Sau khi thử qua từng món khai vị, Tần Ý An còn cắt bít tết cho bé.  

Tịch Bối tròn xoe mắt nhìn miếng thịt màu hồng nhạt, cẩn thận nói:  

“... Thịt này chưa chín. Bố mẹ bảo với em rằng, thịt chưa chín thì không được ăn.”  

Thịt bò chất lượng cao quả thật khác xa thịt gà hay thịt heo bình thường, nhưng Tịch Bối không biết điều đó. Bé nhìn nước đỏ dưới miếng bít tết, cứ ngỡ đó là máu.  

“Nó… nó đang chảy máu.” Bé ngây người, nhíu mày.  

Tần Ý An trầm ngâm một lúc, dường như đang cân nhắc cách giải thích với bé.  

“Đoàn Đoàn, thịt bò chưa chín vẫn có thể ăn được.” Cậu nói, “Nó không phải máu, mà là nước thịt.”  

Hàng mi cong của Tịch Bối khẽ chớp, đôi môi nhỏ bé bị bé tự liếm, rõ ràng vẫn chưa hiểu cậu nói gì.  

Không gian bỗng yên lặng, chỉ còn tiếng lách tách thi thoảng phát ra từ lửa trong lò sưởi.  

Tịch Bối giật mình, ánh mắt lại hướng về phía Tần Ý An.  

Nếu hôm nay ở đây là người khác, Tần Ý An chắc chắn sẽ lạnh lùng bảo người đó tự tra cứu, nhưng người trước mặt cậu bây giờ là Tịch Bối.  

Vì vậy, Tần Ý An chỉ dừng lại một chút, sau đó tự cầm một miếng bít tết nhỏ đưa lên môi mình, tự nhiên ăn hết.  

“...!”  

Đôi chân nhỏ của Tịch Bối đang đung đưa bên cạnh sofa liền dừng lại, cả người như “đứng hình”. Một lúc sau bé mới ngạc nhiên: “A!”  

“Bố mẹ của em nói đúng, có một số loại thịt không thể ăn sống.” Tần Ý An nghiêm túc nói, “Nhưng thịt bò này thì khác, có thể ăn như vậy.”  

Trong đầu Tịch Bối thoáng hiện lên rất nhiều hình ảnh.  

Một hình ảnh là bố mẹ ân cần dặn bé phải chú ý vệ sinh, chú ý an toàn, bảo bé nghe lời vì cả nhà là một gia đình.  

Một hình ảnh khác là Tần Ý An nắm chặt tay bé, nói rằng sau này sẽ luôn ở bên cạnh bé.  

Hình ảnh cuối cùng là quản gia Cố dịu dàng mỉm cười, nói với bé rằng từ giờ Tần Ý An chính là gia đình của bé.  

Tịch Bối như đã hạ quyết tâm.  

Bé không nói gì, chỉ cúi đầu, bắt chước hành động của Tần Ý An ban nãy, ăn một miếng thịt hồng nhạt.  

“Em tin anh.” Tịch Bối nghiêm túc nói từng từ một, “Giống như tin bố mẹ vậy.”  

“Vì anh Ý An bây giờ chính là người quan trọng nhất của em.” 

Từ khi có ký ức đến giờ, đây là lần đầu tiên Tần Ý An cảm thấy vui đến thế.  

Bây giờ, chỉ ngồi sát bên Tịch Bối thôi là chưa đủ, Tần Ý An gần như nắm chặt tay bé, tỉ mỉ chăm sóc, đút cho bé ăn hết những món còn lại, rồi mới hài lòng dẫn bé đi đánh răng rửa mặt.  

Thậm chí, ngay cả lúc này, cậu cũng cẩn thận bóp sẵn kem đánh răng cho bé, còn rót nước súc miệng ấm vừa đủ. 

Tịch Bối từ nhỏ đã được bố mẹ dạy rằng, mọi việc của bản thân đều phải tự mình làm. Nhưng khi thấy việc của mình bị người khác giành làm mất rồi, bé chỉ do dự một chút, sau đó cũng bắt chước Tần Ý An, giúp cậu rót nước và bóp kem đánh răng.  

