Không biết đã bao lâu trôi qua, khi Tịch Bối khóc đến kiệt sức, cả người gần như lịm đi trong chiếc chăn, bé bỗng cảm thấy chăn trên người nhẹ bẫng, một bàn tay ấm áp luồn vào, lau đi mồ hôi trên trán bé.  
Tiếng chuông điện thoại “tít tít” vang lên trong chốc lát, giọng nói có phần non nớt dường như đang nghiêm túc dặn dò điều gì đó, mơ hồ vọng lại, lúc gần lúc xa.  
Một phần áo ngủ bị kéo lên. Nhiệt kế lạnh lẽo khiến Tịch Bối khẽ run lên.  
Khăn ướt mát lạnh thay thế bàn tay Tần Ý An, được đặt lên trán bé. Cơn nóng như thiêu đốt lúc này mới dễ chịu hơn phần nào.  
Nước muối ấm áp thấm ướt đôi môi khô nứt, giống như dòng suối ngọt lành rót vào cổ họng, cảm giác đau đớn cũng giảm đi nhiều.  
Cuối cùng, một hơi thở hơi gấp gáp phả lên gò má Tịch Bối.  
“... Đoàn Đoàn.”  
Tiếng gọi nhẹ nhàng khiến Tịch Bối bất an khẽ nhíu mày. Bé khó khăn lắm mới ngừng nấc, đáp lại bằng giọng ngột ngạt:  
“Bố... mẹ...”  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play