Cái mùi đầu tiên xộc vào mũi là mùi cháy khét nồng nặc và hăng hắc.
Theo sau đó là mùi xăng dầu và cao su cháy, cuối cùng còn thoang thoảng một thứ mùi thịt cháy nồng đậm, pha trộn khó chịu đến mức khiến người ta buồn nôn.
Không ai dám nghĩ sâu xem cái mùi thịt cháy ấy thực sự từ đâu mà ra.
Bởi vì đây là một vụ tai nạn xe kinh hoàng và thảm khốc.
Chiếc xe điện ba bánh của nạn nhân đã bị nghiền nát hoàn toàn. Hệ thống dây điện cháy tự phát, lửa bùng lên trong màn lửa đỏ rực. Máu thịt văng tung tóe khắp nơi, trong khi chiếc Bentley của tài xế gây tai nạn nằm lật nghiêng sang một bên. Trên xe, chỉ còn lại gã tài xế được túi khí cứu mạng.
Tiếng còi xe cứu thương và xe cứu hỏa vang lên không ngừng, những tiếng hét của người dân vang dội khắp nơi, không khí trở nên hỗn loạn vô cùng.
Ánh sáng từ đèn đường, ánh đèn đỏ xanh lập lòe của xe cứu thương phản chiếu trên chiếc xe đẩy bán hàng bóng loáng, như ánh sáng tuyên bố sự chết chóc – lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Trong sự hỗn loạn đó, một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi loạng choạng bò ra từ dưới tấm chắn của xe đẩy bán hàng.
Bé Tịch Bối trông ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Gương mặt nhỏ nhắn, phấn hồng như búp bê ngọc, đôi môi bị bé cắn chặt. Lông mi cong vút ướt đẫm những giọt nước mắt mờ sương. Khi đứng tại chỗ, bé có vẻ hoang mang, đáng thương.
“Chết.”
Chết sao?
“... Chú ơi.”
Tịch Bối dường như nhận ra điều gì đó, giọng bé đột nhiên run lên. Bé bước lên một bước nhỏ, nắm chặt vạt áo của cảnh sát:
“Chú ơi, bố mẹ cháu đâu rồi ạ?”
Đội trưởng cảnh sát không biết phải trả lời thế nào.
Khuôn mặt người đàn ông trung niên lộ ra vài phần đau khổ và khó xử. Sau một hai giây ngập ngừng, ông ấy buộc phải nói một lời nói dối thiện ý:
“Họ… lát nữa sẽ về thôi.”
Hòn đá đè nặng trong lòng Tịch Bối dường như tạm thời được nhấc xuống.
Bé ngây thơ và ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời, bé lùi lại một bước nhỏ, cúi đầu thật sâu cảm ơn cảnh sát.
“Cảm ơn chú ạ.”
“Cháu là Tịch Bối phải không?” Viên đội trưởng cảnh sát nuốt khan, giọng khàn đặc. “Chú sẽ gọi một cô cảnh sát đến, cháu theo cô ấy được không?”
Vài người hàng xóm cô bác đứng quanh đó đã không kìm được mà quay đi, đưa tay lau nước mắt. Nhưng giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết của Tịch Bối vẫn len lỏi vào tai họ:
“Không cần đâu chú ạ.” Bé lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn giữ nụ cười rụt rè mà dịu dàng. “Cháu sẽ đợi bố mẹ cháu về.”
“…”
Đội trưởng cảnh sát lấy ra chiếc bộ đàm, có lẽ vì con ông ấy cũng trạc tuổi Tịch Bối, nên khi quay đầu đi, giọng ông ấy càng khô khốc hơn:
“Gọi một nữ cảnh sát đến! Đưa đứa trẻ về đồn!”
“… Chú ơi.” Tịch Bối vừa mới yên lòng lại, giờ trái tim nhỏ bé của bé lại đập thình thịch. Bé có chút nôn nóng, nhận ra hình như chú cảnh sát không hiểu lời mình. “Chú ơi, cháu muốn đợi bố mẹ cháu cơ.”
“... Phải, đây là con của đôi vợ chồng trẻ đó.”
“Chú ơi, cháu muốn đợi bố mẹ cháu mà!”
Mấy cô bác xung quanh bất giác hét lên hoảng hốt. Lúc này, họ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi bầu không khí căng thẳng ban nãy. Đến khi quay lại nhìn, họ mới thấy Tịch Bối đã thông minh lách qua khoảng trống giữa hai người phụ nữ, luống cuống chạy loạng choạng, rồi chui tọt vào không gian nhỏ hẹp dưới xe bán đồ ăn!
“Rầm!”
Bé tự mình đóng sập cửa lại, mặc cho mọi người vội vàng lao đến gõ cửa bằng tấm thép, bé vẫn mím chặt môi, xoay lưng về phía họ, lấy thân hình nhỏ bé che chắn.
“… Chú cảnh sát không phải người xấu đâu, Tịch Bối, chú…”
“Ngoan nào, mở cửa ra đi con, không được tự mình trốn thế này…”
Qua khe cửa kính nhỏ hẹp, mọi người có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của đứa trẻ. Hàng mi dài của bé bị nước mắt thấm ướt, dính lại thành từng cụm nhỏ, trông đáng thương không khác gì một chú cún con đang rên rỉ.
Giọng bé run rẩy, nghẹn ngào, nhưng lại vô cùng kiên định:
“Cháu muốn đợi bố mẹ cháu về.”