“Cho anh này!”  

Tịch Bối kéo tay Tần Ý An, như thể hiến vật quý, đặt món đồ vào trước mặt cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, có chút ngại ngùng nhưng trông vô cùng đáng yêu.  

Tần Ý An cong môi mỉm cười.  

“Cảm ơn, Đoàn Đoàn.”  

Tịch Bối vừa định nói “không cần cảm ơn” thì bất ngờ không kiềm được mà nấc lên một tiếng.  

Bình thường, Tịch Bối luôn ăn uống đúng giờ, ba bữa đều đặn. Nhưng hôm nay, vì ban ngày bé chẳng ăn được gì, đến tối bị Tần Ý An kéo đi ăn, lỡ ăn hơi nhiều một chút nên mới ra nông nỗi này.  

Bé chậm chạp xoa bụng, cố gắng kìm lại nhưng chẳng những không nín được mà cơn nấc cứ thế liên tục kéo đến, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.  

Tần Ý An lập tức nhận ra điều đó.  

Cậu cắn nhẹ vào chiếc bàn chải mà Tịch Bối đưa cho, như một người lớn, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng bé, nghiêm túc nói:  

“Đợi một lát nữa Đoàn Đoàn uống chút nước sẽ ổn thôi.”  

Tịch Bối vốn là một đứa trẻ không hay làm mình làm mẩy, nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu, đáp:  

“Dạ!”  

Thế nhưng, dù cơn nấc đã dừng lại trước khi bé lên giường, cảm giác khó chịu trong người vẫn không hề giảm bớt, ngược lại ngày càng tăng lên.  

Đèn trong phòng đã được tắt. Chỉ còn ánh lửa từ lò sưởi dịu dàng nhảy múa, cung cấp chút ánh sáng mờ nhạt.  

Đây là một không gian rất lý tưởng để đi vào giấc ngủ.  

Tịch Bối thực sự cũng đã rất mệt, nhưng dù thế nào bé vẫn không tài nào ngủ nổi.  

Bé trở mình hai lần trên chiếc giường nhỏ, khẽ cắn chặt môi dưới.  

Phần dạ dày có cảm giác rất kỳ lạ, vừa tức vừa nóng rát. Cảm giác khó chịu ấy không ngừng leo thang, giống như cơn nấc ban nãy, lan đến tận ngực.  

Đầu óc bé choáng váng, như bị nhồi bông, cả người nặng trĩu. Bé cảm giác mình như muốn bay lên, dù tấm chăn đắp trên người rất ấm, chiếc giường bên dưới cũng thật mới mẻ, nhưng cơ thể lại như một ngọn núi lửa sắp phun trào, nóng đến mức chỉ muốn bật khóc.  

Muốn khóc quá.  

Mí mắt nóng bừng, Tịch Bối phải cố lắm mới kìm được nước mắt.  

Bé là một đứa trẻ rất kiên cường, rất mạnh mẽ.  

Thật ra, bé chưa từng thực sự vui vẻ. Dù gương mặt có nở nụ cười nhưng trong lòng lại ẩm ướt như đang chìm trong cơn mưa không dứt.  

Nhưng bé tin vào lời Tần Ý An nói.  

Bố mẹ sẽ không bao giờ quay lại nữa, đó là sự thật.  

Nhưng họ sẽ luôn ở bên cạnh bé.  

Nếu bé buồn, họ sẽ buồn.  

Nếu bé khóc, họ sẽ lo lắng.  

Vậy nên, bé âm thầm nhủ trong lòng, mong bố mẹ đừng buồn nữa.  

Đoàn Đoàn rất ngoan, đã gặp được một người anh mới, buổi tối còn ăn những món thật ngon. Bây giờ bé sẽ đi ngủ đây.  

Chỉ là, chỉ là hơi muốn khóc một chút thôi.  

... Chỉ một chút thôi.  

Ngọn lửa trong lò sưởi khẽ tí tách. Tiếng khóc nho nhỏ, nghẹn ngào gần như không thể nghe thấy.  

Bé con cuộn mình trong chăn, cả người run rẩy theo từng tiếng nấc, khóc rất khẽ. 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play