống như đang khẳng định một thực tế, lại như có chút bối rối khi nói ra một kết luận kỳ lạ:
"Em lại khóc rồi."
Tịch Bối không đáp.
Tần Ý An đưa tay bật sáng ánh đèn vàng dịu nhẹ trong phòng đồ chơi, rồi kéo đến một chiếc ghế lười thật lớn, nắm tay Tịch Bối, dắt bé từ bệ cửa sổ sang chiếc ghế lười.
Từ góc này, ở chính giữa căn phòng, bé có thể dễ dàng quan sát toàn bộ xung quanh.
Chỉ lúc này Tịch Bối mới nhận ra mình đang ở đâu.
Tần Ý An có rất nhiều đồ chơi, điều này là không thể nghi ngờ:
Phần lớn những món đồ chơi mà các bé trai yêu thích chiếm một nửa không gian – đa số đều là mô hình hoặc bộ xếp hình đắt tiền. Nửa còn lại là những chú thú nhồi bông mềm mại, chất thành núi bên cạnh những chiếc ghế lười, mỗi chiếc đều đặt một con búp bê tinh xảo.
Những con búp bê này phần lớn không có "khuôn mặt", hoặc được thiết kế không mặt, hoặc đã bị che lại.
Vì Tần Ý An không thích chúng.
Cậu rất kỳ quặc.
Người mẹ đã qua đời từng tặng cậu một con búp bê đầu tiên, bảo với cậu – đứa trẻ luôn cô độc – rằng búp bê chính là bạn của cậu.
Nhưng dù tìm được rất nhiều "người bạn", cậu vẫn luôn cô độc, luôn cảm thấy trống trải.
Những "người bạn" này dù tốt đến đâu, luôn ở bên cạnh cậu, nhưng tất cả đều quá giống nhau, quá rập khuôn.
Tần Ý An cảm thấy những "người bạn" ấy không thuộc về cậu, cũng không giống cậu.
Nên khi nhìn thấy mặt của chúng, cậu chẳng hề vui vẻ.
Nhưng khi nhìn thấy Tịch Bối, cậu lại cảm thấy vui.
Tần Ý An nói:
"Em đừng khóc nữa, được không?"
Tịch Bối vẫn im lặng.
Bé ngồi trên ghế lười, cổ chân trắng nõn lộ ra, ánh mắt cụp xuống, kéo kéo ống quần ngắn cũn của mình.
Quần áo nhỏ xíu của bé đã bị làm bẩn, gương mặt cũng lấm lem vì khóc, giờ cả người trông giống như một cục bánh bao xám xịt.
Tần Ý An nói: "Anh mang quần áo mới đến cho em thay."
"Quần áo của em bẩn rồi, phải thay ra."
"..."
Tần Ý An rất nghiêm túc, cậu ngồi xổm trước ghế lười, đưa tay kéo khóa áo khoác cũ kỹ của Tịch Bối xuống. Chiếc áo len bên trong hơi xù lông một chút nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Cho đến khi Tần Ý An định giúp bé cởi cả áo len ra, đôi tay nhỏ của Tịch Bối đột ngột nắm chặt lấy mép áo.
Ở đó có một bông hoa nhỏ được khâu bằng tay.
Trẻ con thường hay ngã nhào, mép áo len bị rách một lỗ nhỏ. Mẹ của Tịch Bối vừa nhéo đôi má mềm mịn của bé, vừa vui vẻ vá lại cho bé, còn mỉm cười hôn lên đầu bé cưng.
Dù điều kiện gia đình không tốt, nhưng bố mẹ của Tịch Bối luôn đối xử với bé rất tốt.
"…Cảm ơn anh Ý An."
Vừa nói, nước mắt của Tịch Bối lại trào ra.
“Nhưng... nhưng em không muốn quần áo mới. Em muốn bố mẹ.”
Tần Ý An rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu ngẩn người tại chỗ.
Những “người bạn” búp bê của cậu không bao giờ biết khóc.
Hơn nữa, khi thấy Tịch Bối vào ban ngày, bé đã nhanh chóng ngừng khóc và không khóc đau lòng như thế này trước mặt cậu.
Tần Ý An lúng túng đưa tay ra, lấy chiếc khăn tay kẹp trong bộ vest nhỏ của mình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tịch Bối như đang chạm vào cánh hoa.
“Tại sao lại cần họ?”
Tần Ý An thật ra không có ác ý. Mẹ cậu đã mất, và cậu cũng chẳng thích ở cùng bố mình chút nào.
“…”
Tịch Bối khóc càng lớn hơn.
Dù biết không phải lỗi của Tần Ý An, những gì cậu nói cũng không sai, và các chú cảnh sát cũng đúng.
Ở bên ngoài rất nguy hiểm, và bố mẹ cũng không muốn bé ở bên ngoài.
Nhưng trong lòng Tịch Bối vẫn cảm thấy tủi thân và buồn bã.
Bởi vì bố mẹ sẽ không quay lại nữa.
Tần Ý An không hiểu rõ ranh giới giữa sự sống và cái chết, cậu không nói dối Tịch Bối.
Cậu nghĩ rằng dù bố mẹ Tịch Bối đã rời đi, họ vẫn sẽ quay lại tìm bé. Mặc dù cậu không biết tại sao bố mẹ Tịch Bối lại không cần bé nữa, nhưng Tần Ý An nghĩ, cậu cần Tịch Bối.
Nhìn Tịch Bối khóc đau lòng như vậy, Tần Ý An cũng không khỏi nhíu mày, trên gương mặt tái nhợt hiện lên chút lúng túng khó nhận ra.
Một lát sau, cậu đứng dậy: “Để anh đi lấy khăn mặt lau mặt cho em.”
Tịch Bối vẫn nức nở, không nói gì.